Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2180: Đau lòng
Chương 2180: Đau lòng
Bảo bối Thanh An vô cùng trịnh trọng đặt hũ tro cốt vào trong cái hố sâu mới đào kia, lúc này cũng không thể kìm nén được nước mắt nữa, đột nhiên bật khóc lớn lên vô cùng bi thương.
Lúc này Diệp Phong mới biết, người mà cô ấy muốn chôn cất, có lẽ là người thân của cô ất Bảo bối Thanh An vốn là người đa sầu đa cảm, là một cô gái có tình cảm vô cùng chân thành tha thiết, cô ấy khóc đến mức khiến người nghe được cũng phải rơi nước mắt.
Diệp Phong không nhịn được tiến lên, cùng quỳ với cô ấy ở trêи mặt đất, nói: “Xin nén bi thương”
Vào lúc này bảo bối Thanh An lại đột nhiên lao vào trong ngực của Diệp Phong khóc đến mức vô cùng đau khổ.
Có lẽ là do tình yêu, cho nên trong nhất thời bảo bối Thanh An cũng quên mất chuyện phải che giấu thân phận của mình, hai tay của cô ấy không tự chủ khoác lên trêи bả vai của Diệp Phong, động tác này khiến cho cơ thế của Diệp Phong trở nên cứng ngắc trong nháy mắt.
Chẳng biết tại sao, anh ta giống như là cảm nhận được hơi thở của bảo bối Thanh An.
Thậm chí anh ta còn như bị ma xui quỷ khiến mà giơ tay lên muốn ôm lấy cô ấy, nhưng mà cuối cùng thì lý trí lại chiến thắng, anh ta cũng không có làm như vậy. Bống qua là cứng người ở tại chỗ, không nhúc nhích để mặc cho bảo bối Thanh An phát tiết tâm trạng.
Thanh Hòa đi ra từ trong ruộng hoa hướng dương, lúc nhìn thấy động tác thân mật giữa Diệp Phong và bảo bối Thanh An, ngược lại cũng không cảm thấy lạ khi nhìn thấy dáng vẻ này.
“Bà ấy làm sao vậy?” Diệp Phong biết có lẽ là Thanh Hòa biết được lý do khiến cho bà bà khổ sở đau thương như vậy.
Bởi vì khi cô ấy khóc trông giống hệt như là bảo bối Thanh An vậy, tuyệt đối sẽ không có ngừng lại.
Thanh Hòa nhìn hũ tro cốt ở trong hố bùn, nói: “Hũ tro cốt kia là của một người thân rất quan trọng đối với bà ấy, giờ phải xa nhau cùng với người đó cho nên bà ấy mới thấy khổ sở thôi Diệp Phong nghe vậy thì trong lòng có chút xúc động.
Bất giác lỗ mũi trở nên hơi ê ẩm, tâm trạng kia đến không giải thích được, giống như là anh ta có thể cảm nhận được sự đau khổ của bà bà vậy.
Ngược lại Thanh Hòa nhìn hũ tro cốt kia, trong đôi mắt có tâm trạng không thể nói rõ được, chính là lạnh nhạt, cũng có ưu tư.
“Bà bà, đừng khó chịu. Sống chết có số, gặp lại là duyên, xa nhau cũng là duyên, cứ thản nhiên tiếp nhận thôi”
Rõ ràng anh ta chính là một người thiếu niên không rành thế sự, nhưng mà khi nói ra những lời này lại không khỏi lộ ra vẻ tang thương.
“Đừng khóc, bà bà. Diệp Phong nghe tiếng khóc thở không ra hơi kia của bảo bối Thanh An thì chỉ sợ cô sẽ khóc đến mức đau sốc hông, cố chịu đựng sự thương cảm nhàn nhạt trong lòng mà dùng lời nói có ý tốt an ủi cô ấy.
Bảo bối Thanh An vẫn khóc không ngừng nghỉ như cũ, nhưng mà cô ấy lại nói chuyện.
“Tôi hận là sao trêи đời này lại có vui buồn hợp tan cơ chứ?”
