Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 240
Chương 240:
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cố ý để lại một phần mì rồi gắp vào trong bát của bé An.
Sau khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy động tác này thì quát lớn: “Không được nuông chiều con bé”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng chỉ đành phải gắp về.
“Hừ!” Bé An kiêu ngạo kêu lên một tiếng rồi sau đó chạy vào trong phòng ngủ của mình, đóng cửa ầm một tiếng lớn.
Chiến Hàn Quân bị chấn động đến n cũng đập loạn nhịp Quay đầu lại nhìn cái cửa đóng chặt kia, anh đen mặt nói: “Rốt cuộc tính xấu này giống ai vậy?”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cùng liếm đáy.
bát, sau đó ngốc nghếch chớp chớp mắt, trăm miệng một lời nói: “Giống bố của em ấy”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, nghĩ nghĩ gật gật đầu: “Cũng phải, tính tình của mẹ các con ngang ngược không gắt gỏng. Thái độ gắt gồng này chắc là di truyền từ người bố khốn nạn của cô bé.”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt nhịn không được cười rộ lên.
“Hai đứa cười cái gì?” Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt mất khống chế của con trai, nghỉ ngờ hỏi.
” Bố động phải lúc tức giận lúc thức dậy của bố thì bố cũng có thói quen xấu là đập cửa đấy” Chiến Quốc Việt mịt mờ nhắc nhở anh.
Chiến Hàn Quân vẫn luôn tự kiêu răng mình thông minh lại không nghĩ lại, dõng dạc nói: “Làm gì có người đàn ông nào lại không có chút nóng nảy”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt thỏa hiệp, nằm úp xuống bàn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ với lời bố nói.
Chiến Hàn Quân thì thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, dáng vẻ không yên lòng.
Khí đen quanh quẩn bừng bừng trên trán.
“Bé Tùng, trước kia mẹ con thường xuyên không về ngủ đêm à?” Anh cắn răng, trong giọng nói ẩn chứa đầy mũi nhọn sắc bén.
Bé Tùng ngẩng đầu, lắc đầu như trống lúc lắc: “Bố, đây là lần đầu tiên muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về.”
Chiến Hàn Quân nghe được đáp án như vậy thì cơn tức trong lòng giảm đi không ít “Gọi điện thoại cho mẹ của con, để mẹ con nhanh chóng về nhà” Chiến Hàn Quân oai không thể nhiếp.
Bé Tùng bất đắc dĩ thở dài, móc đồng hồ điện thoại ra, gọi cho mẹ.
“Bảo bối! Có chuyện gì sao?” Giọng nói linh hoạt của Lạc Thanh Du truyền đến.
Bé Tùng nối được điện thoại, lại không biết nên nói gì. Chỉ đành phải nhìn bố xin giúp đỡ.
“Hỏi mẹ con đang ở đâu?” Chiến Hàn Quân ở cạnh dạy bé Tùng.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu đấy?”
“Mẹ và chú Phong đang ăn khuya trong một nhà hàng” Lạc Thanh Du nói thật.
“Nhà hàng nào?” Chiến Hàn Quân đen mặt hỏi.
“Nhà hàng nào?” Bé Tùng như máy móc đọc lặp lại lời bố nói.
“Tinh Tọa Kỳ Duyên!” Lạc Thanh Du không nghi ngờ gì mà nói Chiến Hàn Quân năm tay đấm lên bàn, nhà hàng Tinh Tọa Kỳ Duyên đó là nhà hàng lấy tình yêu làm chủ đề dành cho cặp đôi hẹn hò.
Bạch Hiểu Phong dẫn Lạc Thanh Du đến Tinh Tọa Kỳ Duyên, dụng ý không tốt.
“Kêu mẹ con mau chóng về nhà” Chiến Hàn Quân đen mặt ra lệnh.
Bé Tùng rất khó xử… Không có lý do chính đáng, sao cậu bé có thể yêu cầu mẹ lập tức về nhà?
Chiến Hàn Quân liếc mắt về phòng của bé An rồi nói: “Nói cho mẹ con rằng bé An còn đang đói bụng đấy”
“Mẹ, em gái còn chưa ăn bữa tối.”
“Vậy các con đã ăn chưa?” Quả nhiên Lạc Thanh Du bắt đầu bối rối rồi.
“Bọn con ăn rồi nhưng em gái chưa ăn.
Con bé cãi nhau với bố”
Mãi một lúc lâu sau mới nghe được tiếng căn răng của Lạc Thanh Du: “Anh ta mấy tuổi rồi chứ, còn so đo với đứa trẻ làm gì?”
