Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1821: Tú Hòa đang ở đâu
Chiến Hàn Quân lấn quấn trong sự bất đắc dĩ nói: “Tuân lệnh bà xã”
Trang Linh cười rộ lên một cách giòn tan.
Trang Linh lại nói với bà Dư và Tranh Ngọc: “Chúng ta lâu rồi không tụ họp. Hôm nay mọi người hãy ở lại để cùng nhau trò chuyện”
Hiện giờ Tranh Ngọc đang phi lý xí nghiệp nhà họ Nghiêm, có thể nị lý hãng ngày nên đành từ c| công ty còn có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, chị phải quay về thành phố Phong Châu”
Trang Linh không nỡ nhìn chị hai vừa muốn mang con vừa muốn xây dựng sự nghiệp, nhân tiện nói: “Vậy chị để bé Quốc ở lại nha”
Tranh Ngọc nói: “Cái con bé này, trông Nghiêm Quốc rất vất vả đấy”
Trang Linh nói: “Quản lý công ty của nhà họ Nghiêm cũng mệt chết nha”
Mới làm cho Tranh Ngọc miễn cưỡng đồng ý.
Vườn Hương Đỉnh.
Chiến Hàn Quân đi vào vườn Hương Đỉnh, Dư Nhân đã đón đầu anh.
“Anh tới đây làm gì? Dư Thiên An đã mất tích, nơi này không ai hoan nghênh anh” Dư Nhân vẫn giữ nguyên bộ dáng không kiềm chế được, không tim không phổi mà nói.
Nếu như thường ngày, Dư Nhân rất bất kính đối với Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cũng công kích lại một cách không lưu tình.
Nhưng hôm nạy thì, sắc mặt Chiến Hàn Quân rất ôn hòa dịu dàng, khó mà gặp được cái biểu hiện khoan dung rộng lượng đó.
Sau khi Chiến Hàn Quân đi vào, như là đang đi vào cửa nhà mình mà ngồi xuống chiếc sô pha. Ngồi bắt chéo chân, vênh mặt hất hàm sai khiến Dư Nhân: “Sao không châm trà cho khách?”
Dư Nhân không thể nói gì ngoài: “Trong hai chúng ta, ai là khách. Trong lòng anh còn rõ sao?”
Lần đổi lại là Chiến Hàn Quân nhìn anh ta: “Vẫn còn biết được ai là chủ nhân của vườn Hương Đỉnh sao? Tôi đây về nhà còn cần đến sự đón tiếp của cậu”
Đây là quy luật cực kỳ đầy đủ tính chặt chẽ.
Dư Nhân liền giơ lên ngón tay cái thay lời khen cho Chiến Hàn Quân.
“Anh tới đây làm cái gì hả?”
“Gọi bố cậu đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Nhân lại không nhúc nhích chút nào, lại còn hất hàm lên mà hô: “Dư Sinh, có người tìm bố: Dư Sinh thở hồng hộc xuất hiện tiêu sái xuất hiện: “Tên nhóc thối tha, gọi bố như vậy.
Thật là không biết lớn nhỏ”
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sô pha, Dư Sinh hơi ngẩn người: “Nhóc Quân, sao cháu lại đến đây?”
Chiến Hàn Quân trực tiếp vào thẳng chủ đề chính: “Tú Hòa đang ở đâu?”
Dư Sinh lại vừa nghĩ răng anh đến tính sổ với Tú Hòa, nên khuôn mặt lộ vẻ phân vân.
Chiến Hàn Quân nói: “Như thế nào, sợ cháu gây khó dễ cho cô ta sao? Xem ra cậu đối với cô ta vẫn còn tình cảm”
Dư Nhân giễu cợt nói: “Ông ấy có tấm lòng bát ái yêu thương người, gặp ai cũng yêu quý.
Đối với ai cũng có lòng yêu thương người.”
Dư Sinh dùng ánh mắt hung dữ trừng nhìn qua Dư Nhân: “Con không nói gì, thì cũng không ai nghĩ con câm đâu.”
Sau đó cười khanh khách với Chiến Hàn Quân nói: “Hàn Quân à, bà ấy dù sao cũng là vợ của cậu, theo giúp cậu nhiều năm như vậy, đến cuối cùng tình cảm cậu đối với bà ấy là sự quý mến. Chuyện sai bà ấy làm ra, cháu có thể xử phạt nhưng cậu chỉ hi vọng là cháu có thể tha cho bà ấy một mạng”
Chiến Hàn Quân cuộn tròn những ngón tay thon dài, là do dùng quá nhiều sức mà các ngón tay dường như tái đi không còn một giọt máu.
“Cô ta và Chu Mã bắt tay nhau hãm hại Trang Linh. Nếu không phải cháu và Trang Linh gần tới việc cưới xin, cháu không ngại giết chóc thêm vào lúc này đâu, cậu nghĩ là cậu có thể che chở được cho bọn họ sao?”
Dư Sinh “…”
Chiến Hàn Quân từ từ buông nắm đấm: “Hôm nay cháu đến không phải lấy mạng bọn họ về những lỗi lâm đó. Mà là nghe theo mệnh lệnh của vợ cháu, hỏi cậu một câu. Cậu có bằng lòng từ bỏ những người vợ lẽ bên ngoài mà trở về cùng với dì Dư sống suốt quãng đời còn lại?”
Dư Sinh kinh ngạc đến ngây người.
“Đây thực sự là nguyện vọng của dì Thanh của cháu sao?”
Chiến Hàn Quân đưa mắt qua lườm ông ta, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khí lạnh sắc nhọn: “Chỉ có điều theo cháu thấy, tình cảm của cậu Tú Hòa vẫn chưa hết. Việc này hay là thôi đi!”