Lời này của bà bà khiến cho Diệp Phong đột nhiên nhớ tới bảo bối Thanh An của anh, đôi mắt bất giác đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy, tôi cũng hận”
Bảo bối Thanh An cảm nhận được sự khổ sở của Diệp Phong, ngẩng đầu lên trong ngực của anh ta, lại nhìn thấy nước mắt của mình đã làm ướt hết phần áo trước ngực của anh ta.
Trong nháy mắt cô ấy cảm thấy vô cùng lúng túng.
Mới vừa rồi cô vậy mà lại có thể… Dùng thân xác của một bà cụ già làm nũng với anh Diệp Phong, anh Diệp Phong sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bên tai bảo bối Thanh An ửng đỏ, cố bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì muốn bò dậy, sau đó khóc sụt sùi, đào cát vàng lên chôn cất hũ tro cốt.
Diệp Phong thấy thái độ thành kính của cô ấy, không nhịn được tò mò hỏi: “Bà bà, cô ấy là người nào vậy?”
Bảo bối Thanh An buột miệng nói: “Cô là tiên sinh đã dạy dỗ tôi.”
Diệp Phong thấy hơi giật mình, hai chữ tiên sinh này là một cách gọi cổ xưa. Nghĩ đến bà bà là người đã có tuổi, hơn nữa còn học y, cho nên việc gọi người đã dạy dỗ mình là tiên sinh cũng hết sức bình thường.
Chẳng qua là những chuyện mà bà bà trải qua, sao lại giống nhau như đúc với bảo bối Thanh An nhà anh ta vậy?
Không tránh khỏi cẩn thận quan sát đôi mắt của bà bà, ïy hình như là già hơn một chút so với lúc gặp nhau hôm qua, trong lòng thấy kinh ngạc, là ảo giác của anh ta hay sao? Hay là bà bà trải qua một đêm mái tóc lập tức trở nên bạc trắng?
Diệp Phong càng cảm thấy thương hại và đồng tình hơn đối với bảo bối Thanh An.
Thấy sức lực của bảo bối Thanh An yếu ớt, Diệp Phong lại giúp đỡ cô ấy chôn cất Bác Danh. Cùng Thanh Hòa đi tìm một tảng đá vứt xuống trước mặt bảo bối Thanh An, hỏi: “Trêи bia mộ viết như thế nào?”
Bảo bối Thanh An vô cùng trịnh trọng đặt hũ tro cốt vào trong cái hố sâu mới đào kia, lúc này cũng không thể kìm nén được nước mắt nữa, đột nhiên bật khóc lớn lên vô cùng bi thương.
Lúc này Diệp Phong mới biết, người mà cô ấy muốn chôn cất, có lẽ là người thân của cô ất Bảo bối Thanh An vốn là người đa sầu đa cảm, là một cô gái có tình cảm vô cùng chân thành tha thiết, cô ấy khóc đến mức khiến người nghe được cũng phải rơi nước mắt.
Diệp Phong không nhịn được tiến lên, cùng quỳ với cô ấy ở trêи mặt đất, nói: “Xin nén bi thương”
Vào lúc này bảo bối Thanh An lại đột nhiên lao vào trong ngực của Diệp Phong khóc đến mức vô cùng đau khổ.
Có lẽ là do tình yêu, cho nên trong nhất thời bảo bối Thanh An cũng quên mất chuyện phải che giấu thân phận của mình, hai tay của cô ấy không tự chủ khoác lên trêи bả vai của Diệp Phong, động tác này khiến cho cơ thế của Diệp Phong trở nên cứng ngắc trong nháy mắt.
Chẳng biết tại sao, anh ta giống như là cảm nhận được hơi thở của bảo bối Thanh An.
Thậm chí anh ta còn như bị ma xui quỷ khiến mà giơ tay lên muốn ôm lấy cô ấy, nhưng mà cuối cùng thì lý trí lại chiến thắng, anh ta cũng không có làm như vậy. Bống qua là cứng người ở tại chỗ, không nhúc nhích để mặc cho bảo bối Thanh An phát tiết tâm trạng.
Thanh Hòa đi ra từ trong ruộng hoa hướng dương, lúc nhìn thấy động tác thân mật giữa Diệp Phong và bảo bối Thanh An, ngược lại cũng không cảm thấy lạ khi nhìn thấy dáng vẻ này.
