Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1904-1913
Chương 1904: Lấy việc công trả thù riêng
“Hoắc Thu Trang chết “Trâm Văn Dương, cầu xin anh hãy tin tôi, tôi thật sự không có liên quan gì đến cái chết của cô ấy!”
Lúc này Trường Xuân Hòa đột nhiên giờ tay lên tát vào mặt Linh Trang, dáng vẻ như hung thần ác sát tức giận nói: “Thu Trang chết rồi thì cô cũng phải chôn cùng cô ấy”
Linh Trang ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình đau đớn hít một ngụm khí lạnh nhưng vẫn phải tiếp tục diễn theo kịch bản.
Sau khi diễn xong, Linh Trang từ trên mặt đất run rẩy đứng lên, lúc này liền truyền đến tiếng cười chế nhạo của các diễn viên khác.
Linh Trang nghe thấy có người đang mỉa mai cô: “Dựa vào người chống lưng mà giành được vai nữ chính, thật đáng đời.”
Đôi môi mỏng của Trường Xuân Hòa liền nhếch lên nở ra một nụ cười xấu xa. Linh Trang biết anh ta đang mượn diễn xuất để sỉ nhục cô. Tính cách của Linh Trang vốn mềm yếu là sự thật nhưng dù sao thì cô cũng là một người được người khác xem trọng nên nhất định sẽ không nhát gan, cô ẩn ý nói với Trường Xuân Hòa: “Hôm nay anh đánh tôi thì tôi cũng chỉ xem như là Trâm Văn Dương đánh Uyển Tâm mà thôi nên tôi cũng sẽ không so đo với anh, nhưng nếu như bởi vì tôi thay thế Hoa Ánh Tuyết mà anh ghét tôi đến mức lấy việc công trả thù riêng thì anh đã sai rồi”
Linh Trang nói xong liền quay người rời đi Ánh mắt của Trường Xuân Hòa trở nên mờ mịt nhìn theo bóng lưng gầy yếu nhưng không chịu khuất phục của Linh Trang.
“Cô ta rốt cuộc có phải dựa vào mối quan hệ mà giành được vai nữ chính không?”
Quản lý của Trường Xuân Hòa nói: “Tôi thấy diễn xuất của cô ta cũng không tồi hơn nữa còn tốt hơn cả Hoa Ánh Tuyết. Trường Xuân Hòa, cậu hợp tác quay phim với cô ta không hẳn là việc không tốt”
Trường Xuân Hòa hơi gật đầu: “Cô ta trông cũng khá phù hợp với hình tượng nữ chính, khả năng diễn xuất cũng ổn” Anh ta khách quan nói: “Tôi hy vọng cô ta sẽ không làm tôi thất vọng.”
Khi Linh Trang về đến nhà, Chiến Hàn Quần liền nhìn thấy một bên mặt của cô đang sưng tấy và đỏ lên. Da thịt của cô vốn rất mỏng, chỉ cần ma xát hoặc gãi nhẹ thôi là đã để lô ra vết bầm tím rồi.
“Mặt em sao vậy?” Chiến Hàn Quân thấp giọng hỏi.
Linh Trang cười khổ nói: “Bị đánh rồi”
Sự hung ác của Chiến Hàn Quân ngay lập tức nổi lên: “Là ai đã đánh em?”
Linh Trang nhanh chóng giải thích: “Anh đừng tức giận, là diễn viên trong đoàn làm phim bởi vì muốn tạo hiệu ứng quay một cách chân thực nên đã ra tay hơi mạnh một chút.”
Chiến Hàn Quân gần như phát điên lên: “Anh còn không nỡ đánh em thì anh ta dựa vào đâu mà đánh em chứ?”
Linh Trang cảm thấy trước đây cô ỷ thế hiếp người mà thay thế Hoa Ánh Tuyết nên đã dẫn đến ảnh hưởng không tốt, lần này cô không muốn đế cho Chiến Hàn Quân ra mặt giúp cô được nữa. Linh Trang chỉ có thể kiên nhắn giải thích: “Anh Hàn Quân, anh đừng tức giận nữa. Đoạn mở đầu của kịch bản này là nam chính hiểu lầm nữ chính đã giết người yêu của mình nên đã tát nữ chính, sự xung đột trong kịch bản này vốn rất lớn, những diễn viên chuyên nghiệp đều diễn như vậy cả…
Chiến Hàn Quân vuốt ve gương mặt của Linh Trang, đau lòng nói: “Có đau không?”
“Không đau, anh cũng biết da thịt em vốn mỏng mà, anh ta cũng không ra tay quá nặng.”
Chiến Hàn Quân vô cùng đau lòng nói: “Linh Trang, hay là em đừng đi nữa”
Linh Trang xua tay: “Em làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được chứ? Nếu như các con biết được mẹ của chúng nó là một người không chịu được khổ cực thì sau này chúng nó chẳng phải cũng sẽ học theo em mà rút lui khi gặp khó khăn sao?”
Chương 1905: Vật tuẫn táng cho tình yêu của người khác
Linh Trang vô cùng nhớ bé An của cô nên không có tâm trạng tán gẫu cùng Chiến Hàn Quân. Cô vội vã cơm nước xong xuôi, liền lái xe tới biệt thự Hải Thiên.
Mấy ngày không gặp Thanh An lại béo thêm một vòng.
Linh Trang cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn con gái mình như vậy.
Nhưng cô không dám để lộ cảm xúc của mình trước mặt Thanh An, cô cố nặn ra một nụ cười, giả vờ thoải mái chào hỏi cô bé.
“Nào cục cưng, hôm nay con thế nào rồi? Vẻ mặt Thanh An có chút phiền não: “Mẹ ơi, con lại tăng cân rồi”
Linh Trang ngồi xuống bên cạnh cô bé, ôm lấy con gái vào lòng, cô khẽ thì thầm: “Con đừng lo, con sớm gầy lại thôi”
Thanh An nhìn Linh Trang, ngây ngô hỏi: “Mẹ, có phải con sẽ mãi béo lên như thế này?
Con sẽ càng lúc càng xấu đi sao? Con sẽ biến thành quái vật đúng không?”
Linh Trang nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé, giống như đang võ về một đứa trẻ sơ sinh: “Bé An, con cần kiên cường hơn nữa, hãy cố gắng vì bố và mẹ được không, chỉ một chút nữa thôi là tốt rồi. Cô bé nức nở nói: “Mẹ, con hứa với mẹ nhất định con sẽ trở nên kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn”
Thanh An yên bình chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của cô. Linh Trang muốn ôm cô bé lên giường, nhưng lại phát hiện mình bị ôm đến không cử động được Cô của hiện tại không có sức lực như trước, thêm vào đó hiện tại người Thanh An thật sự quá nặng.
