Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1934
Chương 1934: Hại nước hại dân
Trong tiềm thức của cô cũng hi vọng bản thân có thể góp thêm một chút sức lực để thực hiện nguyện vọng của Chiến Hàn Quân, dù sao thì trong kí ức của cô Chiến Hàn Quân tuy răng là một người sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng anh không hề có ham muốn gì cả. Nếu như anh thật sự có nguyện vọng gì thì cô vẫn mong có thể giúp anh thực hiện nó.
Chiến Hàn Quân ghé sát miệng vào tai cô nói vô cùng nhỏ như sợ sẽ đắc tội đến đứa con trong bụng: “Cho dù là con gái hay con trai anh đều thích cả, anh chỉ mong con giống em thôi”
Linh Trang kinh ngạc ngây người nhìn Chiến Hàn Quân rồi sau đó áy náy nói: “Anh Hàn Quân, nguyện vọng này của anh sợ rằng không thể thành hiện thực rồi”
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng rồi trấn an nói: “Em cũng đừng để tâm quá, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích cả, chỉ là nếu con trông giống em thì anh sẽ càng thích hơn. Dù sao thì Linh Trang nhà anh xinh đẹp như vậy mà nếu các con lại không thừa hưởng được gen của em thì anh cảm thấy thật đáng tiếc”
Linh Trang cười ngặt nghẽo: “Em làm gì có xinh đẹp đến mức như anh nói đâu chứ”
Chiến Hàn Quân nói: “Em chính là đẹp mà không tự biết mình đẹp.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh có Quốc Việt và Thanh Tùng rồi”
Nhắc đến quốc Việt và Thanh Tùng, Linh Trang đột nhiên kinh ngạc nói: “Chúng ta đã mấy ngày không quan tâm đến các con rồi. Anh Hàn Quân, chúng ta không nên vì đứa nhỏ này mà bỏ bê các con được. Tối nay em muốn đến chỗ của các con để thăm bọn chúng”
Chiến Hàn Quân nói: “Được, anh sẽ đi cùng em”
Linh Trang nhìn đống trái cây ở trong phòng rồi vui mừng nói: “Ðem một ít trái cây tươi đến cho các con luôn đi”
Chiến Hàn Quân nói: “Được”
Chạng vạng tối, Linh Trang và Chiến Hàn Quân đoán các con sắp học xong tiết tự học buổi tối liền đến căn phòng thuê ở gần trường trung học thực nghiệm Đế Hoàn. Chín giờ tối Quốc Việt, Thanh Tùng và bé An quay trở lại nhà thuê, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thơm của hoa quả khắp nhà.
“Trái cây ở đâu ra mà nhiều vậy?”
Chiến Hàn Quân và Linh Trang từ trong phòng bếp bước ra ngoài, ba đứa trẻ nhìn thấy hai người liền ngay lập tức reo hò lên: “Bố, mẹ”
Thành Tùng nhiệt tình nhất, cậu bé lập tức lao về phía Linh Trang nhưng lại bị tay Chiến Hàn Quân ngăn lại, anh nói: “Đừng có động tay động chân, sau này phải nhẹ nhàng với mẹ một chút.
Thanh Tùng dang tay ôm mẹ của mình một cái rồi sau đó liền trộm hỏi mẹ: “Sao bố lại phải lo lắng cho mẹ như vậy?”
Linh Trang chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt của cô rơi lên kiểu tóc mới của Thanh Tùng, kiểu tóc bob hơi uốn xoăn nhẹ, phần tóc phía trước được buộc trên đỉnh đầu bằng một sợ dây chun. Kiểu tóc này vô cùng trung tính nhưng gương mặt yêu nghiệt khuynh thành của Thanh Tùng cộng thêm kiểu tóc như thế này khiến cho cậu bé trông càng yêu nghiệt hơn.
Đôi mắt đào hoa vốn đã rất hấp dẫn, nụ cười lại vô cùng rạng rỡ nhưng khí chất lại lạnh lùng thanh thuần, ăn mặc lại vô cùng nam tính khiến cho khí chất phức tạp ngay lập tức đã trở thành điểm cộng khiến cho hình tượng của cậu bé càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn. Trong đầu Linh Trang đột nhiên nhảy ra bốn chữ: “Đây là kiểu tóc mới của con à?” Linh Trang hỏi Thanh Tùng.
Thanh Tùng trốn ra sau lưng Chiến Quốc Việt rồi mới dám lên tiếng trả lời: “Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ nghe con nói đã, con chỉ là nối tóc giả thôi, nếu mẹ không thích thì con sẽ tháo tóc giả ra”
Linh Trang kích động nói: “Mẹ cảm thấy rất đẹp”
Chiến Hàn Quân ngây người, mấy ngày trước rõ ràng Linh Trang và anh đều phản đối Thanh Tùng đi theo con đường không theo một xu hướng nào như thế này cả, vậy mà sau khi Linh Trang nhìn thấy cách ăn mặc trung tính này của Thanh Tùng liền bị sắc đẹp của cậu bé thu phục, ngay lập tức liền sửa lại thành lập trường của cô. Đúng thật là một người phụ nữ thất thường.
