Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1915: Em gái ngoan, tính mạng của anh hai từ nay sẽ nằm trong tay em
Chiến Quốc Việt trừng mắt nhìn anh: “Khi bé An nghỉ học em đã nói gì với anh?”
Bé Tùng ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi.
Bé An nghỉ học một thời gian, Chiến Quốc Việt lần đầu tiên hỏi Vì sao hôm nay bé An vẫn chưa đến trường?”
Bé Tùng trả lời cậu ấy: “Chắc là bà dì cả của con bé đến rồi, chắc đang nghỉ ngơi ở kí túc xá đi”
Hôm sau Chiến Quốc Việt lại hỏi anh: “Bé An đâu?”
Bé Tùng hậm hực nói: “Ở đâu có bà dì đến một ngày là đi rồi thế? Dù các cô gái đồng ý thì bà dì cả của cô ấy cũng không đồng ý nha!”
Bảy ngày sau, khi Chiến Quốc Việt lại hỏi lại anh, trái tim bé Tùng bối rối: “Quốc Việt, không lẽ bé An xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiến Quốc Việt tức giận đến mức giơ năm đấm lên: “Ra đây, đánh một trận đi”
Bé Tùng ôm đầu van xin: “Không đánh, không đánh nhau. Anh cả em sai rồi”
Kể từ đó, trong lòng Chiến Quốc Việt bé Tùng đã không còn chút hình tượng nào, không còn đáng tin cậy nữa.
Bé An lần này quay lại trường nhưng lại có ý định tự tử, Chiến Quốc Việt một chút cũng không hề qua loa cẩu thả.
Bé Tùng cũng hấp tấp vội vàng đổi vị trí với các bạn học và ngồi ở phía bên kia của bé An.
Bé An bị hai người anh trai kẹp chặt, yếu ớt thở dài một hơi.
Trong giờ học, Chiến Quốc Việt dùng ánh mắt đại bàng nhìn chằm chằm vào bé An. Bé An hỏi nhỏ cậu: “Anh cả, anh không nghe.
giảng à?” Chiến Quốc Việt nói: “Anh đều biết hết”
Khi bé An chạm vào hộp đựng đồ dùng học tập, bé Tùng ngay lập tức vươn tay giữ lấy tay của bé An.
Bé An không nói nên lời nhìn anh: “Anh hai, em chỉ muốn lấy hộp đựng đồ dùng học tập ra thôi”
Bé Tùng nói: “Em đừng nhúc nhích. Anh lấy ra cho em”
Sau đó cặp sách của bé An được lấy ra, lật từ trong ra ngoài.
Anh ấy tháo rời tất cả đồ dùng học tập có lưỡi dao ra từng mảnh, và khi anh trả lại cho bé An, lưỡi dao trên chiếc gọt bút chì đã biến mất.
Bé An căn bản sẽ không tháo rời những bộ phận này, sau khi nhìn thấy những động tác điêu luyện của bé Tùng, cô bé lập tức học.
các trình tự đó.
Sau khi tan học, Chiến Quốc Việt dùng sức vô cùng mạnh để di chuyển bàn ghế của bé Tùng.
Bé Tùng bất mãn kêu lên: “Anh làm cái gì vậy? Bé An cũng là em gái của em, em cũng phải có trách nhiệm chăm sóc em ấy”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Hôm nay em đã làm gì trong lớp’ “Tháo lưỡi dao ra?” Bé Tùng dương dương tự đắc nói.
Chiến Quốc Việt đột nhiên nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta căn bản không biết cách tháo lưỡi dao. Cái gọt bút chì đó sẽ không gây hại gì cho em ấy. Em thì ngược lại, em dạy em ấy cách tháo lưỡi dao, điều này sẽ khiến cho bên cạnh em ấy có thêm rất nhiều lưỡi dao dễ như trở bàn tay không?”
Bé Tùng chết lặng. “Em đã sơ suất rồi”
Chiến Quốc Việt ra lệnh: “Tránh xa Bé An ra một chút”
Bé Tùng bĩu môi, vô cùng đau khổ.
Bé An cảm thấy rất có lỗi khi thấy hai người anh trai cãi nhau vì cô ấy. Cô vô cùng ân hận nói với các anh: “Anh cả, anh hai. Hai anh đừng vì em mà cãi nhau. Các anh yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa đâu”
Chiến Quốc Việt nói: “Em tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc.
nữa, dù có làm chuyện ngu ngốc cũng tuyệt đối không được dùng lưỡi mài, nếu không anh sẽ cạo lông cho anh hai của em” Bé An cản môi gật đầu.
Bé Tùng vươn tay khoác lên vai Bé An, vô tư nói đùa: “Em gái ngoan, tính mạng của anh hai từ nay sẽ nằm trong tay em. Em phải thương xót anh, ngàn lần vạn làn đừng nghĩ không thông”
Bé An nhìn bé Tùng và nói một cách yếu ớt: “Anh hai, anh yên tâm đi. Em sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu”
Lúc ăn trưa, Chiến Quốc Việt đưa bé An đi ăn ở căng tin. Bé An ngập ngừng khi nghĩ đến ánh mắt thiếu thiện cảm của đám bạn cùng lớp đó, còn có những lời bàn tán dị nghị, có chút chân chừ do dự.