Trang Linh cười rộ lên một cách giòn tan.
Trang Linh lại nói với bà Dư và Tranh Ngọc: “Chúng ta lâu rồi không tụ họp. Hôm nay mọi người hãy ở lại để cùng nhau trò chuyện”
Hiện giờ Tranh Ngọc đang phi lý xí nghiệp nhà họ Nghiêm, có thể nị lý hãng ngày nên đành từ c| công ty còn có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, chị phải quay về thành phố Phong Châu”
Trang Linh không nỡ nhìn chị hai vừa muốn mang con vừa muốn xây dựng sự nghiệp, nhân tiện nói: “Vậy chị để bé Quốc ở lại nha”
Tranh Ngọc nói: “Cái con bé này, trông Nghiêm Quốc rất vất vả đấy”
Trang Linh nói: “Quản lý công ty của nhà họ Nghiêm cũng mệt chết nha”
Mới làm cho Tranh Ngọc miễn cưỡng đồng ý.
Vườn Hương Đỉnh.
Chiến Hàn Quân đi vào vườn Hương Đỉnh, Dư Nhân đã đón đầu anh.
“Anh tới đây làm gì? Dư Thiên An đã mất tích, nơi này không ai hoan nghênh anh” Dư Nhân vẫn giữ nguyên bộ dáng không kiềm chế được, không tim không phổi mà nói.
Nếu như thường ngày, Dư Nhân rất bất kính đối với Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cũng công kích lại một cách không lưu tình.
Nhưng hôm nạy thì, sắc mặt Chiến Hàn Quân rất ôn hòa dịu dàng, khó mà gặp được cái biểu hiện khoan dung rộng lượng đó.
Sau khi Chiến Hàn Quân đi vào, như là đang đi vào cửa nhà mình mà ngồi xuống chiếc sô pha. Ngồi bắt chéo chân, vênh mặt hất hàm sai khiến Dư Nhân: “Sao không châm trà cho khách?”
Dư Nhân không thể nói gì ngoài: “Trong hai chúng ta, ai là khách. Trong lòng anh còn rõ sao?”
Lần đổi lại là Chiến Hàn Quân nhìn anh ta: “Vẫn còn biết được ai là chủ nhân của vườn Hương Đỉnh sao? Tôi đây về nhà còn cần đến sự đón tiếp của cậu”
Đây là quy luật cực kỳ đầy đủ tính chặt chẽ.
Dư Nhân liền giơ lên ngón tay cái thay lời khen cho Chiến Hàn Quân.
“Anh tới đây làm cái gì hả?”
“Gọi bố cậu đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy” Chiến Hàn Quân nói.
Dư Nhân lại không nhúc nhích chút nào, lại còn hất hàm lên mà hô: “Dư Sinh, có người tìm bố: Dư Sinh thở hồng hộc xuất hiện tiêu sái xuất hiện: “Tên nhóc thối tha, gọi bố như vậy.
Thật là không biết lớn nhỏ”
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sô pha, Dư Sinh hơi ngẩn người: “Nhóc Quân, sao cháu lại đến đây?”
Chiến Hàn Quân trực tiếp vào thẳng chủ đề chính: “Tú Hòa đang ở đâu?”
Dư Sinh lại vừa nghĩ răng anh đến tính sổ với Tú Hòa, nên khuôn mặt lộ vẻ phân vân.
Chiến Hàn Quân nói: “Như thế nào, sợ cháu gây khó dễ cho cô ta sao? Xem ra cậu đối với cô ta vẫn còn tình cảm”
Dư Nhân giễu cợt nói: “Ông ấy có tấm lòng bát ái yêu thương người, gặp ai cũng yêu quý.
Đối với ai cũng có lòng yêu thương người.”
Dư Sinh dùng ánh mắt hung dữ trừng nhìn qua Dư Nhân: “Con không nói gì, thì cũng không ai nghĩ con câm đâu.”
Sau đó cười khanh khách với Chiến Hàn Quân nói: “Hàn Quân à, bà ấy dù sao cũng là vợ của cậu, theo giúp cậu nhiều năm như vậy, đến cuối cùng tình cảm cậu đối với bà ấy là sự quý mến. Chuyện sai bà ấy làm ra, cháu có thể xử phạt nhưng cậu chỉ hi vọng là cháu có thể tha cho bà ấy một mạng”
Chiến Hàn Quân cuộn tròn những ngón tay thon dài, là do dùng quá nhiều sức mà các ngón tay dường như tái đi không còn một giọt máu.
“Cô ta và Chu Mã bắt tay nhau hãm hại Trang Linh. Nếu không phải cháu và Trang Linh gần tới việc cưới xin, cháu không ngại giết chóc thêm vào lúc này đâu, cậu nghĩ là cậu có thể che chở được cho bọn họ sao?”
Dư Sinh “…”
Chiến Hàn Quân từ từ buông nắm đấm: “Hôm nay cháu đến không phải lấy mạng bọn họ về những lỗi lâm đó. Mà là nghe theo mệnh lệnh của vợ cháu, hỏi cậu một câu. Cậu có bằng lòng từ bỏ những người vợ lẽ bên ngoài mà trở về cùng với dì Dư sống suốt quãng đời còn lại?”
Dư Sinh kinh ngạc đến ngây người.
“Đây thực sự là nguyện vọng của dì Thanh của cháu sao?”
Chiến Hàn Quân đưa mắt qua lườm ông ta, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khí lạnh sắc nhọn: “Chỉ có điều theo cháu thấy, tình cảm của cậu Tú Hòa vẫn chưa hết. Việc này hay là thôi đi!”