Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2089
Chương 2089: Sự ác miệng của cháu, đúng là di truyền
“Bọn anh mới là đại trượng phu, em là cái túi nhỏ” Bé Tùng bóp mũi Quân Trang nói.
“Em lại định đi đâu?” Chiến Quốc Việt nhìn một mình Quân Trang đi ra ngoài, đối với lòng can đảm của cô bé đúng là kính nể từ tận đáy lòng.
Khi còn bé anh sợ nhất ở một mình.
Quân Trang nói: “Em đi tìm bé Quốc chơi”
Bé Tùng lập tức ôm lấy Quân Trang, rống lên nói: “Em đừng đi tìm anh ấy. Lần trước anh ấy đánh em thành như vậy. Em không nhớ sao?”
Quân Trang nói: “Em cũng đánh anh ấy rồi. Em không chịu thiệt”
Rõ ràng Nghiêm Quốc bốn tuổi đánh Quân Trang hai tuổi đến sưng mặt sưng mũi, Quân Trang còn nhất quyết nói mình không thiệt thòi.
Nhưng mà mọi người đều biết, cô bé chịu thiệt rất lớn.
“Hiếm khi anh trai mới về nhà một chuyến, em chơi với anh chứ” Bé Tùng làm nũng nói.
Quân Trang ôm mặt bé Tùng, hôn lên mặt một cái. Nói: “Anh trai tốt nhất, em chơi với anh trai”
Chiến Quốc Việt ghé mặt tập hợp lại đây: “Thế còn anh?”
Chiến Quốc Việt kéo căng gương mặt tuấn tú, đi tới trước mặt Anh Hàn, ôm lấy Anh Hàn tới, hỏi: “Sợ em gái nhỏ Quân Trang à?”
“Vâng” Anh Hàn gật đầu.
“Tại sao lại sợ?”
“Em ấy đánh em” Nước mắt như hạt đậu của Anh Hàn uất ức mà lăn xuống.
“Tại sao nó lại đánh em?”
“Bố bảo em đánh em ấy, em đánh không lại em ấy”
“Sau này em không đánh cô bé nữa, em gái nhỏ Quân Trang cũng sẽ không đánh em. Em đưa đồ ăn ngon của em, đồ chơi em thích chia sẻ cho em gái nhỏ, em gái nhỏ lớn rồi sẽ bảo vệ em. Có được hay không?”
“Được” Anh Hàn giống như nhìn thấy tương lai tốt đẹp.
Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Mặc Hàn giật giật: “Quốc Việt, cháu như vậy là đang dạy con trai cậu hình thành tính cách đi lấy lòng người khác. Không thể như vậy được”
Nghiêm Mặc Hàn kéo Anh Hàn qua một bên, nói: “Anh Hàn bố nói cho con biết, con là con trai, con trai không cần con gái bảo vệ, con nhất định phải đánh thắng Quân Trang. Như vậy sống mới có tôn nghiêm”
Bé Tùng đặt mông ngồi trên ghế salông, nâng hai chân lên, lạnh nhạt nói: “Có vài thứ gọi là thiên phú.”
Nghiêm Mặc Hàn cắn răng: “Được rồi. Coi như con không đánh thắng được nó, con có thể liên thủ với anh em tốt của con, con và bé Quốc liên hợp đánh.
Chiến Quốc Việt sâm mặt lại nói: “Có cách dạy con cái như vậy nữa sao?”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc Hàn đau khổ nói: “Còn không phải cậu sốt ruột sao? Tính cách Anh Hàn nhà cậu sao lại mềm yếu như vậy?
Bé Tùng vỗ vai Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Cậu, nghĩ thoáng một chút.
Không phải Anh Hàn nhà cậu quá mềm yếu, thực tế là thực lực Quân Trang nhà cháu quá mạnh mẽ”
Chân ngắn nhỏ của Quân Trang hùng hục bước tới trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, chớp con ngươi ngây thơ, dùng vẻ mặt ngô nghê dễ thương nhất buông lời hung ác nhất đâm vào lòng người.
“Cậu, đây là di truyền”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.