Lâm Miên thấy vậy đi tới nói: “Để tôi giúp Anh ấy thận trọng bế Thanh An đặt lên giường. Sau khi ân cần nhẹ nhàng đắp chăn cho cô bé liền quay về chỗ Linh Trang.
Cô chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: “Lâm Miên, anh ngồi xuống đi, cùng tôi tâm sự một chút đi”
Anh ấy nghiêm túc ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đối diện với Linh Trang.
Cô cẩn thận nhìn Lâm Miên một lượt, nét mặt của anh ấy rất đẹp trai và bộc lộ sự cương nghị, đem đến cho người ta cảm nhận giống như một thanh niên vô cùng bình ổn và chững chạc.
Linh Trang xúc động kể: “Năm đó khi nhà họ Chiến gặp hoạn nạn, bố nuôi của cậu đã giao cậu cho Quốc Việt, Phong Mang để lại cho Thanh Tùng, Diệp Phong cho Thanh An, còn Quan Minh Vũ thì giao lại cho tôi. Tôi còn cho là anh ấy chỉ sắp xếp tùy ý, nhưng hôm nay mới biết, tất cả đều được anh ấy dày công chuẩn bị”
Lâm Miên hơi ngạc nhiên, hơi không hiểu cô có ý gì?
Linh Trang lại nói: “Anh ấy hiểu các cậu, giống như hiểu chính những đứa con của mình vậy”
Trên gương mặt của Lâm Miên không khỏi hiện lên một nụ cười tụ hào, Đối với Chiến Hàn Quân vô cùng sùng bái: “Tất cả bày mưu lập kế của bố nuôi đều có thể quyết định đến thắng bại sau cùng. Sự tài hoa của ngài không ai có thể sánh được”
Linh Trang đột nhiên thốt lên: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tại sao hết lần này đến lần khác lại để Diệp Phong chăm sóc cho Thanh An không?
Lâm Miễn từ tốn đáp: “Cô nếu đã hỏi, tôi cũng chỉ có thế đưa ra một vài suy đoán của bản thân về tâm tư của bố nuôi. Để Diệp Phong chăm sóc Thanh An, thứ nhất là vì cậu ấy võ nghệ của cậu ấy giỏi nhất, có năng lực bảo vệ Thanh An khỏi nguy hiểm. Hơn nữa Diệp Phi nhất định sẽ không nảy sinh tình cảm đối với Thanh An”
“Hử, tại sao lại thế?”
Lâm Miên bắt đầu kể ra nguyên nhân: “Bởi vì cậu ấy thời còn học đại học đã gặp được mối tình đầu của mình. Chỉ là cô gái kia vì cứu Diệp Phong mà ngọc nát hương tan. Từ đó trong lòng Diệp Phong vẫn luôn giữ mãi hình bóng của người con gái ấy.
Linh Trang nghe xong vô cùng sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy Chiến Hàn Quân nhắc tới chuyện này.
Lúc này cô mới hiểu được nỗi khổ tâm của anh, ngay từ đầu, anh đã không muốn Diệp.
Phong và Thanh An ở cùng nhau chính là vì không muốn đứa con gái bé bỏng của mình trở thành vật tuẫn táng cho tình yêu của người khác.
Chương 1906: Tình yêu của bố sâu thẳm như biển lớn
Lâm Miên nói: “Tình yêu của bố nuôi dành cho con gái sâu nặng, anh ấy ngoại trừ việc sẽ lo lắng cho tính mạng của bé An thì còn nghĩ ngợi cho sự trong sạch của cô bé nữa”
Linh Trang như bừng tỉnh.
Khi đó anh Quân chắc lo sợ nhà họ Chiến lụi tàn, lại lo lắng bé An sẽ đi đến bước đường không bố không mẹ. Anh giao bé An cho Diệp Phong là bởi vì tin tưởng Diệp Phong sẽ không nảy sinh thứ tình cảm không đang nên có với Thanh An.
Lâm Miên nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Bà chủ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, bé An là đứa trẻ rất xinh đẹp và đáng yêu, nếu như cô bé trở thành một cô gái thì cô bảo những phàm phu tục tử như chúng tôi không động lòng thì chúng tôi không dám đảm bảo đâu đấy”
Linh Trang có chút chua xót nói: “Bố nuôi của cậu chắc chắn không hề lường đến việc nhà họ Chiến sẽ vững vàng dưới sự bảo vệ của anh, nếu anh ấy đã lường đến việc mình còn có thể quay lại thì có lẽ anh ấy sẽ không sắp xếp như thế đâu”
Lâm Miên có chút khó xử nên nói hùa theo: “Suy nghĩ của bố nuôi bà chủ là người hiểu rõ nhất”
Linh Trang đứng dậy cười nói: “Được rồi, tôi đi đây, Lâm Miên, bé An nhờ vào cậu cả đấy”
Lâm Miên gật gật đầu: “Bà chủ hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho bé An”
Khi Linh Trang bước ra khỏi biệt thự Hải Thiên thì chiếc xe Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân đã dừng sẵn ở bên ngoài, cửa sổ được kéo xuống, ánh mắt của Chiến Hàn Quân lo lắng nhìn về phía phòng của bé An.
Linh Trang nhìn anh và thở dài một cái.
Tình yêu của bố sâu thẳm như biển lớn.
Còn cô và bé An từ đầu đến cuối đã hiểu lâm Chiến Hàn Quân rồi.
“Anh Quân, nếu anh nhớ con bé thì hãy đi gặp nó đi” Linh Trang đi đến trước mặt anh và nói.
Chiến Hàn Quân nói: “Lên xe đi”
Linh Trang nhìn chiếc xe do mình lái đến: “Em có xe rồi”
“Ngồi xe của anh đi” Chiến Hàn Quân nói.
Linh Trang chỉ còn có thể ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce của Chiến Hàn Quân, vừa bước lên xe thì Chiến Hàn Quân đã vội vàng hỏi: “Con sao rồi?”
Linh Trang nói: “Nó lại mập lên rồi, em thấy ánh mắt của cô bé hơi đờ đắn, e rằng cả đời này nó cũng rụt vào trong cái mai rùa không chịu chui ra”
Dưới đáy mắt Chiến Hàn Quân bừng bừng lửa giận và giữ chặt lấy tay lái, anh mở miệng nói bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt.
