Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1974
Chương 1974: Cưới vợ ở rể, không có mất mặt như vậy
Sự nghi ngờ trong lòng ông cụ Niên nổi lên: “Cháu có ý gì?”
Chiến Hàn Quân nước chảy hoa trôi nói: “Chính là những đứa con riêng của nhà họ Chiến đối với các người ở biệt thự Ngọc Bích rất có ý kiến. Dù sao, mấy người cùng nhà họ Chiến đều không có quan hệ máu mủ, mấy người vào ở biệt thự Ngọc Bích lại để cho những người con riêng không có tư cách vào ở biệt thự Ngọc Bích cảm thấy ghen tị”
Ông cụ Niên nói: “Chúng ta cùng nhà họ Chiến quan hệ thân thích, dựa vào cái gì không thể ở biệt thự Ngọc Bích?”
Linh Trang nói: “Đợi qua đoạn thời gian này, mới đưa mọi người quay về đây. Ông ngoại, ông nghe lời anh Quân đi”
Ông cụ Niên cười hì hì nhìn Linh Trang, mỗi câu nói của Linh Trang đều lộ ra huyền cơ. Không giống như Chiến Hàn Quân, lời nói không đâu, để cho họ không đoán ra được dụng ý của anh.
“Linh Trang, cháu nói cho ông ngoại biết, anh Quân của cháu vì sao bỗng dưng muốn đuổi chúng ta đi?”
Chiến Hàn Quân sợ Linh Trang lại nói sai, tranh thủ nhắc nhở Linh Trang: “Em gái ngoan, em tạm thời đừng nói chuyện”
“Ô” Linh Trang cũng cảm thấy đầu óc của bản thân mình vô cùng hỗn loạn, nói chuyện có chút không cẩn thận.
Chiến Hàn Quân quay người đối diện với ông cụ Niên nói: “Không phải là đã giải thích rõ ràng với ông rồi sao?”
Ông cụ Niên trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Cháu, cái thằng nhãi ranh này, ông không nói chuyện với cháu. Ông đang hỏi Linh Trang mà?”
Linh Trang che miệng, khoát tay.
Dư Thiên An kéo Linh Trang đến trước mặt mình, còn vô cùng không vui liếc Chiến Hàn Quân một cái, phê bình Chiến Hàn Tước nói: “Nhìn xem, con dọa Linh Trang thành dạng gì rồi? Linh Trang là người, làm sao không cho con bé nói chuyện?”
Chiến Hàn Quân áy náy nhìn sang Linh Trang, Linh Trang lại nhìn anh lắc đâu một cái. “Không có chuyện gì đâu anh Chiến. Em mở miệng là sẽ nói sai lời. Em không nói chuyện sẽ tốt hơn”
Chiến Hàn Quân dịu dàng cười lên.
Ông Cụ Niên liếc nhìn Dư Nhân: “Lúc nào em họ của cháu thành công trở thành con rể nhà họ Nghiêm, khi đó ông sẽ quay về trang trại nhà họ Dư?”
Dư Nhân vừa cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, nghe ông nội nói xong liền phun ra một hơi. Nhổ nó vào mặt Dư Sinh đối diện.
Dư Sinh giận dữ rống lên: “Thằng nhóc chết tiệc, mày muốn tìm cái chết à”
Dư Nhân phản đối quyết liệt: “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ cưới vợ mà ở rể đâu”
Ông cụ Niên nói: “Bây giờ Nghiêm Tranh Ngọc là tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm Thị. Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn từ bỏ sự nghiệp của nhà họ Nghiêm. Vậy thì cháu chỉ có thể chịu khó tới nhà họ Nghiêm làm con rể, ở rể. Nếu không, cháu và cô ấy sẽ không thể nào thành đôi được. Nếu như cháu không kết hôn với cô ấy, tức là cháu đang từ bỏ quyền nuôi dưỡng của bé Quốc. Cháu bỏ được sao?”
Dư Nhân ngẩn người.
Anh ấy và chị cả Nghiêm Tranh Ngọc, vì con trai của họ, đã ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mặc dù cả hai rất hợp nhau, nhưng mối quan vĩnh viễn chững lại, không thể tiến thêm một bước. Nó dường như không tiến triển lên một cấp độ mới.
Linh Trang thở dài một hơi. Cô muốn an ủi Dư Nhân vài câu, nhưng ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân đang nhìn chằm chằm cô một cách mãnh liệt, Linh Trang khẽ cắn môi, cơn ghen của tên này lại xuất hiện rồi.
Chiến Hàn Quân thay mặt cho Linh Trang nói: “Nghiêm Mặc Hàn là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm, nhưng không phải anh ấy cũng làm con rể của nhà họ Chiến sao?
