Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2058
Chương 2058: Bí mật đã che giấu mười mấy năm
Ngay cả đi cùng anh ta đến Quỷ Ảnh, Quan Minh Vũ và Phong Mang cũng nhìn thấy Chiến Quốc Việt như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tổ tông này đã trưởng thành rồi, sợ là so với ngài Quân càng thêm uy phong lãm liệt hơn? Uy hiếp khắp nơi?”
“Ông hai, tôi biết ông không hoan nghênh tôi. Bởi vì đối với ông mà nói tôi chính là cơn ác mộng của ông” Chiến Quốc Việt nâng chén trà trước mặt lên không chút khách khí uống cạn nó. Động tác vô cùng tao nhã.
Chiến Đình Lê đối với sự không xem ai ra gì của Chiến Đình Lê rất tức giận, dù sao ông ta là ông, Chiến Quốc Việt là tôi, bối phận của bọn họ cũng cách nhau hai thế hệ. Nhưng mà không biết vì sao, đứa trẻ Chiến Quốc Việt này lại cho ông ta cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ, khiến trong lòng Chiến Đình Lê ông dâng lên cảm giác kinh hãi như thể bối phận của bọn họ bị đảo ngược lại vậy.
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?” Chiến Đình Lê chột dạ hỏi.
Chiến Quốc Việt nói: “Tôi biết ông có bí mật, che giấu mười mấy năm nay rồi. Bí mật này khiến ông vô cùng bất an, những năm qua, ông ở nhà họ Chiến mỗi ngày đều như miếng băng mỏng, sợ bị người khác phát hiện ra bí mật này của ông”
Sắc mặt Chiến Đình Lê trắng bệch: “Tôi không biết cháu đang nói cái gì?”
Chiến Quốc Việt ném báo cáo kết quả xét nghiệm ADN đến trước mặt Chiến Đình Lê nói: “Ông hai, thành thật khai báo đi”
Chiến Đình Lê nhìn thấy chữ trên tờ báo cáo kết quả xét nghiệm ADN viết rằng Chiến Đình Lê và Chiến Bá Vũ không phải quan hệ cha con. Đột nhiên cả người mềm nhũữn ra ngã xuống sô pha.
“Tôi làm sao biết được?” Chiến Đình Lê chậm rãi hỏi.
Chiến Quốc Việt ni ô Tâm là con gái của ông. Nhưng ông lại không dám để cho cô ta nhận tổ quy tông. Bởi vì con gái riêng tiến vào nhà họ Chiến buộc phải tiến hành xét nghiệm ADN. Mà xét nghiệm ADN của nhà họ Chiến chúng ta rất toàn diện, có phải con cái nhà họ Chiến hay không vừa nhìn liền biết”
Dừng lại, tiếp tục nói: “Ông sợ khi Tô Tâm xét nghiệm ADN thì sẽ tiết lộ chuyện ông cũng không phải là huyết mạch nhà họ Chiến. Cho nên ông đành hy sinh con gái của mình”
Chiến Đình Lê kinh hãi nhìn Chiến Quốc Việt, trước đây ông ta vẫn luôn không phục: Ông cụ vì cái gì bỏ qua nhiều người con trai có kinh nghiệm phong phú của nhà họ Chiến như vậy, bỏ qua nhiều cháu trai trẻ tuổi cơ trí như vậy, mà lại cứ phải chọn đứa cháu trai vị thành niên Chiến Quốc Việt này lên làm người cầm quyền? Trong lòng ông ta mới bắt đầu rất không phục, thậm chí là coi thường Chiến Quốc Việt, nhưng không ngờ đến, Chiến Quốc Việt nhậm chức chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã khiến ông ta thất bại hoàn toàn.
“Chiến Quốc Việt, cháu so với bố mình còn lợi hại hơn”
Chiến Đình Lê nói.
Chiến Đình Lê sửa lại: “Ông hai, ông sai rồi, tôi không có cơ trí bằng bố tôi, chỉ có điều, tôi lại độc ác hơn bố tôi.”
