Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2155: Giải quyết vấn đề
Chương 2155: Giải quyết vấn đề
Bé Tùng với vẻ mặt đau đớn: “Em không tin anh ta, nhưng em muốn đi vệ sinh. Mặc kệ địa thế nguy hiểm, cũng phải để em giải quyết vấn đề sinh lý rồi hãng nói tiếp”
Mấy chị em dở khóc dở cười.
Cứ như vậy, đám người bé Tùng đi theo Thanh Hòa, bôn ba trêи con đường núi quanh co. Hiện tượng trúng độc của bé Tùng càng lúc càng nghiêm trọng, trêи lưng của chị Sáu cậu bé không ngừng rêи rỉ: “Còn bao lâu nữa đến vậy?”
Thanh Hòa mỗi lần như vậy đều trả lời cậu bé: “Ở ngay trước đó, sắp đến rồi”
Đi rất lâu, vẫn là chưa đến nơi.
Bé Tùng liền cảm thấy Thanh Hòa đang lừa gạt cậu bé, thế là vô cùng tức giận mà chất vấn Thanh Hòa: “Tiểu tử thối, anh trêu tôi đúng không?”
Thanh Hòa liếc cậu bé một cái, vẻ mặt tràn đầy sự khinh miệt.
Theo cậu bé thấy, một người thân thể cứng cáp lại không chịu được chút khổ sở phải để con gái như hoa như ngọc cõng cậu bé, thật đúng là sự sỉ nhục của giới đàn ông.
Cho nên Thanh Hòa cũng có ý định dẫn bọn họ đi một đoạn đường.
Nhưng bé Tùng thông minh phát hiện có gì đó không đúng, liền nổi nóng với Thanh Hòa: “Thằng nhóc thối, anh nhân lúc tôi gặp nguy hiểm mà chơi tôi, đợi tôi giải quyết nhu cầu của bản thân xong, tôi sẽ xử lý anh”
Khuôn mặt anh tuấn của Thanh Hòa với vẻ mặt tà ác, không chút sợ hãi.
Cậu ấy ở trước mặt ngài Quân thấy rõ sự tỉ mỉ, nên mối một ánh mắt đều cẩn thận từng chút, còn ở trước mặt bé Tùng trẻ con, cậu ấy lại không tránh khỏi mà lộ ra bản tính ngông cuồng.
“Hứ, đừng nói đợi cậu giải quyết nhu cầu của bản thân, khi nào cậu giải độc rồi, muốn thế nào tôi cũng chiều.”
Hai người đây là đang đưa ra thư khiêu chiến.
Thanh Hòa cũng không nham hiểm nữa, lần này là dẫn đường một cách nghiêm túc, rất nhanh liền dẫn đám người bé Tùng đến trước hang núi.
“Bố.
Chiến Hàn Quân đang cùng với Dư Nhân và Nghiêm Mặc Hàn đi tuần tra xung quanh, đột nhiên nghe thấy giọng nói nũng nịu, giòn giã vang lên, Chiến Hàn Quân kϊƈɦ động ngẩng đầu lên nhìn.
Rồi nhìn thấy Nhã Ô Khuê khom tấm lưng mảnh khảnh, cần răng cõng bé Tùng đi đến một cách khó khăn. Sau lưng Nhã Ô Khuê, là mấy đứa con gái khác của anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân liền trở nên tối sầm.
Nghiêm Mặc Hàn lại không cho là đúng mà ngưỡng mộ đố ky với bé Tùng nói: “Bé Tùng nhà ta, đúng là tốt số, chị và em gái đều yêu thương nó”
Chiến Hàn Quân cạn lời mà trừng mắt với Nghiêm Mặc Hàn, anh hy vọng bé Tùng có thể trở thành cái cây to lớn giữa trời, che mưa chắn gió cho chị và em gái, chứ không phải là cần sự chăm sóc ngược lại của mấy chị em.
Nhã Ô Khuê cõng bé Tùng đến trước mặt Chiến Hàn Quân thì hai chân run rẩy, quỳ xuống dưới đất.