“Sự ác miệng của cháu, đúng là di truyền” Nghiêm Mặc Hàn bất lực nói
“Bọn anh mới là đại trượng phu, em là cái túi nhỏ” Bé Tùng bóp mũi Quân Trang nói.
“Em lại định đi đâu?” Chiến Quốc Việt nhìn một mình Quân Trang đi ra ngoài, đối với lòng can đảm của cô bé đúng là kính nể từ tận đáy lòng.
Khi còn bé anh sợ nhất ở một mình.
Quân Trang nói: “Em đi tìm bé Quốc chơi”
Bé Tùng lập tức ôm lấy Quân Trang, rống lên nói: “Em đừng đi tìm anh ấy. Lần trước anh ấy đánh em thành như vậy. Em không nhớ sao?”
Quân Trang nói: “Em cũng đánh anh ấy rồi. Em không chịu thiệt”
Rõ ràng Nghiêm Quốc bốn tuổi đánh Quân Trang hai tuổi đến sưng mặt sưng mũi, Quân Trang còn nhất quyết nói mình không thiệt thòi.
Nhưng mà mọi người đều biết, cô bé chịu thiệt rất lớn.
“Hiếm khi anh trai mới về nhà một chuyến, em chơi với anh chứ” Bé Tùng làm nũng nói.
Quân Trang ôm mặt bé Tùng, hôn lên mặt một cái. Nói: “Anh trai tốt nhất, em chơi với anh trai”
Chiến Quốc Việt ghé mặt tập hợp lại đây: “Thế còn anh?”
Chiến Quốc Việt kéo căng gương mặt tuấn tú, đi tới trước mặt Anh Hàn, ôm lấy Anh Hàn tới, hỏi: “Sợ em gái nhỏ Quân Trang à?”
“Vâng” Anh Hàn gật đầu.
“Tại sao lại sợ?”
“Em ấy đánh em” Nước mắt như hạt đậu của Anh Hàn uất ức mà lăn xuống.
“Tại sao nó lại đánh em?”
“Bố bảo em đánh em ấy, em đánh không lại em ấy”
“Sau này em không đánh cô bé nữa, em gái nhỏ Quân Trang cũng sẽ không đánh em. Em đưa đồ ăn ngon của em, đồ chơi em thích chia sẻ cho em gái nhỏ, em gái nhỏ lớn rồi sẽ bảo vệ em. Có được hay không?”
“Được” Anh Hàn giống như nhìn thấy tương lai tốt đẹp.
Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Mặc Hàn giật giật: “Quốc Việt, cháu như vậy là đang dạy con trai cậu hình thành tính cách đi lấy lòng người khác. Không thể như vậy được”
Nghiêm Mặc Hàn kéo Anh Hàn qua một bên, nói: “Anh Hàn bố nói cho con biết, con là con trai, con trai không cần con gái bảo vệ, con nhất định phải đánh thắng Quân Trang. Như vậy sống mới có tôn nghiêm”
Bé Tùng đặt mông ngồi trên ghế salông, nâng hai chân lên, lạnh nhạt nói: “Có vài thứ gọi là thiên phú.”
Nghiêm Mặc Hàn cắn răng: “Được rồi. Coi như con không đánh thắng được nó, con có thể liên thủ với anh em tốt của con, con và bé Quốc liên hợp đánh.
Chiến Quốc Việt sâm mặt lại nói: “Có cách dạy con cái như vậy nữa sao?”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc Hàn đau khổ nói: “Còn không phải cậu sốt ruột sao? Tính cách Anh Hàn nhà cậu sao lại mềm yếu như vậy?
Bé Tùng vỗ vai Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Cậu, nghĩ thoáng một chút.
Không phải Anh Hàn nhà cậu quá mềm yếu, thực tế là thực lực Quân Trang nhà cháu quá mạnh mẽ”
Chân ngắn nhỏ của Quân Trang hùng hục bước tới trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, chớp con ngươi ngây thơ, dùng vẻ mặt ngô nghê dễ thương nhất buông lời hung ác nhất đâm vào lòng người.
“Cậu, đây là di truyền”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.
“Sự ác miệng của cháu, đúng là di truyền” Nghiêm Mặc Hàn bất lực nói