Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1989
Chương 1989: Em không phải là học cùng anh sao
Tô Cẩm nổi giận: “Anh bị điên rồi à? Hôn lễ của anh, vì sao lại để cho Thanh An là người làm chủ? Anh đã từng nghĩ đến làm như vậy có công bằng với e hay không?”
Diệp Phong nói: “Đại khái có lẽ em không biết, mạng của anh là do Thanh An cứu về. Năm đó anh bị người của trang trại nhà họ Dư làm cho trọng thương đến hấp hối, ngay cả bản thân anh cũng cho rằng bản thân mình sẽ chết ở đấy ngay lúc đó, thế nhưng là Thanh An dùng bờ vai nhỏ bé, cõng anh đi đến bệnh viện.”
Diệp Phong nói: “Thanh An sẽ không làm chuyện này.
Cô ấy sẽ chỉ toàn tâm toàn ý theo ý của anh. Nếu không thì, cô ấy lần này hà cớ gì phải ủy khuất bản thân, sao, rời quê hương để chữa lành vết thương trong lòng, rời xa bố và mẹ người mà cô ấy yêu nhất?”
Diệp Phong nói đến đây, trái tim lại bắt đầu đau nhức.
“Anh giao cuộc hôn nhân của bản thân mình cho cô ấy, chỉ hi vọng cô ấy đừng tuyệt vọng như vậy, khi tuyệt vọng sẽ nghĩ đến anh vẫn chờ cô ấy quay lại. Anh nghĩ cô ấy sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với mưa gió không rõ”
Tô Cẩm sụt sịt mũi. Diệp Phong và Thanh An rõ ràng là có ý tình chàng ý thiếp, nhưng Diệp Phong là một thẳng nam lại ngốc nghếch cho rằng tình cảm của mình dành cho Thanh An là tình anh em.
Tô Cẩm không muốn mất đi Diệp Phong, đương nhiên không dám đánh thức tình yêu của Diệp Phong. Cô giả vờ như không biết gì, giả ộng lượng và nó Anh yên tâm đi. Em sẽ đối xử thật tốt với em gái Thanh An”
Cô ấy cố ý nhấn mạnh chữ em gái.
Diệp Phong cười nói: “Cảm ơn em đã thông cảm” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Ai bảo em thích anh chứ?”
Trong lòng cô đang suy nghĩ về điều đó, trước khi Thanh An quay lại, cô phải làm gì đó, mới có thể giữ chặt trái tim của Diệp Phong.
Một ngày sau.
Chiến Quốc Việt nhận được một cuộc gọi từ phòng thí Nghiệm Á Châu.
Đối phương cung kính thông báo cho anh về kết quả xét nghiệm máu trong cơ thể của Dư Thiên An: “Tổng giám đốc, sau khi kiểm tra phát hiện ra rằng trong máu của bà cả có chứa một loại thuốc có thể khiến cho thần kinh bị ảo giác mơ màng”
Chiến Quốc Việt nói: “Có so sánh thành phần của loại thuốc mà tôi đưa cho cậu không?”
“Có. Độ giống nhau về cấu tạo của hai loại đạt tới 85%. Nhưng mà chúng tôi chắc chắn không phải là cùng một chất.”
Chiến Quốc Việt giọng điệu bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, bé Tùng lập tức lên tiếng: “Là ai gọi điện thoại vậy?”
Chiến Quốc Việt nói: “Phòng thí nghiệm Á Châu”
“Có kết quả rồi sao?” Bé Tùng hào hứng nói.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Không phải Dư Thiên An.”
Bé Tùng võ ngực: “Làm em sợ chết khiếp. Không phải Dư Thiên An, lại là ai đây?”
Chiến Quốc Việc đứng lên: “Có người hạ độc Dư Thiên An, hơn nữa người hạ độc đó rất quen thuộc với trại nhà họ Dư. Có thể hắn ta không có cách nào lấy được thuốc của trại nhà họ Dư, cho nên hắn ta đã dùng loại thuốc tương tự để thay thế.”
Ánh mắt bé Tùng tràn đầy sự khôn ngoan: “Vườn Hương Đỉnh chỉ có vài người, người ở trại nhà họ Dư sẽ không có khả năng làm hại Dư Thiên An. Chiến Bá Minh càng không làm hại Dư Thiên An. Người duy nhất có cơ hội hạ độc Dư Thiên An cũng chỉ có người hầu đó.”
Chiến Quốc Việt trêu chọc bé Tùng nói: “Dư Thiên An và Chiến Bá Minh thế nhưng là người của ông nội và bà nội, em đối với họ gọi thẳng tên họ còn ra thể thống gì?”
Bé Tùng nói: “ Em không phải là học cùng anh sao?
Dư Thiên An đó làm tổn thương mẹ..”
“Bố đến rồi.”
Bé Tùng lập tức thay đổi lời nói: “Khụ khụ, bà … bà nội và mẹ tình cảm như chị em…”
Chiến Quốc Việt nhếch mép: “Sao em lại đạo đức giả như vậy?”