Trong tiềm thức của cô cũng hi vọng bản thân có thể góp thêm một chút sức lực để thực hiện nguyện vọng của Chiến Hàn Quân, dù sao thì trong kí ức của cô Chiến Hàn Quân tuy răng là một người sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng anh không hề có ham muốn gì cả. Nếu như anh thật sự có nguyện vọng gì thì cô vẫn mong có thể giúp anh thực hiện nó.
Chiến Hàn Quân ghé sát miệng vào tai cô nói vô cùng nhỏ như sợ sẽ đắc tội đến đứa con trong bụng: “Cho dù là con gái hay con trai anh đều thích cả, anh chỉ mong con giống em thôi”
Linh Trang kinh ngạc ngây người nhìn Chiến Hàn Quân rồi sau đó áy náy nói: “Anh Hàn Quân, nguyện vọng này của anh sợ rằng không thể thành hiện thực rồi”
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng rồi trấn an nói: “Em cũng đừng để tâm quá, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích cả, chỉ là nếu con trông giống em thì anh sẽ càng thích hơn. Dù sao thì Linh Trang nhà anh xinh đẹp như vậy mà nếu các con lại không thừa hưởng được gen của em thì anh cảm thấy thật đáng tiếc”
Linh Trang cười ngặt nghẽo: “Em làm gì có xinh đẹp đến mức như anh nói đâu chứ”
Chiến Hàn Quân nói: “Em chính là đẹp mà không tự biết mình đẹp.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh có Quốc Việt và Thanh Tùng rồi”
Nhắc đến quốc Việt và Thanh Tùng, Linh Trang đột nhiên kinh ngạc nói: “Chúng ta đã mấy ngày không quan tâm đến các con rồi. Anh Hàn Quân, chúng ta không nên vì đứa nhỏ này mà bỏ bê các con được. Tối nay em muốn đến chỗ của các con để thăm bọn chúng”
Chiến Hàn Quân nói: “Được, anh sẽ đi cùng em”
Linh Trang nhìn đống trái cây ở trong phòng rồi vui mừng nói: “Ðem một ít trái cây tươi đến cho các con luôn đi”
Chiến Hàn Quân nói: “Được”
Chạng vạng tối, Linh Trang và Chiến Hàn Quân đoán các con sắp học xong tiết tự học buổi tối liền đến căn phòng thuê ở gần trường trung học thực nghiệm Đế Hoàn. Chín giờ tối Quốc Việt, Thanh Tùng và bé An quay trở lại nhà thuê, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thơm của hoa quả khắp nhà.
“Trái cây ở đâu ra mà nhiều vậy?”
Chiến Hàn Quân và Linh Trang từ trong phòng bếp bước ra ngoài, ba đứa trẻ nhìn thấy hai người liền ngay lập tức reo hò lên: “Bố, mẹ”
Thành Tùng nhiệt tình nhất, cậu bé lập tức lao về phía Linh Trang nhưng lại bị tay Chiến Hàn Quân ngăn lại, anh nói: “Đừng có động tay động chân, sau này phải nhẹ nhàng với mẹ một chút.
Thanh Tùng dang tay ôm mẹ của mình một cái rồi sau đó liền trộm hỏi mẹ: “Sao bố lại phải lo lắng cho mẹ như vậy?”
Linh Trang chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt của cô rơi lên kiểu tóc mới của Thanh Tùng, kiểu tóc bob hơi uốn xoăn nhẹ, phần tóc phía trước được buộc trên đỉnh đầu bằng một sợ dây chun. Kiểu tóc này vô cùng trung tính nhưng gương mặt yêu nghiệt khuynh thành của Thanh Tùng cộng thêm kiểu tóc như thế này khiến cho cậu bé trông càng yêu nghiệt hơn.
Đôi mắt đào hoa vốn đã rất hấp dẫn, nụ cười lại vô cùng rạng rỡ nhưng khí chất lại lạnh lùng thanh thuần, ăn mặc lại vô cùng nam tính khiến cho khí chất phức tạp ngay lập tức đã trở thành điểm cộng khiến cho hình tượng của cậu bé càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn. Trong đầu Linh Trang đột nhiên nhảy ra bốn chữ: “Đây là kiểu tóc mới của con à?” Linh Trang hỏi Thanh Tùng.
Thanh Tùng trốn ra sau lưng Chiến Quốc Việt rồi mới dám lên tiếng trả lời: “Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ nghe con nói đã, con chỉ là nối tóc giả thôi, nếu mẹ không thích thì con sẽ tháo tóc giả ra”
Linh Trang kích động nói: “Mẹ cảm thấy rất đẹp”
Chiến Hàn Quân ngây người, mấy ngày trước rõ ràng Linh Trang và anh đều phản đối Thanh Tùng đi theo con đường không theo một xu hướng nào như thế này cả, vậy mà sau khi Linh Trang nhìn thấy cách ăn mặc trung tính này của Thanh Tùng liền bị sắc đẹp của cậu bé thu phục, ngay lập tức liền sửa lại thành lập trường của cô. Đúng thật là một người phụ nữ thất thường.