“Con bé này!” Tiếng thở dài này kèm theo vẻ khó chịu vô cùng.
Linh Trang biết anh đang cảm thấy khó chịu vì sự yếu đuối của bé An, cô đưa tay ra nắm lấy tay Chiến Hàn Quân và van xin: “Anh Quân, hãy cho con bé thêm chút thời gian đi.”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, hấy giao con cho anh đi, em đừng quan tâm nữa có được không?”
Linh Trang biết phương pháp dạy con của Chiến Hàn Quân rất cứng nhắc và nghiêm khắc, cô thành khẩn van xin anh: “Anh hãy cho em thêm chút thời gian.
Chiến Hàn Quân chỉ còn cách từ bỏ.
Linh Trang khuyên nhủ Chiến Hàn Quân một cách uyển chuyển vôi hy vọng có thể thay đổi phương pháp dạy con của anh: “Nếu như hôm nay người bệnh là em chứ không phải bé An thì không biết anh Quân có nỡ áp dụng cái phương pháp nghiêm khắc này lên người em không nhỉ?”
Chiến Hàn Quân chìm vào trong suy nghĩ.
Rất lâu sau đó anh mới lên tiếng trả lời thành thật: “Không đâu”
Anh quay đầu qua nhìn Linh Trang: “Linh Trang, tâm bệnh của em nằm trên người anh nên cả đời này anh cũng sẽ chiều theo ý em nhưng tâm bệnh của bé An nằm ở chỗ Diệp Phong thì chúng ta sao có thể yêu cầu Diệp.
Phong chăm sóc cho Thanh An cả đời chứ?”
Rồi sẽ có một ngày con bé cũng phải đối diện với sự thật răng Diệp Phong không yêu cô bé.
Linh Trang chìm vào trong im lặng
Chương 1907: Tình yêu không nên cưỡng cầu
Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ rời đi, nhưng Thanh An đột nhiên mở to đôi mắt đen như bảo thạch, loạt xoạt ngồi dậy, mang giày xong rồi rón rén bước ra ngoài.
“Thanh An” Giọng nói nghiêm khắc nhưng không kém phần dịu dàng của Lâm Miên vang lên sau lưng cô bé.
Sống lưng Thanh An hơi ngưng lại, chậm chạp xoay người, nặn ra một nụ cười đau khổ với Lâm Miên.
“Qua đi âm Miên vấy tay với cô.
Thanh An nén tiếng thở dài, đi về phía Lâm Miên một cách cam chịu.
Lâm Miên đặt bàn tay lớn và ấm áp của mình lên tay cô, xoa xoa, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Những giọt lệ lấp lánh trong đôi mắt Thanh An, đau khổ nói: “Anh Lâm Miên, em muốn gặp anh ấy…chỉ cần nhìn trộm anh ấy một cái thôi cũng được.”
Lâm Miên lộ ra vẻ mặt khó coi. Anh ấy đã bàn bạc với Quan Minh Vũ và Phong Mang, cuối cùng đi đến thống nhất: Nếu Diệp Phong không thể mở lòng chấp nhận Thanh An, vậy bọn họ sẽ quyết làm người xấu, nhẫn tâm chia cách hai người, để bọn họ chịu đau khổ ngắn ngủi còn hơn là đau khổ dai dẳng.
Thanh An đau lòng nói: “Anh Lâm Miên, em không cam tâm. Em nghĩ có lẽ biểu hiện của em không đủ kiên định, nên anh Diệp Phong mới không có lòng tin với em. Cho nên anh ấy mới từ chối em. Em muốn cho mình một cơ hội nữa, em muốn cầu xin anh ấy quay về bên em. Lần này em sẽ gạt bỏ tất cả những gì gọi là kiêu hãnh và tự tôn, em cầu xin anh ấy quay lại với em..”
Lâm Miên nhìn thấy Thanh An đau lòng buồn bã, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ấy sâu xa nói với Thanh An: “Thanh An, không phải anh Miên không muốn giúp tụi em. Chỉ là em phải hiểu rằng, canh bạc tình yêu này không thể cưỡng cầu. Nếu em khép nép cầu xin Diệp Phong quay về bên em, với lòng biết ơn của anh ấy đối với nhà họ Chiến, anh ấy nhất định sẽ quay về bên em. Nhưng đó không phải là tình yêu giữa hai người. Khi anh ấy trở về bên em, em vẫn không thể cảm nhận được tình yêu mình mong muốn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai người phải chịu ràng buộc…”
Thanh An nói: “Không, em không tin anh Diệp Phong không yêu em. Nếu anh ấy không yêu em, vậy tại sao trước đây anh ấy đối xử tốt với em như vậy? Anh ấy đã biến mình thành bầu trời của em, rồi sau đó lại tàn nhẫn bỏ rơi em. Anh ấy có biết khi bầu trời của em đã sụp đổ, em sẽ sống không bằng chết không?”
Lâm Miên bị sự bi thương đến mức tuyệt vọng của Thanh An đánh động, cuối cùng anh ấy đã chọn cách đầu hàng: “Được. Anh Miên sẽ đưa em đi gặp anh ấy. Tuy nhiên, Thanh An, em phải hứa với anh, chỉ được nhìn một cái thôi, sau đó em phải ngoan ngoãn trở về nhà với anh”
Thanh An cảm kích ôm lấy Lâm Miên: “Cảm ơn anh, anh Lâm Miên”
Nửa đêm, Lâm Miên lái xe đưa Thanh An đến nơi ở của Anh Nguyệt.
Một khu phức hợp nhà phố cao cấp. Tứ đại quỷ anh sống cạnh nhau.
Lâm Miên bí mật đậu xe trong ga ra, sau đó đưa Thanh An về phòng của mình.
Phòng kế bên trái là phòng của Diệp Phong, còn phòng bên phải chính là phòng của Quan Minh Vũ.
Mặc dù âm thanh của Lâm Miên và Thanh An rất nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Diệp Phong, Phòng Diệp Phong lập tức sáng đèn, sau đó Lâm Miên và Thanh An nghe thấy giọng nói của Diệp Phong truyền đến: “Lâm Miên, sao cậu lại chạy về lúc nửa đêm thế?”
Lâm Miên nói: “Về nhà lấy đồ”
Diệp Phong nói: “Ờ, vậy nghỉ ngơi sớm chút đi”
Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm.