Bé Tùng cũng xếch xác mà ngã xuống đất.
Chiến Hàn Quân nghiêm túc chất vấn Bé Tùng: “Con sao vậy?”
Bé Tùng sợ bị bố mắng, cố gắng để bản thân nhìn có vẻ rất đáng thương mà nói: “Bố, con trúng độc rồi.”
Chiến Hàn Quân nghiêm nghị nói: “Mấy chị và em gái cũng trúng độc rồi. Tại sao chỉ có mình con là đứng lên không nổi?”
Bé Tùng ôm lấy bụng, đáng thương mà nói: “Bố, con muốn nôn, muốn đi vệ sinh… chân con mềm nhữn…”
Chiến Hàn Quân nhìn mấy đứa con gái một cái, thấy sắc mặt bọn họ đều trắng một cách lạ thường, tinh thần cũng ủ rũ, nhưng đều có thể leo núi vượt qua hiểm nguy, Chiến Hàn Quân liền nghĩ răng đây là bé Tùng cố ý chèn ép chị gái.
Liền ra lệnh một cách độc đoán: “Đứng lên cho bố”
Bé Tùng từ dưới đất bò lên.
Nghiêm Mặc Hàn đau lòng cho cháu trai, không ngừng cầu xin nói: “Aiya, con người có ba sự khẩn cấp mà, anh à, anh muốn dạy dỗ nó, thì cũng nên đợi nó giải quyết xong vấn đề sinh lý rồi hãng dạy dỗ. Em đưa bé Tùng ra phía sau đi vệ sinh đây.”
Nói rồi, cũng không quan tâm đến sắc mặt Chiến Hàn Quân khó coi cỡ nào, liền vội vàng kéo bé Tùng rời đi.
Lúc này, mấy chị em khác mới biết là bé Tùng giả vờ, mọi người mặc dù tức giận, nhưng bởi vì tình cảm đối với bé Tùng quả thực là sâu đậm, cho nên liền cảm thấy trò đùa của bé Tùng cũng không có gì.
Bé Tùng với vẻ mặt đau đớn: “Em không tin anh ta, nhưng em muốn đi vệ sinh. Mặc kệ địa thế nguy hiểm, cũng phải để em giải quyết vấn đề sinh lý rồi hãng nói tiếp”
Mấy chị em dở khóc dở cười.
Cứ như vậy, đám người bé Tùng đi theo Thanh Hòa, bôn ba trêи con đường núi quanh co. Hiện tượng trúng độc của bé Tùng càng lúc càng nghiêm trọng, trêи lưng của chị Sáu cậu bé không ngừng rêи rỉ: “Còn bao lâu nữa đến vậy?”
Thanh Hòa mỗi lần như vậy đều trả lời cậu bé: “Ở ngay trước đó, sắp đến rồi”
Đi rất lâu, vẫn là chưa đến nơi.
Bé Tùng liền cảm thấy Thanh Hòa đang lừa gạt cậu bé, thế là vô cùng tức giận mà chất vấn Thanh Hòa: “Tiểu tử thối, anh trêu tôi đúng không?”
Thanh Hòa liếc cậu bé một cái, vẻ mặt tràn đầy sự khinh miệt.
Theo cậu bé thấy, một người thân thể cứng cáp lại không chịu được chút khổ sở phải để con gái như hoa như ngọc cõng cậu bé, thật đúng là sự sỉ nhục của giới đàn ông.
Cho nên Thanh Hòa cũng có ý định dẫn bọn họ đi một đoạn đường.
Nhưng bé Tùng thông minh phát hiện có gì đó không đúng, liền nổi nóng với Thanh Hòa: “Thằng nhóc thối, anh nhân lúc tôi gặp nguy hiểm mà chơi tôi, đợi tôi giải quyết nhu cầu của bản thân xong, tôi sẽ xử lý anh”
Khuôn mặt anh tuấn của Thanh Hòa với vẻ mặt tà ác, không chút sợ hãi.