Chiến Đình Lê nghi ngờ nhìn Chiến Quốc Việt: “Cháu nói cái gì?”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố tôi đã sớm biết là sau khi những đứa con riêng tiến vào trang viên Ngọc Bích chắc chắn sẽ gây ra sóng gió to lớn. Cho nên ông ấy rất nhanh trí đem nhà họ Dư đuổi ra khỏi nhà họ Chiến và dẫn em gái tôi và Bác Danh rời đi. Năng lực bày mưu tính kế này của bố tôi không ai có thể sánh bằng”
Chiến Đình Lê kinh ngạc đến ngây người rất lâu cũng không nói ra được câu nào.
Thì ra Chiến Hàn Quân vẫn luôn biết rằng những người ở phòng khác không hề lương thiện. Nhưng anh ta chỉ dùng biện pháp phòng thủ, không hề chủ động công kích bọn họ, đó không phải anh ta ngốc mà là muốn cho bọn họ cơ hội.
Chiến Quốc Việt nói: “Ông hai, ông sát hại bà hai, thân mang án mạng, ngay cả bố tôi cũng không nhìn nổi nữa”
Chiến Quốc Việt đứng dậy nói: “Ông vốn dĩ không phải là người của nhà họ Chiến nhưng lại hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Chiến, ông không những không biết chừng mực mà còn tham lam muốn nhiều hơn. Đây là ông tự làm bậy không thể sống”
Nói xong, Chiến Quốc Việt đi ra ngoài.
Quan Minh Vũ và Phong Mang đi theo Chiến Quốc Việt rời khỏi.
Chiến Đình Lê mất khống chế hét lên: “A!”
Chiến Quốc Việt ra ngoài hợp viện Yến Tuân, đối với cảnh sát đã đứng đợi ở ngoài lâu nói: “Ông ta đã lớn tuổi, ra tay nhẹ nhàng chút.”
Bọn cảnh sát khi xông vào, Chiến Đình Lê lại cầm một con dao nhọn kề vào cổ ông ta.
Ngay cả đi cùng anh ta đến Quỷ Ảnh, Quan Minh Vũ và Phong Mang cũng nhìn thấy Chiến Quốc Việt như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tổ tông này đã trưởng thành rồi, sợ là so với ngài Quân càng thêm uy phong lãm liệt hơn? Uy hiếp khắp nơi?”
“Ông hai, tôi biết ông không hoan nghênh tôi. Bởi vì đối với ông mà nói tôi chính là cơn ác mộng của ông” Chiến Quốc Việt nâng chén trà trước mặt lên không chút khách khí uống cạn nó. Động tác vô cùng tao nhã.
Chiến Đình Lê đối với sự không xem ai ra gì của Chiến Đình Lê rất tức giận, dù sao ông ta là ông, Chiến Quốc Việt là tôi, bối phận của bọn họ cũng cách nhau hai thế hệ. Nhưng mà không biết vì sao, đứa trẻ Chiến Quốc Việt này lại cho ông ta cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ, khiến trong lòng Chiến Đình Lê ông dâng lên cảm giác kinh hãi như thể bối phận của bọn họ bị đảo ngược lại vậy.
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?” Chiến Đình Lê chột dạ hỏi.
Chiến Quốc Việt nói: “Tôi biết ông có bí mật, che giấu mười mấy năm nay rồi. Bí mật này khiến ông vô cùng bất an, những năm qua, ông ở nhà họ Chiến mỗi ngày đều như miếng băng mỏng, sợ bị người khác phát hiện ra bí mật này của ông”
Sắc mặt Chiến Đình Lê trắng bệch: “Tôi không biết cháu đang nói cái gì?”
Chiến Quốc Việt ném báo cáo kết quả xét nghiệm ADN đến trước mặt Chiến Đình Lê nói: “Ông hai, thành thật khai báo đi”
Chiến Đình Lê nhìn thấy chữ trên tờ báo cáo kết quả xét nghiệm ADN viết rằng Chiến Đình Lê và Chiến Bá Vũ không phải quan hệ cha con. Đột nhiên cả người mềm nhũữn ra ngã xuống sô pha.