Thanh An ép lấy trái tim đang đập loạn xạ, mấy mươi ngày không gặp anh Diệp Phong yêu quý của cô, bây giờ nghe giọng nói của anh lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng những thứ đi cùng hạnh phúc, chính là sự hủy diệt.
Một giọng nữ tự nhiên phát ra từ trong phòng Diệp Phong: “Anh Diệp Phong!”
Sắc mặt Thanh An lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Anh Diệp Phong sống cùng với cô gái khác?
Anh Diệp Phong vậy mà đã có bạn gái rồi?
Trời ơi!
Thanh An cảm giác được một trận sấm sét đánh nát chính mình cả trong lẫn ngoài.
Cả người đều trở nên ngây ngốc.
Lâm Miên nhìn Thanh An đang thất thần, thở dài, nói: “Đã bảo em đừng tới, em không phải nghe thấy những chuyện này”
Chương 1908: Có phải em làm phiền đến anh rồi không
Bé An nước mắt rơi xuống.
Cô bé buồn bã ngồi trên ghế sô pha, khóc rất thương tâm.
Lâm Miên rút khăn giấy ra và đưa cho bé An nói: “Lau khô nước mắt đi. Anh đi trói anh Diệp Phong của con lại. Em có lời gì cứ nói rõ ràng với cậu ta”
Bé An cầm lấy khăn giấy, gật đầu.
Lâm Miên thở dài, sau đó quay người bước ra ngoài Bé An nghe thấy tiếng đóng mở cửa.
Ánh mắt trở nên mờ mịt.
Lâm Miên gõ cửa.
Diệp Phong mang dép lê còn đang buồn ngủ đi mở cửa, nhìn thấy Lâm Miên tức giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt trở về làm ầm ï, có còn cho người ta ngủ hay không?”
Sau đó liếc nhìn căn phòng của Tô Cẩm lại nói thêm một câu: “Tôi không ngủ cũng không sao, nhưng người ta Tô Cẩm ngày mai còn phải đi học nữa?”
Gương mặt điển trai của Lâm Miên ngập trong khói đen. Giọng nói cực kỳ không tốt vang lên: “Cậu chỉ quan tâm Tô Cẩm của cậu, cậu có quan tâm đến bé An của tôi chưa?”
Diệp Phong cười nói: “Bé An trở thành người của cậu khi nào vậy? Bé An là của mọi người chúng ta”
Diệp Phong nói tới đây, đột nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt trầm xuống. Lập tức kích động hỏi Lâm Miên: “Bé An đang ở nhà cậu sao?”
Lâm Miên không trả lời anh ta.
Coi như ngầm thừa nhận.
Diệp Phong đẩy anh ấy ra, lập tức chạy đến căn phòng của Lâm Miên.
Tiến vào phòng liền bật tất cả các đèn trong khách sạn lên.
Ánh sáng từ lòng đỏ ban đầu lập tức biến thành một màu trắng sáng.
Bé An ngồi trên ghế sô pha lo lắng xoa xoa hai tay, lúc ngọn đèn được bật sáng lên, cô bé kinh ngạc như nơi tơ, gương mắt hoảng sợ nhìn Diệp Phong.
Những động tác co rúm bất an của cô bé lại rơi vào trong mắt Diệp Phong, điều đó làm đau đến thấu tim. Ngoại trừ đau lòng ra còn cú sốc lớn hơn ở phía sau.
Khi Diệp Phong nhìn thấy bé An mập mạp khiêm tốn đến thăm anh ta, Diệp Phong cảm thấy linh hồn của mình giống như bị đoạt đi vậy, “Thanh An” Anh ta hô lên đầy vẻ khó tin.
Bé An từ sô pha bước xuống, chậm rãi đi về phía anh ta. Đứng trước mặt Diệp Phong, né tránh ánh mắt, nói chuyện cũng có chút nói lắp.
“Xin lỗi, anh Diệp Phong, có phải em làm phiền đến anh rồi không?”
Khoảng cách cố ý bảo trì đó khiến Diệp Phong suýt nữa ngất đi Trời ạ, anh ta nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, mới chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bé An ngây thơ kia lại biến thành nhu nhược nhỏ bé như vậy? Bé An xinh đẹp thuần khiết kia sao lại trở nên mập mạp rồi?
“Bé An” Đôi tay run rẩy của anh ta nắm lấy vai của cô bé: “Nói cho anh Diệp Phong biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại biến thành như vậy?”
Bé An lòng chua xót không thôi. Cô bé trở thành như vậy đều là bởi vì anh ta.
Vốn dĩ cô bé định nói với anh Diệp Phong, nhưng sau khi cô bé biết chuyện của Tô Cẩm và Diệp Phong, những lời nói yêu thương ngày đêm ấp ủ toàn bộ đều bị nghẹn trong cổ họng.
Cô bé không muốn làm người thứ ba đáng ghét đó.
Từ nhỏ cô bé nhìn thấy mẹ bị Nghiêm Hiểu Như, Chu Mã làm hại sống không bằng chết, cho nên bé An ghét bản thân trở thành người thứ ba đáng xấu hổ đó.
Vì vậy cô bé dũng cảm cười tự giễu nói: “Thật không may, dòng tộc nhà họ Nghiêm có bệnh di truyền và di truyền đến trên người của em. Có điều, em so với mẹ may mắn hơn nhiều, em chỉ là bị chứng ăn uống quá độ”
Diệp Phong nắm lấy cánh tay của bé An không tự chủ được liền dùng sức, cuối cùng anh ta cũng tìm thấy ngọn nguồn nhu nhược của bé An rồi.
Chương 1909: Em muốn về nhà
Cô gái này sau khi từ một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ rực rỡ biến thành một cô gái mập nhỏ, thì hình tượng của cô ấy sụp đổ, †âm trí cũng suy sụp theo.
Diệp Phong không biết nên an ủi bé An như thế nào, cuối cùng ôm cô vào trong ngực, vô cùng đau đớn động viên nói: “Thanh An, anh Diệp Phong nhất định sẽ giúp em chữa trị”
Nước mắt cay đắng của bé An tràn lên viền mắt: “Không trị được hết. Bệnh như vậy, cùng lắm chỉ giảm bớt được thôi”
Tình yêu của cô, từ khi Tô Cẩm xuất hiện đã bị Diệp Phong tự tay chôn vùi. Bệnh tình của cô làm sao có thể tốt lên đây?