Tô Cẩm nổi giận: “Anh bị điên rồi à? Hôn lễ của anh, vì sao lại để cho Thanh An là người làm chủ? Anh đã từng nghĩ đến làm như vậy có công bằng với e hay không?”
Diệp Phong nói: “Đại khái có lẽ em không biết, mạng của anh là do Thanh An cứu về. Năm đó anh bị người của trang trại nhà họ Dư làm cho trọng thương đến hấp hối, ngay cả bản thân anh cũng cho rằng bản thân mình sẽ chết ở đấy ngay lúc đó, thế nhưng là Thanh An dùng bờ vai nhỏ bé, cõng anh đi đến bệnh viện.”
Diệp Phong nói: “Thanh An sẽ không làm chuyện này.
Cô ấy sẽ chỉ toàn tâm toàn ý theo ý của anh. Nếu không thì, cô ấy lần này hà cớ gì phải ủy khuất bản thân, sao, rời quê hương để chữa lành vết thương trong lòng, rời xa bố và mẹ người mà cô ấy yêu nhất?”
Diệp Phong nói đến đây, trái tim lại bắt đầu đau nhức.
“Anh giao cuộc hôn nhân của bản thân mình cho cô ấy, chỉ hi vọng cô ấy đừng tuyệt vọng như vậy, khi tuyệt vọng sẽ nghĩ đến anh vẫn chờ cô ấy quay lại. Anh nghĩ cô ấy sẽ có thêm dũng khí để đối mặt với mưa gió không rõ”
Tô Cẩm sụt sịt mũi. Diệp Phong và Thanh An rõ ràng là có ý tình chàng ý thiếp, nhưng Diệp Phong là một thẳng nam lại ngốc nghếch cho rằng tình cảm của mình dành cho Thanh An là tình anh em.
Tô Cẩm không muốn mất đi Diệp Phong, đương nhiên không dám đánh thức tình yêu của Diệp Phong. Cô giả vờ như không biết gì, giả ộng lượng và nó Anh yên tâm đi. Em sẽ đối xử thật tốt với em gái Thanh An”
Cô ấy cố ý nhấn mạnh chữ em gái.
Diệp Phong cười nói: “Cảm ơn em đã thông cảm” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Ai bảo em thích anh chứ?”
Trong lòng cô đang suy nghĩ về điều đó, trước khi Thanh An quay lại, cô phải làm gì đó, mới có thể giữ chặt trái tim của Diệp Phong.
Một ngày sau.
Chiến Quốc Việt nhận được một cuộc gọi từ phòng thí Nghiệm Á Châu.
Đối phương cung kính thông báo cho anh về kết quả xét nghiệm máu trong cơ thể của Dư Thiên An: “Tổng giám đốc, sau khi kiểm tra phát hiện ra rằng trong máu của bà cả có chứa một loại thuốc có thể khiến cho thần kinh bị ảo giác mơ màng”
Chiến Quốc Việt nói: “Có so sánh thành phần của loại thuốc mà tôi đưa cho cậu không?”
“Có. Độ giống nhau về cấu tạo của hai loại đạt tới 85%. Nhưng mà chúng tôi chắc chắn không phải là cùng một chất.”
Chiến Quốc Việt giọng điệu bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, bé Tùng lập tức lên tiếng: “Là ai gọi điện thoại vậy?”
Chiến Quốc Việt nói: “Phòng thí nghiệm Á Châu”
“Có kết quả rồi sao?” Bé Tùng hào hứng nói.
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Không phải Dư Thiên An.”
Bé Tùng võ ngực: “Làm em sợ chết khiếp. Không phải Dư Thiên An, lại là ai đây?”
Chiến Quốc Việc đứng lên: “Có người hạ độc Dư Thiên An, hơn nữa người hạ độc đó rất quen thuộc với trại nhà họ Dư. Có thể hắn ta không có cách nào lấy được thuốc của trại nhà họ Dư, cho nên hắn ta đã dùng loại thuốc tương tự để thay thế.”
Ánh mắt bé Tùng tràn đầy sự khôn ngoan: “Vườn Hương Đỉnh chỉ có vài người, người ở trại nhà họ Dư sẽ không có khả năng làm hại Dư Thiên An. Chiến Bá Minh càng không làm hại Dư Thiên An. Người duy nhất có cơ hội hạ độc Dư Thiên An cũng chỉ có người hầu đó.”
Chiến Quốc Việt trêu chọc bé Tùng nói: “Dư Thiên An và Chiến Bá Minh thế nhưng là người của ông nội và bà nội, em đối với họ gọi thẳng tên họ còn ra thể thống gì?”
Bé Tùng nói: “ Em không phải là học cùng anh sao?
Dư Thiên An đó làm tổn thương mẹ..”
“Bố đến rồi.”
Bé Tùng lập tức thay đổi lời nói: “Khụ khụ, bà … bà nội và mẹ tình cảm như chị em…”
Chiến Quốc Việt nhếch mép: “Sao em lại đạo đức giả như vậy?”