Nhà họ Chiến chúng tôi chưa bao giờ coi thường anh ấy. Cưới vợ ở rể, không có mất mặt như vậy”
Sự nghi ngờ trong lòng ông cụ Niên nổi lên: “Cháu có ý gì?”
Chiến Hàn Quân nước chảy hoa trôi nói: “Chính là những đứa con riêng của nhà họ Chiến đối với các người ở biệt thự Ngọc Bích rất có ý kiến. Dù sao, mấy người cùng nhà họ Chiến đều không có quan hệ máu mủ, mấy người vào ở biệt thự Ngọc Bích lại để cho những người con riêng không có tư cách vào ở biệt thự Ngọc Bích cảm thấy ghen tị”
Ông cụ Niên nói: “Chúng ta cùng nhà họ Chiến quan hệ thân thích, dựa vào cái gì không thể ở biệt thự Ngọc Bích?”
Linh Trang nói: “Đợi qua đoạn thời gian này, mới đưa mọi người quay về đây. Ông ngoại, ông nghe lời anh Quân đi”
Ông cụ Niên cười hì hì nhìn Linh Trang, mỗi câu nói của Linh Trang đều lộ ra huyền cơ. Không giống như Chiến Hàn Quân, lời nói không đâu, để cho họ không đoán ra được dụng ý của anh.
“Linh Trang, cháu nói cho ông ngoại biết, anh Quân của cháu vì sao bỗng dưng muốn đuổi chúng ta đi?”
Chiến Hàn Quân sợ Linh Trang lại nói sai, tranh thủ nhắc nhở Linh Trang: “Em gái ngoan, em tạm thời đừng nói chuyện”
“Ô” Linh Trang cũng cảm thấy đầu óc của bản thân mình vô cùng hỗn loạn, nói chuyện có chút không cẩn thận.
Chiến Hàn Quân quay người đối diện với ông cụ Niên nói: “Không phải là đã giải thích rõ ràng với ông rồi sao?”
Ông cụ Niên trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Cháu, cái thằng nhãi ranh này, ông không nói chuyện với cháu. Ông đang hỏi Linh Trang mà?”
Linh Trang che miệng, khoát tay.
Dư Thiên An kéo Linh Trang đến trước mặt mình, còn vô cùng không vui liếc Chiến Hàn Quân một cái, phê bình Chiến Hàn Tước nói: “Nhìn xem, con dọa Linh Trang thành dạng gì rồi? Linh Trang là người, làm sao không cho con bé nói chuyện?”
Chiến Hàn Quân áy náy nhìn sang Linh Trang, Linh Trang lại nhìn anh lắc đâu một cái. “Không có chuyện gì đâu anh Chiến. Em mở miệng là sẽ nói sai lời. Em không nói chuyện sẽ tốt hơn”
Chiến Hàn Quân dịu dàng cười lên.
Ông Cụ Niên liếc nhìn Dư Nhân: “Lúc nào em họ của cháu thành công trở thành con rể nhà họ Nghiêm, khi đó ông sẽ quay về trang trại nhà họ Dư?”
Dư Nhân vừa cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, nghe ông nội nói xong liền phun ra một hơi. Nhổ nó vào mặt Dư Sinh đối diện.
Dư Sinh giận dữ rống lên: “Thằng nhóc chết tiệc, mày muốn tìm cái chết à”
Dư Nhân phản đối quyết liệt: “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ cưới vợ mà ở rể đâu”
Ông cụ Niên nói: “Bây giờ Nghiêm Tranh Ngọc là tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm Thị. Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn từ bỏ sự nghiệp của nhà họ Nghiêm. Vậy thì cháu chỉ có thể chịu khó tới nhà họ Nghiêm làm con rể, ở rể. Nếu không, cháu và cô ấy sẽ không thể nào thành đôi được. Nếu như cháu không kết hôn với cô ấy, tức là cháu đang từ bỏ quyền nuôi dưỡng của bé Quốc. Cháu bỏ được sao?”
Dư Nhân ngẩn người.
Anh ấy và chị cả Nghiêm Tranh Ngọc, vì con trai của họ, đã ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mặc dù cả hai rất hợp nhau, nhưng mối quan vĩnh viễn chững lại, không thể tiến thêm một bước. Nó dường như không tiến triển lên một cấp độ mới.
Linh Trang thở dài một hơi. Cô muốn an ủi Dư Nhân vài câu, nhưng ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân đang nhìn chằm chằm cô một cách mãnh liệt, Linh Trang khẽ cắn môi, cơn ghen của tên này lại xuất hiện rồi.
Chiến Hàn Quân thay mặt cho Linh Trang nói: “Nghiêm Mặc Hàn là con trai duy nhất của nhà họ Nghiêm, nhưng không phải anh ấy cũng làm con rể của nhà họ Chiến sao?
Nhà họ Chiến chúng tôi chưa bao giờ coi thường anh ấy. Cưới vợ ở rể, không có mất mặt như vậy”