“Sẽ ổn thôi. Em phải kiên cường, noi gương theo mẹ em. Em xem bà ấy có bệnh trầm cảm nghiêm trọng như vậy, thân thể lại có chứng tự bế, bây giờ không phải cũng đã đứng lên sao?” Diệp Phong dịu dàng an ủi bé An.
Lâm Miên đứng cửa, sắc mặt tối tăm nhìn Diệp Phong và bé An.
Anh ta không biết, lần này anh ta nhất thời mềm lòng rốt cục sẽ mang lại cho bé An họa hay là phúc?
Bé An rõ ràng đã từng nói muốn thổ lộ cho Diệp Phong, giống như bây giờ cũng đã thay đổi chủ ý. Cô gái này lương thiện đến nỗi làm cho người ta phải nghiêm túc kính nể.
Sau nhiều lần bé An muốn nói lại thôi, rốt cục lấy dũng khí thăm dò Diệp Phong: “Anh Diệp Phong, anh sẽ kết hôn với chị Tô Cẩm sao?”
Diệp Phong vỗ trán bé An, trong đôi mắt dâng lên tâm tình ảm đạm. Trong đầu giường như lại nghe thấy văng vẳng cái âm thanh của ác mộng đã theo anh nhiều năm…
Cái tai nạn xe cộ năm đó, là một cô gái bình thường đang tuổi thanh xuân đã cứu anh. Mà Tô Cẩm, có khuôn mặt rất giống cô gái đó. Diệp Phong cảm thấy. Đây là trời xanh cho anh có cơ hội chuộc tôi.
Chỉ có không ngừng đối xử tốt với Tô Cẩm, Diệp Phong mới cảm giác mình được cứu rỗi.
Diệp Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như cô ấy đồng ý, anh đồng ý cưới cô ấy”
Bé An cảm giác máu nóng toàn thân bị đông cứng đến chết, trái tim của cô cũng đau đến rung động. Cô chậm rãi đẩy Diệp Phong ra, cười so với khóc còn khó coi hơn. Cô quay đầu nói với Lâm Miên: “Anh Lâm Miên, em muốn về nhà”
Lâm Miên đi tới, oán khí nông đậm trừng mắt nhìn Diệp Phong. Sau đó không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách nói: “Cậu đi về trước đi. Tôi đưa bé An về nhà”
Diệp Phong nói: “Tôi đưa cô ấy về”
Lâm Miên cả giận nói: “Không cần. Đi cùng Tô Cẩm của cậu đi”
Bé An lặng lẽ đi ra ngoài. Bóng lưng của cô cực kỳ hiu quạnh. Bước đi của cô gái nhỏ so với ông già còn tập tễnh hơn.
Diệp Phong đau lòng…Nhưng Lâm Miên không cho anh cơ hội. Lâm Miên xoay người đuổi theo bé An đi ra ngoài.
Diệp Phong cảm giác hơi sức toàn thân giống như bị rút sạch, chỉ cảm thấy ngơ ngác, khó chịu đến cùng cực.
Lúc trở lại phòng của mình, nhưng lại nhìn thấy Tô Cẩm mặc áo ngủ, ôm búp bê vải đứng trước cửa, ánh mắt ngây thơ chăm chú nhìn bé An.
“Cô ấy là ai? Sao anh lo lắng cho cô ấy như vậy?” Tô Cẩm kinh ngạc hỏi.
Diệp Phong nói: “Em gái nhà tôi Tô Cẩm kinh ngạc: “Anh không phải là cô nhi sao?”
“Con gái nhà bố nuôi tôi.”
Tô Cẩm nhìn dáng vẻ Diệp Phong ủ rũ uể oải, nói: “Anh giống như rất quan tâm cô ấy?”
Diệp Phong nói: “Phí lời. Cô bé này theo tôi đã thật nhiều năm. Có thể không quan tâm sao?”
Tô Cẩm chép miệng một cái, chua xót nói: “Con cái nhà có tiên thật may mắn.
Không chỉ có bố mẹ thương yêu, còn có anh chị em trong nhà yêu thương. Nào giống như tôi, hai”
Tô Cẩm nghĩ tới điều gì, bi thương lắc đầu một cái: “Quên đi, giữa người và người thực sự là không thể so sánh”
Diệp Phong nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt âm u nói: “Những năm này cô trải qua không tốt sao?”
Tô Cẩm nói: “Bố tôi chết sớm, mẹ tôi bị bệnh điên. Trước đây, tôi có chị gái, chuyện gì chị ấy cũng giúp tôi, tôi cảm giác mình sống còn dễ dàng hơn một chút. Nhưng mà chị gái tôi…” Giọng nói của Tô Cẩm nhỏ dần, trong giọng nói chỉ có âm thanh phát ra từ mũi.
“Chị gái tôi vì cứu một người đàn ông, mà mất mạng. Từ đó về sau, đôi vai non nớt của tôi phải gánh chịu quá nhiều trách nhiệm”
Nói tới đây, Tô Cẩm chợt thoải mái nở nụ cười: “Quên đi, không nói, những gian khổ nhất thời đều đã qua. Bây giờ tôi sống cũng rất tốt”
Diệp Phong gật đầu: “Sau này cô có tôi, sẽ tốt hơn”
Trên mặt Tô Cẩm ửng hồng: “Anh Diệp Phong, anh hãy thành thật nói đi, có phải anh thích tôi đúng không?”
Chương 1910: Kiếp sau chúng ta khắc phục đi
Diệp Phong nói: “Nếu không thì sao?”
Tô Cẩm cười đặc biệt thẹn thùng: “Ha ha ha. Tôi biết rồi”
Chỉ là cô ta không có nhìn thấy Diệp Phong liên tục nhìn ra ngoài cửa, bộ dạng bồn chồn không yên.
Lâm Miên chuẩn bị đưa bé An đến Hải Thiên, nhưng mà bé An nhất quyết làm theo ý mình, nói: “Anh Lâm Miên, em muốn về nhà”
Lâm Miên mới nhận ra được là bé An muốn trở về bên cạnh bố mẹ. Vì vậy anh ấy quay đầu xe, đi về phía biệt thự Ngọc Bích.
Khi trở lại biệt thự Ngọc Bích thì đã là rạng sáng năm giờ.
Bé An ngồi ở trong xe, không có ý định đi xuống.
Lâm Miên ngơ ngác nhìn bé An, không biết rốt cuộc cô bé đang suy nghĩ cái gì.