Chương 240:
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cố ý để lại một phần mì rồi gắp vào trong bát của bé An.
Sau khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy động tác này thì quát lớn: “Không được nuông chiều con bé”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng chỉ đành phải gắp về.
“Hừ!” Bé An kiêu ngạo kêu lên một tiếng rồi sau đó chạy vào trong phòng ngủ của mình, đóng cửa ầm một tiếng lớn.
Chiến Hàn Quân bị chấn động đến n cũng đập loạn nhịp Quay đầu lại nhìn cái cửa đóng chặt kia, anh đen mặt nói: “Rốt cuộc tính xấu này giống ai vậy?”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cùng liếm đáy.
bát, sau đó ngốc nghếch chớp chớp mắt, trăm miệng một lời nói: “Giống bố của em ấy”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, nghĩ nghĩ gật gật đầu: “Cũng phải, tính tình của mẹ các con ngang ngược không gắt gỏng. Thái độ gắt gồng này chắc là di truyền từ người bố khốn nạn của cô bé.”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt nhịn không được cười rộ lên.
“Hai đứa cười cái gì?” Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt mất khống chế của con trai, nghỉ ngờ hỏi.
” Bố động phải lúc tức giận lúc thức dậy của bố thì bố cũng có thói quen xấu là đập cửa đấy” Chiến Quốc Việt mịt mờ nhắc nhở anh.
Chiến Hàn Quân vẫn luôn tự kiêu răng mình thông minh lại không nghĩ lại, dõng dạc nói: “Làm gì có người đàn ông nào lại không có chút nóng nảy”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt thỏa hiệp, nằm úp xuống bàn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ với lời bố nói.
Chiến Hàn Quân thì thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, dáng vẻ không yên lòng.
Khí đen quanh quẩn bừng bừng trên trán.
“Bé Tùng, trước kia mẹ con thường xuyên không về ngủ đêm à?” Anh cắn răng, trong giọng nói ẩn chứa đầy mũi nhọn sắc bén.
Bé Tùng ngẩng đầu, lắc đầu như trống lúc lắc: “Bố, đây là lần đầu tiên muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về.”
Chiến Hàn Quân nghe được đáp án như vậy thì cơn tức trong lòng giảm đi không ít “Gọi điện thoại cho mẹ của con, để mẹ con nhanh chóng về nhà” Chiến Hàn Quân oai không thể nhiếp.
Bé Tùng bất đắc dĩ thở dài, móc đồng hồ điện thoại ra, gọi cho mẹ.
“Bảo bối! Có chuyện gì sao?” Giọng nói linh hoạt của Lạc Thanh Du truyền đến.
Bé Tùng nối được điện thoại, lại không biết nên nói gì. Chỉ đành phải nhìn bố xin giúp đỡ.
“Hỏi mẹ con đang ở đâu?” Chiến Hàn Quân ở cạnh dạy bé Tùng.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu đấy?”
“Mẹ và chú Phong đang ăn khuya trong một nhà hàng” Lạc Thanh Du nói thật.
“Nhà hàng nào?” Chiến Hàn Quân đen mặt hỏi.
“Nhà hàng nào?” Bé Tùng như máy móc đọc lặp lại lời bố nói.
“Tinh Tọa Kỳ Duyên!” Lạc Thanh Du không nghi ngờ gì mà nói Chiến Hàn Quân năm tay đấm lên bàn, nhà hàng Tinh Tọa Kỳ Duyên đó là nhà hàng lấy tình yêu làm chủ đề dành cho cặp đôi hẹn hò.
Bạch Hiểu Phong dẫn Lạc Thanh Du đến Tinh Tọa Kỳ Duyên, dụng ý không tốt.
“Kêu mẹ con mau chóng về nhà” Chiến Hàn Quân đen mặt ra lệnh.
Bé Tùng rất khó xử… Không có lý do chính đáng, sao cậu bé có thể yêu cầu mẹ lập tức về nhà?
Chiến Hàn Quân liếc mắt về phòng của bé An rồi nói: “Nói cho mẹ con rằng bé An còn đang đói bụng đấy”
“Mẹ, em gái còn chưa ăn bữa tối.”
“Vậy các con đã ăn chưa?” Quả nhiên Lạc Thanh Du bắt đầu bối rối rồi.
“Bọn con ăn rồi nhưng em gái chưa ăn.
Con bé cãi nhau với bố”
Mãi một lúc lâu sau mới nghe được tiếng căn răng của Lạc Thanh Du: “Anh ta mấy tuổi rồi chứ, còn so đo với đứa trẻ làm gì?”