Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1947
Chương 1947: Đây có lẽ chính là sự sắp xếp tốt đẹp nhất của ông trời
Quan Minh Vũ kéo Lâm Miên sang một bên, ôn hòa mà khuyên giải: “Lâm Miên, đừng có ép cậu ấy nữa. Diệp Phong cũng là bất đắc dĩ thôi mà”
Lâm Miên liếc đôi mắt bi thống và khó chịu nhìn về phía của Diệp Phong, thở dài mấy hơi, chỉ đành vậy thôi.
Chuyện này của Diệp Phong và Tô Cẩm, rất nhanh liền đã truyền đến được tai của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nghe được cái tin tức này, cả người đều ngây ra như phỗng.
Cái phản ứng khác thường này của anh, hấp dẫn lực chú ý của Linh Trang và Chiến Hàn Quân đi về phía chỗ sô pha, Linh Trang liền kỹ càng mà nhìn chỉ tiết thần sắc của anh. Nhìn thấy đôi mắt sâu và lạnh như băng của anh, liền vô cùng chính xác mà hiểu rõ được thế giới nội tâm của Chiến Hàn Quân — tràn ngập bất an và bối rối.
Linh Trang nhanh chóng lấy ra miếng hoa quả sắp cho vào miệng, một lần nửa để ở trên đĩa đựng hoa quả. Sau đó thò tay ra, nắm lấy bàn tay của Chiến Hàn Quân mà khẩn trương giữ lại ở trong lòng bàn tay.
Chiến Hàn Quân yếu ớt mà nhìn về phía của Linh Trang, mang theo một tia áy náy mà lên tiếng. “Linh Trang à”
Linh Trang quan tâm mà hỏi thăm: “Là ai gọi điện thoại đến đấy?”
“Anh ta nói cái gì rồi?” Linh Trang vô cùng tò mò mà hỏi.
Chiến Hàn Quân luôn luôn gặp người cũng không có sợ hãi, thế mà giờ phút này anh lại biểu hiện ra ngoài là sự bối rối và bất an, khiến cho Linh Trang cũng cảm thấy có chuyện lớn gì đó không ổn.
Chiến Hàn Quân dựa dựa vào bên người của Linh Trang, bàn tay to lớn duỗi ra mà ôm cô vào trong lòng, nói: “Linh Trang, em bây giờ đang mang thai, những chuyện ở bên ngoài thì đừng có hỏi nữa. Em phải tin tưởng anh Hàn Quân, nhất định có thể xử lí được thật tốt tất cả mọi biến cố.
Linh Trang sững sờ mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân, năn nỉ mà nói: “Anh Hàn Quân à, hay là anh vẫn nói cho em biết đi. Nếu không thì trái tim này của em thật sự sẽ bất định mà không yên tâm đấy”
Bờ môi mỏng của Chiến Hàn Quân cứ giật giật: “Thật sự muốn nghe chứ?”
Linh Trang gật gật đầu.
Chiến Hàn Quân nói: “Diệp Phong uống rượu say, đã cùng với Tô Cẩm làm cái chuyện kia rồi. Thế nên, Diệp Phong chuẩn bị cho Tô Cẩm một cái hôn lễ…”
Sắc mặt của Linh Trang lập tức ảm đạm vô cùng, rồi lại ưu tư mà nói: “Chúng nó muốn tổ chức hôn lễ, đây không phải là muốn tắt vào mặt Thanh An nhà chúng ta hay sao?”
Cô đột nhiên kích động mà cầm lấy tay của Chiến Hàn Quân, cầu khẩn mà nói: “Anh đi nói với Diệp Phong, để thằng bé thấy Thanh An yêu thương nó đến cái mức nào, rồi để nó hủy bỏ hôn lễ với Tô Cẩm đi anh”
Trên mặt Chiến Hàn Quân lộ ra một chút khó xử mà nói: “Linh Trang à, điều đó không có công bằng với Tô Cẩm đâu”
Linh Trang nước cứ tràn mi mà chảy ra ngoài: “Em biết chứ. Nhưng mà em nghĩ rằng Tô Cẩm nhất định cũng là một cô gái tốt và là người lương thiện mà. Con bé nhất định có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ như em. Chỉ cần con bé không tổ chức hôn lễ nữa, em sẽ đền bù hết tổn thất tinh thần cho con bé.”