Bé An ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn chăm chú phòng của bố mẹ ở tòa thành Ái Nguyệt.
“Không đi xuống sao?” Lâm Miên hỏi.
Anh ấy hỏi một đằng nhưng bé An lại trả lời một nẻo: “Anh Lâm Miên, thực xin lỗi, đêm nay em không để anh nghỉ ngơi thật tốt. Lúc này em lại tùy hứng như vậy. Sau này em sẽ không gây ra phiền phức cho các anh nữa”
Lâm Miên sững sờ nhìn bé An… Trong lòng dâng lên một nỗi bất an không giải thích được: “Bé An, em không cần khách sáo như vậy với anh Lâm Miên. Nếu như em muốn rong ruổi mỗi ngày thì anh Lâm Miên sẽ đi theo em”
Bé An lại không nói chuyện nữa.
Lâm Miên rất bất an: “Bé An, về đến nhà rồi. Trở về đi”
Bé An nói: “Anh Lâm Miên, chờ một chút.
Thân thể của mẹ em không tốt, em không muốn quấy rầy giấc ngủ của mẹ. Chờ trời sáng em sẽ vào.”
Lâm Miên bị sự lương thiện và săn sóc của bé An làm cho chấn động đến mức hơi sửng sốt, một đứa trẻ hiểu chuyện và lương thiện như vậy thì thật là hiếm có.
Trời đã sáng, bé An đi xuống xe.
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô bé chạy lại và ôm Lâm Miên một cái thật chật: “Anh Lâm Miên, cảm ơn anh đã quan tâm đến em trong những ngày qua”
Lâm Miên nhìn cô say đắm: “Đứa nhỏ này, hôm nay em làm sao vậy?”
Sau khi bé An rời đi, Lâm Miên luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên lấy di động ra và gửi cho Chiến Hàn Quân một tin nhắn.
“Bố nuôi, hôm nay bé An cư xử rất khác thường. Chú ý đến hành động của con bé”
Khi Chiến Hàn Quân nhận được tin nhắn thì trong lòng hơi chùng xuống.
Lúc này truyền đến tiếng mở cửa, Chiến Hàn Quân bò dậy từ trên giường, nói với Linh Trang: “Em ngủ tiếp đi, để anh đi xem. Hình như là đứa nhỏ đã về”
Linh Trang mơ mơ màng màng hỏi: “Đứa nào?”
Chiến Hàn Quân hôn lên trán cô rồi nói: “Hình như là con gái yêu của em đã trở về”
Linh Trang kinh ngạc ngồi dậy. Chiến Hàn Quân nhìn thấy phản ứng của cô thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
“Đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, em nên bớt lo lắng đi. Không cần suốt ngày lo lắng về cuộc sống hàng ngày của con”
Linh Trang nói: “Anh không nghe người ta nói một câu sao? Nuôi con một trăm tuổi thường lo lắng đến chín mươi chín tuổi”
Chiến Hàn Quân có phần tự trách bản thân, nói: “Tại sao anh lại nhồi nhét cho em một lần ba đứa chứ?”
Linh Trang cười nói: “Ngại nhiều sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Kiếp sau chúng ta khắc phục đi”
Sau khi Linh Trang mặc quần áo gọn gàng, Chiến Hàn Quân nắm tay cô đi xuống lâu.
Bé An đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, nghe được giọng nói hòa thuận vui vẻ của bố mẹ thì giống như mọi phiền não của cô bé đều biến mất.
Chương 1911: Em cũng rất cần anh mà
“Là bố, mẹ” Bé An đứng lên.
Linh Trang đi đến trước mặt bé An, đem cô bé kéo vào trong lòng ngực mình, vô cùng thân mật nói: “Cục cưng, con cuối cùng cũng nguyện ý mà về nhà”
Mắt Chiến Hàn Quân nhìn ý tứ mà nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của bé An thoạt nhưng có vẻ cứng nhắc, đáy mắt nồng đậm bi thương giờ lại hóa ra không. Từng cái chuyển động giờ là cứ thẫn thờ.
Chiến Hàn Quân nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Miên, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Đứa nhỏ này thực sự hiện tại rất bất thường.
Linh Trang kéo bé An ngồi xuống, cười khanh khách nói: “Cục cưng, con ở nhà với bố mẹ vài ngày nha”
Bé An gật đầu một cách cứng nhắc.
Chiến Hàn Quân nãy giờ không lên tiếng, giờ lại xen vào: “Bé An, sau này con có dự định gì không?”
Ngón tay bé An rõ ràng rụt lại, thật giống như bị giẫm phải chỗ đau. Sau một hồi khắc phục nỗi bất an nói: “Bố có chờ mong gì đối với con?”
Bé An liếc mắt qua nhìn mẹ, có chút không cam chịu nói tiếp: “Chỉ sợ người kiên cường như mẹ, cũng không làm được sự thoải mái như vậy?”
Chiến Hàn Quân lại cực kỳ kiên định nói: “Không, mẹ của con có thể làm được”
Linh Trang và bé An hết sức kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân, Linh Trang không vừa lòng kháng nghị lại: “Anh Quân, em cũng rất cần và phụ thuộc vào anh mà..”
Chỉ là câu nói giải thích trong lúc tình thế cấp bách nhưng lại trở thành câu nói êm tai làm Chiến Hàn Quân nghe vào mỉm cười với sự vỗ về của Linh Trang, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, trong lúc nhà họ Chiến của anh gặp vận hạn, em không phải là làm đến sức khỏe yếu lại không phải sao? Mặc dù cũng có lúc vấp ngã, nhưng cuối cùng em vẫn đứng lên, giúp anh chống đỡ được trách nhiệm đối với Á Châu”
Linh Trang bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hơn hết mà nói thì vào khoảng thời gian đó đối với Linh Trang mà nói thì đúng là sống không bằng chết, một ngày như thể một năm.
Linh Trang ngẫm nghĩ lại cũng thấy sợ mà lắc đầu, ôm chặt lấy Chiến Hàn Quân nói: “Em không hi vọng gặp phải như thời gian đó nữa, thời gian đó rất đáng sợ”
Chiến Hàn Quân nghẹn ngào nói: “Anh biết rồi”
Bé An lại rơi vào im lặng suy nghĩ.
Cô bé suy tư về tầm quan trọng của sinh mạng…
Chiến Hàn Quân nhìn vào đáy mắt mờ mịt mông lung của cô bé, ý muốn tìm lại khao khát cháy bỏng.
