Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2011
Chương 2011: Sự mệnh
Bà Vân vốn dĩ đã rất khó để chống lại mọi người, bây giờ bị những cô gái kích động của nhà họ Chiến tấn công không ngừng vào khuôn mặt và cơ thể bà ta, khuôn mặt vốn tỉnh xảo.
xinh đẹp của bà bỗng sưng vù như cái đầu heo vậy.
Cuối cùng nằm bệt xuống dưới nền đất và cầu xin: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi chịu thua.”
Bé Tùng bay qua khung cửa sổ đến trước mặt bà Vân, đôi mắt trong trẻo mang vẻ lạnh lùng, cậu đột nhiên đưa chân lên đá vào tay bà Vân một cái: “Tại sao lại hại mẹ của tôi?”
Bà Vân yếu ớt nói: “Tôi có sứ mệnh của tôi”
“Sứ mệnh gì?”
“Tôi không thể nói cho cậu biết” Bà Vân thà chết chứ không chịu khuất phục.
Các chị em thấy bé Tùng như thế thì rất ngạc nhiên, lúc này họ mới phát hiện vừa nãy bé Tùng là cố tình dùng chiêu khích tướng, chỉ là để họ hành hạ bà Vân.
Tâm tư nham hiểm của bé Tùng thật thâm sâu khó đoán mà.
“Con mẹ bà muốn chết sao” Chị cả Oai Phong thấy bà Vân không chịu hợp tác với bé Tùng thì hết sức phẫn nộ giơ chân lên đá về phía bà Vân.
Suốt cả chặng đường bị bé An giữ tay lại đã khiến sự tức giận của bé Tùng hơi tan biến đi và quay lại trạng thái lêu lổng ngày nào: “Chị cả, chị giữ lại chút võ đức có được không?
Người ta cũng đã như thế rồi mà chị còn đánh bà ta làm gì chứ?”
Oai Phong nói: “Bà ta muốn hại mẹ”
Bé Tùng nói: “Chúng ta đều là người thô lỗ nên chỉ động tay chứ không mở miệng nói đạo lý, những thứ giống như tra khảo tội phạm thì hãy giao cho những người có văn hóa làm đi”
Nói rồi bé Tùng ngẩng đầu lên nhìn Quốc Việt nói: “Anh có thể thôi miên bà ta thêm một lần nữa không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đưa bà ta qua đây để anh thử xem”
Bé Tùng ra lệnh cho các chị em: “Khiêng bà ta vào đây”
Bà Vân bị khiêng vào trong nhà, bà Vân yếu ớt như thể xác con rắn mềm nhũn, đôi mắt bà ta khẽ nhắm lại và nước mắt rơi xuống khóe mi.
“Các cậu giết chết tôi đi”
Đôi mắt Chiến Quốc Việt khẽ nheo lại.
Bé Tùng nói: “Bà nói cái gì thế, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu bà phạm tội thì chúng tôi sẽ giao bà cho cảnh sát chứ nhà họ Chiến chúng tôi không có quyền xử lý bà”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng đi về phía bà Vân tra hỏi: “Đơn Thúy Vân, bà không phải người Thủ Đô đúng không?”
Trong ánh mắt bà Vân lướt qua vẻ sợ hãi.
Chiến Quốc Việt suy đoán: “Lẽ nào bà đến từ trại nhà họ Dư sao?”
Trong mắt của Chiến Quốc Việt thì chỉ có trại nhà họ Dư ở nơi hoang vu hẻo lánh mới dám xem thường pháp luật như thế thôi.
Trong đáy mắt bà Vân bỗng chốc mất đi vẻ hoảng loạn sau khi nghe thấy câu nói của Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt chậm rãi: “Xem ra tôi đã đoán sai rồi”
Bà Vân im lặng không nói gì cả, bé Tùng gợi ý cho Quốc.
Quốc Việt, bây giờ bà ta đang bị thương rất nặng, nếu anh dùng thuật thôi miên thì e rằng bà ta chịu không nổi đấy”
Chiến Quốc Việt gật gật đầu.