“Tôi làm sao biết được?” Chiến Đình Lê chậm rãi hỏi.
Chiến Quốc Việt ni ô Tâm là con gái của ông. Nhưng ông lại không dám để cho cô ta nhận tổ quy tông. Bởi vì con gái riêng tiến vào nhà họ Chiến buộc phải tiến hành xét nghiệm ADN. Mà xét nghiệm ADN của nhà họ Chiến chúng ta rất toàn diện, có phải con cái nhà họ Chiến hay không vừa nhìn liền biết”
Dừng lại, tiếp tục nói: “Ông sợ khi Tô Tâm xét nghiệm ADN thì sẽ tiết lộ chuyện ông cũng không phải là huyết mạch nhà họ Chiến. Cho nên ông đành hy sinh con gái của mình”
Chiến Đình Lê kinh hãi nhìn Chiến Quốc Việt, trước đây ông ta vẫn luôn không phục: Ông cụ vì cái gì bỏ qua nhiều người con trai có kinh nghiệm phong phú của nhà họ Chiến như vậy, bỏ qua nhiều cháu trai trẻ tuổi cơ trí như vậy, mà lại cứ phải chọn đứa cháu trai vị thành niên Chiến Quốc Việt này lên làm người cầm quyền? Trong lòng ông ta mới bắt đầu rất không phục, thậm chí là coi thường Chiến Quốc Việt, nhưng không ngờ đến, Chiến Quốc Việt nhậm chức chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã khiến ông ta thất bại hoàn toàn.
“Chiến Quốc Việt, cháu so với bố mình còn lợi hại hơn”
Chiến Đình Lê nói.
Chiến Đình Lê sửa lại: “Ông hai, ông sai rồi, tôi không có cơ trí bằng bố tôi, chỉ có điều, tôi lại độc ác hơn bố tôi.”
Chiến Đình Lê nghi ngờ nhìn Chiến Quốc Việt: “Cháu nói cái gì?”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố tôi đã sớm biết là sau khi những đứa con riêng tiến vào trang viên Ngọc Bích chắc chắn sẽ gây ra sóng gió to lớn. Cho nên ông ấy rất nhanh trí đem nhà họ Dư đuổi ra khỏi nhà họ Chiến và dẫn em gái tôi và Bác Danh rời đi. Năng lực bày mưu tính kế này của bố tôi không ai có thể sánh bằng”
Chiến Đình Lê kinh ngạc đến ngây người rất lâu cũng không nói ra được câu nào.
Thì ra Chiến Hàn Quân vẫn luôn biết rằng những người ở phòng khác không hề lương thiện. Nhưng anh ta chỉ dùng biện pháp phòng thủ, không hề chủ động công kích bọn họ, đó không phải anh ta ngốc mà là muốn cho bọn họ cơ hội.
Chiến Quốc Việt nói: “Ông hai, ông sát hại bà hai, thân mang án mạng, ngay cả bố tôi cũng không nhìn nổi nữa”
Chiến Quốc Việt đứng dậy nói: “Ông vốn dĩ không phải là người của nhà họ Chiến nhưng lại hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Chiến, ông không những không biết chừng mực mà còn tham lam muốn nhiều hơn. Đây là ông tự làm bậy không thể sống”
Nói xong, Chiến Quốc Việt đi ra ngoài.
Quan Minh Vũ và Phong Mang đi theo Chiến Quốc Việt rời khỏi.
Chiến Đình Lê mất khống chế hét lên: “A!”
Chiến Quốc Việt ra ngoài hợp viện Yến Tuân, đối với cảnh sát đã đứng đợi ở ngoài lâu nói: “Ông ta đã lớn tuổi, ra tay nhẹ nhàng chút.”
Bọn cảnh sát khi xông vào, Chiến Đình Lê lại cầm một con dao nhọn kề vào cổ ông ta.