Nhưng không hề nhìn thấy.
Chiến Hàn Quân vẫn không ngừng cố gắng nói: “Thanh An, trong cuộc đời này loại chuyện này không phải là thê thảm nhất, ngoại trừ cái chết. Người mà đã chết, thì cái gì cũng đều không có nữa. Người còn sống thì liền có hi vọng”
Linh Trang nhíu mày, cuối cùng là cảm thấy được hôm này Chiến Hàn Quân thảo luận với bé An là vấn đề hết sức nặng nề.
Linh Trang có chút không hứng thú, lại bắt đầu ngáp dài.
Sau đó đứng lên nói: “Anh Quân, anh và bé An hãy nói chuyện đi, em đi làm bữa sáng đây”
“Ừm đi đi, làm đơn giản thôi, đừng để mình bị mệt” Chiến Hàn Quân quan tâm dặn dò nói.
“Dạ”
Linh Trang đứng lên, đi đến hướng của phòng bếp.
Chiến Hàn Quân lại đến gần Thanh An, đi thẳng vào vấn đề: “Sao nào, nhìn thấy Diệp Phong và Tô Cẩm ở bên nhau, trong lòng rất buồn sao?”
Chương 1912: Là bởi vì thất tình sao?
Lạc Thanh An cảm thấy hoảng sợ mà nhìn bố của mình. Vậy mà bố lại biết rõ những suy nghĩ cẩn thận trong đầu của cô bé sao?
Cô bé đã cố gắng hết sức để che giấu những suy nghĩ yếu đuối và đáng sợ trong đầu của mình.
Nhưng Chiến Hàn Quân thật sự rất nhạy bén, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu thấu được hết suy nghĩ của Lạc Thanh An.
“Có phải con cảm thấy cuộc sống không còn có ý nghĩa gì nữa đúng không?”
Lạc Thanh An cảm thấy sợ hãi.
“Bố ơi, bố thật là đáng sợ”
Chiến Hàn Quân nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lạc Thanh An và dịu dàng nói: “Bố không có gì đáng sợ cả. Điều đáng sợ chính là sự yếu đuối của con”
Lạc Thanh An không kìm được nữa mà khóc, nước mắt của cô bé lăn dài trên má.
“Bố ơi, con thật sự đau khổ quá. Con sợ nếu bản thân cứ tiếp tục đau khổ như thế này thì con sẽ trở thành một con quái vật mất …
Con không thể kiểm soát được cân nặng của mình”
Chiến Hàn Quân bế Lạc Thanh An lên và đặt cô bé ngồi trên đùi mình. Anh nói: “Thanh An à, con vẫn rất nhẹ cho nên để trở thành một con quái vật thì còn cách xa lắm. Chỉ cần con cố gắng kiểm soát được cái miệng của mình từ ngày hôm nay thì bố đảm bảo với con rằng con rất nhanh sẽ gầy đi và trở lại thành bộ dạng giống như trước đây”
Lạc Thanh An nói: “Nhưng mà con không thể khống chế chính mình được ạ”
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, con đến trường đi học lại đi. Có lẽ bận rộn với việc học có thể khiến cho con không còn suy nghĩ lung tung và con sẽ không đau khổ như vậy nữa”
Lạc Thanh An bật khóc nức nở: “Bố ơi, bọn họ măng con là một con quái vật.”
Chiến Hàn Quân hơi sững sờ, sau đó anh mới hiểu ra nguyên nhân khiến Lạc Thanh An nghỉ học lần này. Hóa ra lý do là bởi vì cô bé bị các bạn học khác xa lánh.
Trong mắt Chiến Hàn Quân ngưng tụ đầy băng giá, anh cảm thấy tức giận với những cô bé cậu bé cùng lớp thiếu hiểu biết đó. Đồng thời anh cũng giận cá chém thớt với Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng. Hai đứa con trai này không thể gánh vác được trách nhiệm chăm sóc cho em gái sao?
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, bố sẽ thuê cho con một căn phòng ở bên ngoài trường và để cho hai người anh trai của con đi cùng với con. Như vậy thì con sẽ không cần phải đối mặt với những lời bàn tán vớ vẩn của các bạn trong lớp nữa. Nhưng con phải luôn nhớ rằng chạy trốn không bao giờ là một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề nhé.”
Lạc Thanh An nhát gan gật đầu.
Cô bé cảm thấy bàng hoàng và sợ hãi đối với con đường mà Chiến Hàn Quân đã sắp xếp.
Nhưng bất chấp điều đó, Chiến Hàn Quân vẫn cứng rắn đưa cô bé trở lại trường học.
Ngoài ra, Chiến Hàn Quân còn sắp xếp một cuộc hẹn gặp mặt riêng với Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng ở trong một căn phòng cho thuê gần trường học.
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng vô cùng kinh ngạc khi người bố luôn không thích bọn họ tiêu xài hoang phí sao bây giờ lại đồng ý cho bọn họ sống ở bên ngoài trường học vậy chứ?
“Bố ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Chiến Quốc Việt nhạy bén cảm thấy tình huống có vẻ không bình thường.
Chiến Hàn Quân mở một đoạn video trên điện thoại ra và đưa cho hai đứa con trai ở trước mặt anh.
Đó là một đoạn video ghi lại cảnh Nghiêm Linh Trang đang chiến đấu với căn bệnh trầm cảm của mình.
Khi Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng nhìn thấy mẹ của họ bị căn bệnh trầm cảm kiểm soát đến mức luôn muốn đi tìm cái chết và hình ảnh bố của họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ thì họ lập tức bị chấn động.
Cảnh tượng đó thật sự rất đau lòng, có thể nói là nhìn mà thấy bàng hoàng và khiến cho ai nghe cũng thấy rất xót xa.
Lúc này, Chiến Hàn Quân mới nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ cả đời này bố cũng không muốn cho các con nhìn thấy khoảng thời gian khó khăn nhất của bố và mẹ. Nhưng mà bây giờ, các con phải gánh vác được trách nhiệm của bố và nỗ lực để bảo vệ cho sự an toàn của em gái các con.”
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đột nhiên hiểu ra.
“Thanh An bị làm sao vậy ạ?”
Đã nhiều ngày không gặp Lạc Thanh An, thật ra trong lòng Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng sớm đã nghỉ ngờ Lạc Thanh An đã xảy ra chuyện gì đó khó chịu. Nhưng cho dù bọn họ có làm gì ở trường thì Quan Minh Vũ vẫn giữ bí mật về tin tức này và cũng không cho họ vi phạm kỷ luật để về quê thăm em gái mình.