Bà Vân vốn dĩ đã rất khó để chống lại mọi người, bây giờ bị những cô gái kích động của nhà họ Chiến tấn công không ngừng vào khuôn mặt và cơ thể bà ta, khuôn mặt vốn tỉnh xảo.
xinh đẹp của bà bỗng sưng vù như cái đầu heo vậy.
Cuối cùng nằm bệt xuống dưới nền đất và cầu xin: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi chịu thua.”
Bé Tùng bay qua khung cửa sổ đến trước mặt bà Vân, đôi mắt trong trẻo mang vẻ lạnh lùng, cậu đột nhiên đưa chân lên đá vào tay bà Vân một cái: “Tại sao lại hại mẹ của tôi?”
Bà Vân yếu ớt nói: “Tôi có sứ mệnh của tôi”
“Sứ mệnh gì?”
“Tôi không thể nói cho cậu biết” Bà Vân thà chết chứ không chịu khuất phục.
Các chị em thấy bé Tùng như thế thì rất ngạc nhiên, lúc này họ mới phát hiện vừa nãy bé Tùng là cố tình dùng chiêu khích tướng, chỉ là để họ hành hạ bà Vân.
Tâm tư nham hiểm của bé Tùng thật thâm sâu khó đoán mà.
“Con mẹ bà muốn chết sao” Chị cả Oai Phong thấy bà Vân không chịu hợp tác với bé Tùng thì hết sức phẫn nộ giơ chân lên đá về phía bà Vân.
Suốt cả chặng đường bị bé An giữ tay lại đã khiến sự tức giận của bé Tùng hơi tan biến đi và quay lại trạng thái lêu lổng ngày nào: “Chị cả, chị giữ lại chút võ đức có được không?
Người ta cũng đã như thế rồi mà chị còn đánh bà ta làm gì chứ?”
Oai Phong nói: “Bà ta muốn hại mẹ”
Bé Tùng nói: “Chúng ta đều là người thô lỗ nên chỉ động tay chứ không mở miệng nói đạo lý, những thứ giống như tra khảo tội phạm thì hãy giao cho những người có văn hóa làm đi”
Nói rồi bé Tùng ngẩng đầu lên nhìn Quốc Việt nói: “Anh có thể thôi miên bà ta thêm một lần nữa không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đưa bà ta qua đây để anh thử xem”
Bé Tùng ra lệnh cho các chị em: “Khiêng bà ta vào đây”
Bà Vân bị khiêng vào trong nhà, bà Vân yếu ớt như thể xác con rắn mềm nhũn, đôi mắt bà ta khẽ nhắm lại và nước mắt rơi xuống khóe mi.
“Các cậu giết chết tôi đi”
Đôi mắt Chiến Quốc Việt khẽ nheo lại.
Bé Tùng nói: “Bà nói cái gì thế, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu bà phạm tội thì chúng tôi sẽ giao bà cho cảnh sát chứ nhà họ Chiến chúng tôi không có quyền xử lý bà”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng đi về phía bà Vân tra hỏi: “Đơn Thúy Vân, bà không phải người Thủ Đô đúng không?”
Trong ánh mắt bà Vân lướt qua vẻ sợ hãi.
Chiến Quốc Việt suy đoán: “Lẽ nào bà đến từ trại nhà họ Dư sao?”
Trong mắt của Chiến Quốc Việt thì chỉ có trại nhà họ Dư ở nơi hoang vu hẻo lánh mới dám xem thường pháp luật như thế thôi.
Trong đáy mắt bà Vân bỗng chốc mất đi vẻ hoảng loạn sau khi nghe thấy câu nói của Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt chậm rãi: “Xem ra tôi đã đoán sai rồi”
Bà Vân im lặng không nói gì cả, bé Tùng gợi ý cho Quốc.
Quốc Việt, bây giờ bà ta đang bị thương rất nặng, nếu anh dùng thuật thôi miên thì e rằng bà ta chịu không nổi đấy”
Chiến Quốc Việt gật gật đầu.