Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2090
Chương 2090: Thiên Lũng
Sau đó nhìn Quân Trang từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cháu nói xem, cháu thật sự đã kế thừa. Kế thừa tất cả vẻ đẹp mỹ mãn của mẹ cháu, miệng lưỡi thâm độc của bố cháu, thậm chí là tính cách man rợ của ông ngoại cháu, còn có sự phúc hắc của ông cố nội cháu. Cháu chính là một quái thai”
Quân Trang cũng không tức giận, trên thực tế thì có rất ít chuyện có thể khiến cô bé tức giận. Cô bé cười ha hả rồi nói: “Cháu cũng cảm thấy mình thực thông minh, chuyên chọn những ưu điểm của bọn họ để kế thừa”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy thật sự là hết chỗ nói rồi.
“Những lời nói tốt xấu đều nghe không hiểu”
Trên lầu.
Linh Trang đang giúp Quân Trang thu dọn quần áo, Chiến Hàn Quân đi vào sau và ngồi bên cạnh, anh ngây ngốc nhìn Linh Trang.
Sau khi Linh Trang thu dọn quần áo xong thì ngồi ở trước mặt anh, dịu dàng nói: “Anh đi vào cả buổi mà cũng không nói lời nào, có phải có tâm sự hay không?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Không có, chỉ là muốn nhìn em một chút”
“Nhìn em làm cái gì? Ngày nào cũng nhìn mà” Linh Trang có chút thẹn thùng.
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng và nói rất tình cảm: “Linh Trang, anh luôn nhìn em không đủ.”
Linh Trang cười nói: “Anh đó, có chuyện gì thì nói đi. Em biết anh lâu như vậy rồi, tâm tư này của anh có thể giấu giếm được em sao?”
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nhìn rất trẻ con, nháy mắt một cách nghịch ngợm: “Vậy em thử đoán xem, anh có tâm sự gì?”
Linh Trang nói: “Sáng sớm hôm nay, bên Á Châu gọi cho anh một cuộc điện thoại khẩn cấp. Em nghe bọn họ nhắc đến Quan Minh Vũ và Oai Phong. Em nghĩ, hẳn là độc tính của hai người họ phát tác”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang nhà ta quả nhiên rất thông minh”
Linh Trang lại nói: “Khi anh lên lầu, bước chân rất nặng nề. Sau khi vào thì lại ra vẻ nhẹ nhàng. Rõ ràng là trong lòng anh sợ em lo lắng, cho nên thật lâu không nói chuyện với em, đang tự mình suy nghĩ biện pháp giải quyết. Em biết độc của Đơn Thúy Vân, bên Á Châu không giải quyết được. Có phải anh nghĩ đến việc rời khỏi thủ đô, đi đến núi Châu Phong để tìm cách giải độc không?”
Suy đoán của Linh Trang đúng đến tám chín phần.
Chiến Hàn Quân ôm chặt Linh Trang, chiếc căm thon gầy của anh gác trên đỉnh đầu của Linh Trang một cách thân mật. Anh vô cùng xúc động mà nói: “Linh Trang, mọi chuyện nghiêm trong hơn so với tưởng tượng của em. Đơn Thúy Vân đã gieo một loài sinh vật không rõ nguồn gốc ở trong cơ thể của Quan Minh Vũ và Oai Phong. Một khi đã vượt qua thời kỳ ủ bệnh thì sẽ tạo thành mầm bệnh lây nhiễm. Cho nên chúng ta cần phải ngăn chặn sự sinh sôi nảy nở của loài sinh vật này”
Cơ thể Linh Trang đang ở trong lòng ngực của Chiến Hàn Quân khế cứng lại.
Tin xấu này khiến cho cô cảm thấy thế giới đang chìm vào trong bóng tối.
“Vậy… Mọi người có cách để giải độc không?” Linh Trang run run hỏi.
“Tú Hòa trước khi chết có nói với bé Tùng, muốn giải được độc của Đơn Thúy Vân thì cần phải có Huyết liên của Thiên Lũng”
“Thiên Lũng?” Linh Trang nói ấp úng.
Chiến Hàn Quân rõ ràng cảm nhận được phản ứng bất thường của Linh Trang khi nghe được hai từ “Thiên Lũng”. Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy Linh Trang đang cau mày suy nghĩ cái gì đó.
“Hình như em đã từng nghe qua” Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Sao có thể? Từ nhỏ đến lớn em đều ở bên cạnh anh…”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, nghỉ ngờ nói: “Đúng vậy”
Tuy rằng cô sống hai kiếp, nhưng vòng tròn của cuộc đời đều xoay quanh Quân Hàn Quân. Điều mà Chiến Hàn Quân không biết thì cô càng không thể biết.
Nhưng sao cô đối với cái tên Thiên Lũng này có một loại quen thuộc không giải thích được?
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Linh Trang, bọn nhỏ muốn đi đến Thiên Lũng để tìm Huyết liên”
Linh Trang buồn bực nhìn anh: “Đứa nào?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bé Tùng và các con gái”
Linh Trang lập tức không đồng ý, nói: “Không được. Bọn chúng đang chuẩn bị thi đại học, đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời chúng. Em đã nổ lực biến chúng trở thành người bình thường, nếu bọn chúng không thể tham dự kỳ thi đại học thì những nỗ lực trước đây của em đều đổ sông đổ biển”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Anh cũng đoán được em sẽ không đồng ý, cho nên không có lập tức cho phép bọn chúng.”
Chiến Hàn Quân nắm tay Linh Trang ở trong lòng bàn tay, đáy mắt vô cùng quyến luyến: “Linh Trang, để anh đi thôi.”