Bé Tùng ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi.
Bé An nghỉ học một thời gian, Chiến Quốc Việt lần đầu tiên hỏi Vì sao hôm nay bé An vẫn chưa đến trường?”
Bé Tùng trả lời cậu ấy: “Chắc là bà dì cả của con bé đến rồi, chắc đang nghỉ ngơi ở kí túc xá đi”
Hôm sau Chiến Quốc Việt lại hỏi anh: “Bé An đâu?”
Bé Tùng hậm hực nói: “Ở đâu có bà dì đến một ngày là đi rồi thế? Dù các cô gái đồng ý thì bà dì cả của cô ấy cũng không đồng ý nha!”
Bảy ngày sau, khi Chiến Quốc Việt lại hỏi lại anh, trái tim bé Tùng bối rối: “Quốc Việt, không lẽ bé An xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiến Quốc Việt tức giận đến mức giơ năm đấm lên: “Ra đây, đánh một trận đi”
Bé Tùng ôm đầu van xin: “Không đánh, không đánh nhau. Anh cả em sai rồi”
Kể từ đó, trong lòng Chiến Quốc Việt bé Tùng đã không còn chút hình tượng nào, không còn đáng tin cậy nữa.
Bé An lần này quay lại trường nhưng lại có ý định tự tử, Chiến Quốc Việt một chút cũng không hề qua loa cẩu thả.
Bé Tùng cũng hấp tấp vội vàng đổi vị trí với các bạn học và ngồi ở phía bên kia của bé An.
Bé An bị hai người anh trai kẹp chặt, yếu ớt thở dài một hơi.
Trong giờ học, Chiến Quốc Việt dùng ánh mắt đại bàng nhìn chằm chằm vào bé An. Bé An hỏi nhỏ cậu: “Anh cả, anh không nghe.
giảng à?” Chiến Quốc Việt nói: “Anh đều biết hết”
Khi bé An chạm vào hộp đựng đồ dùng học tập, bé Tùng ngay lập tức vươn tay giữ lấy tay của bé An.
Bé An không nói nên lời nhìn anh: “Anh hai, em chỉ muốn lấy hộp đựng đồ dùng học tập ra thôi”
Bé Tùng nói: “Em đừng nhúc nhích. Anh lấy ra cho em”
Sau đó cặp sách của bé An được lấy ra, lật từ trong ra ngoài.
Anh ấy tháo rời tất cả đồ dùng học tập có lưỡi dao ra từng mảnh, và khi anh trả lại cho bé An, lưỡi dao trên chiếc gọt bút chì đã biến mất.
Bé An căn bản sẽ không tháo rời những bộ phận này, sau khi nhìn thấy những động tác điêu luyện của bé Tùng, cô bé lập tức học.
các trình tự đó.
Sau khi tan học, Chiến Quốc Việt dùng sức vô cùng mạnh để di chuyển bàn ghế của bé Tùng.
Bé Tùng bất mãn kêu lên: “Anh làm cái gì vậy? Bé An cũng là em gái của em, em cũng phải có trách nhiệm chăm sóc em ấy”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Hôm nay em đã làm gì trong lớp’ “Tháo lưỡi dao ra?” Bé Tùng dương dương tự đắc nói.
Chiến Quốc Việt đột nhiên nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta căn bản không biết cách tháo lưỡi dao. Cái gọt bút chì đó sẽ không gây hại gì cho em ấy. Em thì ngược lại, em dạy em ấy cách tháo lưỡi dao, điều này sẽ khiến cho bên cạnh em ấy có thêm rất nhiều lưỡi dao dễ như trở bàn tay không?”
Bé Tùng chết lặng. “Em đã sơ suất rồi”
Chiến Quốc Việt ra lệnh: “Tránh xa Bé An ra một chút”
Bé Tùng bĩu môi, vô cùng đau khổ.
Bé An cảm thấy rất có lỗi khi thấy hai người anh trai cãi nhau vì cô ấy. Cô vô cùng ân hận nói với các anh: “Anh cả, anh hai. Hai anh đừng vì em mà cãi nhau. Các anh yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa đâu”
Chiến Quốc Việt nói: “Em tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc.
nữa, dù có làm chuyện ngu ngốc cũng tuyệt đối không được dùng lưỡi mài, nếu không anh sẽ cạo lông cho anh hai của em” Bé An cản môi gật đầu.
Bé Tùng vươn tay khoác lên vai Bé An, vô tư nói đùa: “Em gái ngoan, tính mạng của anh hai từ nay sẽ nằm trong tay em. Em phải thương xót anh, ngàn lần vạn làn đừng nghĩ không thông”
Bé An nhìn bé Tùng và nói một cách yếu ớt: “Anh hai, anh yên tâm đi. Em sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc đâu”
Lúc ăn trưa, Chiến Quốc Việt đưa bé An đi ăn ở căng tin. Bé An ngập ngừng khi nghĩ đến ánh mắt thiếu thiện cảm của đám bạn cùng lớp đó, còn có những lời bàn tán dị nghị, có chút chân chừ do dự.