Chiến Hàn Quân ôn nhu mà lau đi làn nước mắt của Linh Trang, đau lòng mà nói: “Được rồi được rồi. Em đừng có kích động nữa. Cái chuyện này để anh đi bàn nhé”
Linh Trang lúc này mới như trút được gánh nặng.
Ngày hôm đó, Chiến Hàn Quân đích thân đi đến biệt thự của Diệp Phong.
Rất không khéo chính là, Tô Cẩm đã đi học rồi, còn Diệp Phong ra đón anh thôi.
“Bố nuôi, mời ngồi” Diệp Phong vô cùng cung kính mà nói với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sô pha, Diệp Phong rót trà cho anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Ngồi đi. Bố có chuyện muốn nói với con: Diệp Phong liền yên tĩnh mà ngồi xuống chiếc sô pha ở đối diện góc của Chiến Hàn Quân nụi ” Chiến Hàn Quân ưu nhã mà nhấp một ngụm trà, đem chén trà để lại trên khay đựng trà, ngẩng đầu lên mà nhìn về phía của Diệp Phong.
“Diệp Phong, con năm nay là hai mươi bảy tuổi rồi. Quả thật đã đến cái tuổi để thành lập một gia đình. Con và Tô Cẩm kết hôn, bố nuôi thật sự rất ủng hộ. Đây có lẽ là sự sắp xếp tốt đẹp nhất của ông trời dành cho chuyện của con và Tô Tú.
Diệp Phong buổi lộ sự điềm tĩnh, nụ cười nơi đáy mắt vô cùng nhạt nhòa.
Quan Minh Vũ kéo Lâm Miên sang một bên, ôn hòa mà khuyên giải: “Lâm Miên, đừng có ép cậu ấy nữa. Diệp Phong cũng là bất đắc dĩ thôi mà”
Lâm Miên liếc đôi mắt bi thống và khó chịu nhìn về phía của Diệp Phong, thở dài mấy hơi, chỉ đành vậy thôi.
Chuyện này của Diệp Phong và Tô Cẩm, rất nhanh liền đã truyền đến được tai của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nghe được cái tin tức này, cả người đều ngây ra như phỗng.
Cái phản ứng khác thường này của anh, hấp dẫn lực chú ý của Linh Trang và Chiến Hàn Quân đi về phía chỗ sô pha, Linh Trang liền kỹ càng mà nhìn chỉ tiết thần sắc của anh. Nhìn thấy đôi mắt sâu và lạnh như băng của anh, liền vô cùng chính xác mà hiểu rõ được thế giới nội tâm của Chiến Hàn Quân — tràn ngập bất an và bối rối.
Linh Trang nhanh chóng lấy ra miếng hoa quả sắp cho vào miệng, một lần nửa để ở trên đĩa đựng hoa quả. Sau đó thò tay ra, nắm lấy bàn tay của Chiến Hàn Quân mà khẩn trương giữ lại ở trong lòng bàn tay.
Chiến Hàn Quân yếu ớt mà nhìn về phía của Linh Trang, mang theo một tia áy náy mà lên tiếng. “Linh Trang à”
Linh Trang quan tâm mà hỏi thăm: “Là ai gọi điện thoại đến đấy?”
“Anh ta nói cái gì rồi?” Linh Trang vô cùng tò mò mà hỏi.
Chiến Hàn Quân luôn luôn gặp người cũng không có sợ hãi, thế mà giờ phút này anh lại biểu hiện ra ngoài là sự bối rối và bất an, khiến cho Linh Trang cũng cảm thấy có chuyện lớn gì đó không ổn.