Sau đó nhìn Quân Trang từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cháu nói xem, cháu thật sự đã kế thừa. Kế thừa tất cả vẻ đẹp mỹ mãn của mẹ cháu, miệng lưỡi thâm độc của bố cháu, thậm chí là tính cách man rợ của ông ngoại cháu, còn có sự phúc hắc của ông cố nội cháu. Cháu chính là một quái thai”
Quân Trang cũng không tức giận, trên thực tế thì có rất ít chuyện có thể khiến cô bé tức giận. Cô bé cười ha hả rồi nói: “Cháu cũng cảm thấy mình thực thông minh, chuyên chọn những ưu điểm của bọn họ để kế thừa”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy thật sự là hết chỗ nói rồi.
“Những lời nói tốt xấu đều nghe không hiểu”
Trên lầu.
Linh Trang đang giúp Quân Trang thu dọn quần áo, Chiến Hàn Quân đi vào sau và ngồi bên cạnh, anh ngây ngốc nhìn Linh Trang.
Sau khi Linh Trang thu dọn quần áo xong thì ngồi ở trước mặt anh, dịu dàng nói: “Anh đi vào cả buổi mà cũng không nói lời nào, có phải có tâm sự hay không?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Không có, chỉ là muốn nhìn em một chút”
“Nhìn em làm cái gì? Ngày nào cũng nhìn mà” Linh Trang có chút thẹn thùng.
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng và nói rất tình cảm: “Linh Trang, anh luôn nhìn em không đủ.”
Linh Trang cười nói: “Anh đó, có chuyện gì thì nói đi. Em biết anh lâu như vậy rồi, tâm tư này của anh có thể giấu giếm được em sao?”
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nhìn rất trẻ con, nháy mắt một cách nghịch ngợm: “Vậy em thử đoán xem, anh có tâm sự gì?”
Linh Trang nói: “Sáng sớm hôm nay, bên Á Châu gọi cho anh một cuộc điện thoại khẩn cấp. Em nghe bọn họ nhắc đến Quan Minh Vũ và Oai Phong. Em nghĩ, hẳn là độc tính của hai người họ phát tác”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang nhà ta quả nhiên rất thông minh”
Linh Trang lại nói: “Khi anh lên lầu, bước chân rất nặng nề. Sau khi vào thì lại ra vẻ nhẹ nhàng. Rõ ràng là trong lòng anh sợ em lo lắng, cho nên thật lâu không nói chuyện với em, đang tự mình suy nghĩ biện pháp giải quyết. Em biết độc của Đơn Thúy Vân, bên Á Châu không giải quyết được. Có phải anh nghĩ đến việc rời khỏi thủ đô, đi đến núi Châu Phong để tìm cách giải độc không?”
Suy đoán của Linh Trang đúng đến tám chín phần.
Chiến Hàn Quân ôm chặt Linh Trang, chiếc căm thon gầy của anh gác trên đỉnh đầu của Linh Trang một cách thân mật. Anh vô cùng xúc động mà nói: “Linh Trang, mọi chuyện nghiêm trong hơn so với tưởng tượng của em. Đơn Thúy Vân đã gieo một loài sinh vật không rõ nguồn gốc ở trong cơ thể của Quan Minh Vũ và Oai Phong. Một khi đã vượt qua thời kỳ ủ bệnh thì sẽ tạo thành mầm bệnh lây nhiễm. Cho nên chúng ta cần phải ngăn chặn sự sinh sôi nảy nở của loài sinh vật này”
Cơ thể Linh Trang đang ở trong lòng ngực của Chiến Hàn Quân khế cứng lại.
Tin xấu này khiến cho cô cảm thấy thế giới đang chìm vào trong bóng tối.
“Vậy… Mọi người có cách để giải độc không?” Linh Trang run run hỏi.
“Tú Hòa trước khi chết có nói với bé Tùng, muốn giải được độc của Đơn Thúy Vân thì cần phải có Huyết liên của Thiên Lũng”
“Thiên Lũng?” Linh Trang nói ấp úng.
Chiến Hàn Quân rõ ràng cảm nhận được phản ứng bất thường của Linh Trang khi nghe được hai từ “Thiên Lũng”. Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy Linh Trang đang cau mày suy nghĩ cái gì đó.
“Hình như em đã từng nghe qua” Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Sao có thể? Từ nhỏ đến lớn em đều ở bên cạnh anh…”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, nghỉ ngờ nói: “Đúng vậy”
Tuy rằng cô sống hai kiếp, nhưng vòng tròn của cuộc đời đều xoay quanh Quân Hàn Quân. Điều mà Chiến Hàn Quân không biết thì cô càng không thể biết.
Nhưng sao cô đối với cái tên Thiên Lũng này có một loại quen thuộc không giải thích được?
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Linh Trang, bọn nhỏ muốn đi đến Thiên Lũng để tìm Huyết liên”
Linh Trang buồn bực nhìn anh: “Đứa nào?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bé Tùng và các con gái”
Linh Trang lập tức không đồng ý, nói: “Không được. Bọn chúng đang chuẩn bị thi đại học, đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời chúng. Em đã nổ lực biến chúng trở thành người bình thường, nếu bọn chúng không thể tham dự kỳ thi đại học thì những nỗ lực trước đây của em đều đổ sông đổ biển”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Anh cũng đoán được em sẽ không đồng ý, cho nên không có lập tức cho phép bọn chúng.”
Chiến Hàn Quân nắm tay Linh Trang ở trong lòng bàn tay, đáy mắt vô cùng quyến luyến: “Linh Trang, để anh đi thôi.”