Chiến Hàn Quân nói: “Con bé đang bị bệnh trầm cảm giống như mẹ của các con”
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đều cảm thấy rất đau lòng và thở dài: “Là bởi vì thất tình đúng không ạ?”
“Nó có thể khiến cho con bé đến mức như thế này sao?” Giọng điệu của Lạc Thanh Tùng có chút không thể tin được.
Chương 1913: Em sẽ chính là nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ
Chiến Hàn Quân nói: “Tình cảm là thứ vũ khí có thể gây chết người nhất trên thế giới này”.
Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt ngay lập tức hiểu được ý định của bố. Chiến Quốc Việt nói: “Bố ơi, bố yên tâm đi. Chúng con sẽ bảo vệ em gái thật tốt và chắc chắn sẽ không bao giờ để con bé xảy ra chuyện gì đâu ạ”“
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng nhìn nhau. Sau đó, hai người bỗng nhiên nhận ra lúc này Lạc Thanh An không có ở bên cạnh bọn họ cho.
nên nếu như xảy ra chuyện bất ngờ gì đó thì…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hai người đột nhiên thay đổi, sau đó bọn họ lập tức chạy đi như một cơn gió.
Ở trên sân thượng của trường học.
Lạc Thanh An đang ngồi ở mép sân thượng.
Có rất nhiều học sinh tụ tập ở bên dưới sân trường và đang hoảng sợ nhìn Lạc Thanh An. Họ nói chuyện với nhau rất ồn ào: “Mau nhìn kìa, có người sắp nhảy lầu tự tử”
Thầy hiệu trưởng ở bên dưới hét lên: “Học sinh Chiến Thanh An à, em có thể xuống dưới được không? Ở trên đó cao như vậy, nếu như em không cẩn thận bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Những người con gái khác của nhà họ Chiến đã bắt đầu suy nghĩ thực hiện kế hoạch giải cứu và chị cả đang leo lên bức tường trơn bóng như một con thắn lằn khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và thốt lên đây sợ hãi khi nhìn chị cả.
“Trời ơi. Đó có phải là Người Nhện không vậy?
May mắn là Chiến Quốc Việt đã chạy đến đúng lúc và ngăn chị cả lại: “Chị ơi, chị xuống dưới đi, chị làm vậy nguy hiểm lắm”
Chị cả cũng biết rằng việc tiết lộ ra tài năng đặc biệt của mình là rất thiếu khôn ngoan và có thể gây rắc rối cho nhà họ Chiến. Khi Chiến Quốc Việt gọi thì cô ấy vẫn còn chưa leo lên quá cao và sau đó cô ấy cố ý ngã xuống đất cho nên mới không làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ gì.
“Chăm sóc cho chị cả” Chiến Quốc Việt nói xong liền vội vàng chạy lên sân thượng.
Lạc Thanh Tùng đang canh giữ ở dưới sân thượng, đôi mắt như chim ưng của cậu đang nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh An.
Nếu như Lạc Thanh An có động tác mới thì Lạc Thanh Tùng sẽ lập tức chạy đến đỡ lấy cô bé.
“Thanh Tùng à, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Những người chị khác hỏi cậu.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng chuẩn bị đệm hơi cứu hộ.”
“Được”
Những người chị rời đi.
Trong lúc đó, Chiến Quốc Việt đã lên đến sân thượng.
Em gái mười ba cũng đang ngồi ở trước mặt Lạc Thanh An và vô cùng kiên nhãn kể lại chuyện trước đây của mình cho Lạc Thanh An nghe.
“Chị Thanh An à, thật ra chị may mắn hơn em rất nhiều. Từ khi được sinh ra, em đã bị người thân nhất của mình huấn luyện để trở thành công cụ trả thù. Ngày nào em cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, ngày nào cũng phải đối mặt với sống chết. Nhưng mà bố của không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của em. Khi đó, mỗi ngày em đều sống không được là chính mình … Em khát khao có một gia đình, khát khao có mẹ, khát khao có thể được tự do đi dạo trong công viên như những đứa trẻ bình thường…”
Lạc Thanh An nghe giọng nói của em gái mười ba và cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng với đau đớn của cô bé. Cô bé tốt bụng an ủi em gái mười ba: “Em gái ngoan à, em yên tâm đi. Bố và mẹ của chị sẽ rất yêu thương em. Em sẽ không bao giờ phải sống những ngày tháng như vậy nữa”
Khi nhìn thấy Chiến Quốc Việt, em gái mười ba thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Chiến Quốc Việt đến gần Lạc Thanh An thì cô bé đột nhiên phát hiện ra cậu. Lạc Thanh An mắng to: “Anh đừng đến gần đây”
Bởi vì căng thẳng, đôi tay của Chiến Quốc Việt nắm chặt lại và trong lòng bàn tay cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Lạc Thanh An: “Thanh An à, nhà họ Chiến của chúng ta chưa bao giờ có kẻ thất bại. Em đừng làm cho nhà họ Chiến của chúng ta xấu hổ”
Trong mắt Lạc Thanh An tràn đầy vẻ xấu hổ và nước mắt giàn giụa nói: “Em thật sự xin lỗi”
Chiến Quốc Việt nói: “Em chỉ là thất tình thôi mà. Em hãy nghĩ đến bố và mẹ của chúng ta. Khi bọn họ phải đối mặt với sinh ly tử biệt, nếu họ cũng lựa chọn từ bỏ thì làm sao gia đình của chúng ta có thể được đoàn tụ giống như bây giờ chứ?”
Lạc Thanh An lấy tay ôm mặt và bắt đầu khóc nức nở: “Em xin lỗi, anh Quốc Việt, em không thể dũng cảm được như mẹ”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Vậy thì em cứ nhảy xuống đi. Em mà nhảy xuống thì có hai cái kết quả: hoặc là chết hoặc là trở thành người sống thực vật. Và dù là kết cục nào thì em cũng sẽ trở thành nỗi đau đớn trong lòng mẹ suốt đời. Đến lúc đó, vì em mà mẹ sẽ buồn bực không vui và rất có thể sẽ lại tái phát bệnh cũ, rồi bố cũng sẽ không bao giờ vui vẻ nữa … Còn em sẽ chính là nguồn gốc của mọi nỗi buồn của bố và mẹ”