Chiến Hàn Quân dựa dựa vào bên người của Linh Trang, bàn tay to lớn duỗi ra mà ôm cô vào trong lòng, nói: “Linh Trang, em bây giờ đang mang thai, những chuyện ở bên ngoài thì đừng có hỏi nữa. Em phải tin tưởng anh Hàn Quân, nhất định có thể xử lí được thật tốt tất cả mọi biến cố.
Linh Trang sững sờ mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân, năn nỉ mà nói: “Anh Hàn Quân à, hay là anh vẫn nói cho em biết đi. Nếu không thì trái tim này của em thật sự sẽ bất định mà không yên tâm đấy”
Bờ môi mỏng của Chiến Hàn Quân cứ giật giật: “Thật sự muốn nghe chứ?”
Linh Trang gật gật đầu.
Chiến Hàn Quân nói: “Diệp Phong uống rượu say, đã cùng với Tô Cẩm làm cái chuyện kia rồi. Thế nên, Diệp Phong chuẩn bị cho Tô Cẩm một cái hôn lễ…”
Sắc mặt của Linh Trang lập tức ảm đạm vô cùng, rồi lại ưu tư mà nói: “Chúng nó muốn tổ chức hôn lễ, đây không phải là muốn tắt vào mặt Thanh An nhà chúng ta hay sao?”
Cô đột nhiên kích động mà cầm lấy tay của Chiến Hàn Quân, cầu khẩn mà nói: “Anh đi nói với Diệp Phong, để thằng bé thấy Thanh An yêu thương nó đến cái mức nào, rồi để nó hủy bỏ hôn lễ với Tô Cẩm đi anh”
Trên mặt Chiến Hàn Quân lộ ra một chút khó xử mà nói: “Linh Trang à, điều đó không có công bằng với Tô Cẩm đâu”
Linh Trang nước cứ tràn mi mà chảy ra ngoài: “Em biết chứ. Nhưng mà em nghĩ rằng Tô Cẩm nhất định cũng là một cô gái tốt và là người lương thiện mà. Con bé nhất định có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ như em. Chỉ cần con bé không tổ chức hôn lễ nữa, em sẽ đền bù hết tổn thất tinh thần cho con bé.”
Chiến Hàn Quân ôn nhu mà lau đi làn nước mắt của Linh Trang, đau lòng mà nói: “Được rồi được rồi. Em đừng có kích động nữa. Cái chuyện này để anh đi bàn nhé”
Linh Trang lúc này mới như trút được gánh nặng.
Ngày hôm đó, Chiến Hàn Quân đích thân đi đến biệt thự của Diệp Phong.
Rất không khéo chính là, Tô Cẩm đã đi học rồi, còn Diệp Phong ra đón anh thôi.
“Bố nuôi, mời ngồi” Diệp Phong vô cùng cung kính mà nói với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sô pha, Diệp Phong rót trà cho anh.
Chiến Hàn Quân nói: “Ngồi đi. Bố có chuyện muốn nói với con: Diệp Phong liền yên tĩnh mà ngồi xuống chiếc sô pha ở đối diện góc của Chiến Hàn Quân nụi ” Chiến Hàn Quân ưu nhã mà nhấp một ngụm trà, đem chén trà để lại trên khay đựng trà, ngẩng đầu lên mà nhìn về phía của Diệp Phong.
“Diệp Phong, con năm nay là hai mươi bảy tuổi rồi. Quả thật đã đến cái tuổi để thành lập một gia đình. Con và Tô Cẩm kết hôn, bố nuôi thật sự rất ủng hộ. Đây có lẽ là sự sắp xếp tốt đẹp nhất của ông trời dành cho chuyện của con và Tô Tú.
Diệp Phong buổi lộ sự điềm tĩnh, nụ cười nơi đáy mắt vô cùng nhạt nhòa.