Cậu ấy ở trước mặt ngài Quân thấy rõ sự tỉ mỉ, nên mối một ánh mắt đều cẩn thận từng chút, còn ở trước mặt bé Tùng trẻ con, cậu ấy lại không tránh khỏi mà lộ ra bản tính ngông cuồng.
“Hứ, đừng nói đợi cậu giải quyết nhu cầu của bản thân, khi nào cậu giải độc rồi, muốn thế nào tôi cũng chiều.”
Hai người đây là đang đưa ra thư khiêu chiến.
Thanh Hòa cũng không nham hiểm nữa, lần này là dẫn đường một cách nghiêm túc, rất nhanh liền dẫn đám người bé Tùng đến trước hang núi.
“Bố.
Chiến Hàn Quân đang cùng với Dư Nhân và Nghiêm Mặc Hàn đi tuần tra xung quanh, đột nhiên nghe thấy giọng nói nũng nịu, giòn giã vang lên, Chiến Hàn Quân kϊƈɦ động ngẩng đầu lên nhìn.
Rồi nhìn thấy Nhã Ô Khuê khom tấm lưng mảnh khảnh, cần răng cõng bé Tùng đi đến một cách khó khăn. Sau lưng Nhã Ô Khuê, là mấy đứa con gái khác của anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân liền trở nên tối sầm.
Nghiêm Mặc Hàn lại không cho là đúng mà ngưỡng mộ đố ky với bé Tùng nói: “Bé Tùng nhà ta, đúng là tốt số, chị và em gái đều yêu thương nó”
Chiến Hàn Quân cạn lời mà trừng mắt với Nghiêm Mặc Hàn, anh hy vọng bé Tùng có thể trở thành cái cây to lớn giữa trời, che mưa chắn gió cho chị và em gái, chứ không phải là cần sự chăm sóc ngược lại của mấy chị em.
Nhã Ô Khuê cõng bé Tùng đến trước mặt Chiến Hàn Quân thì hai chân run rẩy, quỳ xuống dưới đất.
Bé Tùng cũng xếch xác mà ngã xuống đất.
Chiến Hàn Quân nghiêm túc chất vấn Bé Tùng: “Con sao vậy?”
Bé Tùng sợ bị bố mắng, cố gắng để bản thân nhìn có vẻ rất đáng thương mà nói: “Bố, con trúng độc rồi.”
Chiến Hàn Quân nghiêm nghị nói: “Mấy chị và em gái cũng trúng độc rồi. Tại sao chỉ có mình con là đứng lên không nổi?”
Bé Tùng ôm lấy bụng, đáng thương mà nói: “Bố, con muốn nôn, muốn đi vệ sinh… chân con mềm nhữn…”
Chiến Hàn Quân nhìn mấy đứa con gái một cái, thấy sắc mặt bọn họ đều trắng một cách lạ thường, tinh thần cũng ủ rũ, nhưng đều có thể leo núi vượt qua hiểm nguy, Chiến Hàn Quân liền nghĩ răng đây là bé Tùng cố ý chèn ép chị gái.
Liền ra lệnh một cách độc đoán: “Đứng lên cho bố”
Bé Tùng từ dưới đất bò lên.
Nghiêm Mặc Hàn đau lòng cho cháu trai, không ngừng cầu xin nói: “Aiya, con người có ba sự khẩn cấp mà, anh à, anh muốn dạy dỗ nó, thì cũng nên đợi nó giải quyết xong vấn đề sinh lý rồi hãng dạy dỗ. Em đưa bé Tùng ra phía sau đi vệ sinh đây.”
Nói rồi, cũng không quan tâm đến sắc mặt Chiến Hàn Quân khó coi cỡ nào, liền vội vàng kéo bé Tùng rời đi.
Lúc này, mấy chị em khác mới biết là bé Tùng giả vờ, mọi người mặc dù tức giận, nhưng bởi vì tình cảm đối với bé Tùng quả thực là sâu đậm, cho nên liền cảm thấy trò đùa của bé Tùng cũng không có gì.