“Bà ấy làm sao vậy?” Diệp Phong biết có lẽ là Thanh Hòa biết được lý do khiến cho bà bà khổ sở đau thương như vậy.
Bởi vì khi cô ấy khóc trông giống hệt như là bảo bối Thanh An vậy, tuyệt đối sẽ không có ngừng lại.
Thanh Hòa nhìn hũ tro cốt ở trong hố bùn, nói: “Hũ tro cốt kia là của một người thân rất quan trọng đối với bà ấy, giờ phải xa nhau cùng với người đó cho nên bà ấy mới thấy khổ sở thôi Diệp Phong nghe vậy thì trong lòng có chút xúc động.
Bất giác lỗ mũi trở nên hơi ê ẩm, tâm trạng kia đến không giải thích được, giống như là anh ta có thể cảm nhận được sự đau khổ của bà bà vậy.
Ngược lại Thanh Hòa nhìn hũ tro cốt kia, trong đôi mắt có tâm trạng không thể nói rõ được, chính là lạnh nhạt, cũng có ưu tư.
“Bà bà, đừng khó chịu. Sống chết có số, gặp lại là duyên, xa nhau cũng là duyên, cứ thản nhiên tiếp nhận thôi”
Rõ ràng anh ta chính là một người thiếu niên không rành thế sự, nhưng mà khi nói ra những lời này lại không khỏi lộ ra vẻ tang thương.
“Đừng khóc, bà bà. Diệp Phong nghe tiếng khóc thở không ra hơi kia của bảo bối Thanh An thì chỉ sợ cô sẽ khóc đến mức đau sốc hông, cố chịu đựng sự thương cảm nhàn nhạt trong lòng mà dùng lời nói có ý tốt an ủi cô ấy.
Bảo bối Thanh An vẫn khóc không ngừng nghỉ như cũ, nhưng mà cô ấy lại nói chuyện.
“Tôi hận là sao trêи đời này lại có vui buồn hợp tan cơ chứ?”
Lời này của bà bà khiến cho Diệp Phong đột nhiên nhớ tới bảo bối Thanh An của anh, đôi mắt bất giác đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy, tôi cũng hận”
Bảo bối Thanh An cảm nhận được sự khổ sở của Diệp Phong, ngẩng đầu lên trong ngực của anh ta, lại nhìn thấy nước mắt của mình đã làm ướt hết phần áo trước ngực của anh ta.
Trong nháy mắt cô ấy cảm thấy vô cùng lúng túng.
Mới vừa rồi cô vậy mà lại có thể… Dùng thân xác của một bà cụ già làm nũng với anh Diệp Phong, anh Diệp Phong sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bên tai bảo bối Thanh An ửng đỏ, cố bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì muốn bò dậy, sau đó khóc sụt sùi, đào cát vàng lên chôn cất hũ tro cốt.
Diệp Phong thấy thái độ thành kính của cô ấy, không nhịn được tò mò hỏi: “Bà bà, cô ấy là người nào vậy?”
Bảo bối Thanh An buột miệng nói: “Cô là tiên sinh đã dạy dỗ tôi.”
Diệp Phong thấy hơi giật mình, hai chữ tiên sinh này là một cách gọi cổ xưa. Nghĩ đến bà bà là người đã có tuổi, hơn nữa còn học y, cho nên việc gọi người đã dạy dỗ mình là tiên sinh cũng hết sức bình thường.
Chẳng qua là những chuyện mà bà bà trải qua, sao lại giống nhau như đúc với bảo bối Thanh An nhà anh ta vậy?
Không tránh khỏi cẩn thận quan sát đôi mắt của bà bà, ïy hình như là già hơn một chút so với lúc gặp nhau hôm qua, trong lòng thấy kinh ngạc, là ảo giác của anh ta hay sao? Hay là bà bà trải qua một đêm mái tóc lập tức trở nên bạc trắng?
Diệp Phong càng cảm thấy thương hại và đồng tình hơn đối với bảo bối Thanh An.
Thấy sức lực của bảo bối Thanh An yếu ớt, Diệp Phong lại giúp đỡ cô ấy chôn cất Bác Danh. Cùng Thanh Hòa đi tìm một tảng đá vứt xuống trước mặt bảo bối Thanh An, hỏi: “Trêи bia mộ viết như thế nào?”