Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1726
Chương 1726: Em không trách anh
Chiến Hàn Quân nghĩ tới sau này cô mang thai, ốm nghén khi mang thai rất nghiêm trọng đến mức ăn cái gì nôn ra cái đó, vì vậy nghĩ chắc cô cũng giống như phản ứng đầu tiên Bỗng nhiên anh nhìn thấy tấm ảnh bên dưới có một dòng chữ nhỏ, đó là kích thước của thai nhi khi đã được bốn tháng, trên đó viết thai nhi chậm phát triển được một tuần.
Linh Trang nói với vẻ bối rối: “Anh Quân, em lúc đó quá tùy hứng, muốn ăn gì thì ăn, không muốn ăn thì không ăn, không có nghĩ đến đứa bé cần phải có dinh dưỡng, cho nên bọn chúng bị phát triển chậm”
Chiến Hàn Quân giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu như anh ở bên cạnh em thì tốt rồi”
Lại tiếp tục lật xem, cơ thể của Linh Trang giống như cái bánh màn thầu, rất nhanh mập lên.
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân ngượng ngùng cười: “Có phải là rất xấu?”
Chiến Hàn Quân tắc nghẽn nói: “Không xấu Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve bụng của Lạc Thanh Du, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa, lúc đó Linh Trang chắc đã đi lại bất tiện rồi, nhưng cô lại một mình đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Anh căn bản không cách nào tưởng tượng nỗi cô làm sao trải qua những năm tháng khó khăn này.
“Linh Trang, khó chịu không?” Anh chua chát hỏi.
Linh Trang sững sờ, đợi đến khi cô hiểu được ý anh, thì cười rộ lên: “Ông xã, khi đó nhìn em có vẻ rất nặng, nhưng thực ra đi lại rất nhẹ nhàng”
Lúc đó Linh Trang đang mang thai tháng thứ sáu.
Đến tháng cuối cùng, hình ảnh của cô đa số là ngồi xuống chụp.
Chiến Hàn Quân nhìn sang Linh Trang: “Có phải đi lại không tiện?”
Linh Trang lắc đầu: “Không phải, là người của em quá lớn, em sợ nếu ra ngoài chụp hình sẽ chiếm nhiều diện tích và không gian ở trên xe buýt, cho nên ngồi trong căn nhà thuê vì giúp người dân đi làm ở Hà Nội làm chút cống hiến”
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười, rõ ràng chính là Linh Trang sợ anh đau lòng, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Chiến Hàn Quân đem Linh Trang ôm vào lòng, nhiều cảm xúc lẫn lộn vào lúc đó.
Cuốn album ảnh này, khiến anh dường như đang đồng hành cùng cô trong suốt quá trình mang thai, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự khó khăn của Linh Trang.
“Xin lỗi em, Linh Trang”
Linh Trang cười nói: “Em không trách anh”
Khi đó Linh Trang không hiểu, Chiến Hàn Quân vì sao không thể cho Lạc Thanh Du một tình yêu đơn giản, hiện tại cô đã hiểu.
Bởi vì tình yêu của anh Quân dành hết cho Nghiêm Linh Trang.
Không cách nào cho Lạc Thanh Du nữa.
Người đàn ông chung tình như vậy, cô có lý do gì đi trách anh?
Nếu trách chỉ có thể trách cô, lo được lo mất, không có nói rõ về thân phận của mình.
Cửa phòng sách đột nhiên bị đập đến kinh thiên động địa. Đập đến Nghiêm Linh Trang rời khỏi lòng ngực của Chiến Hàn Quân Chiến Hàn Quân thẹn quá hóa giận nhìn tên thủ phạm đã gây nên là Nghiêm Mặc Hàn, tức giận mắng: Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đều là vợ chồng già, động tí là ở cạnh nhau, có thấy xấu hổ không?”
Chiến Hàn Quân cầm lấy nghiên mực trên bàn làm việc, Nghiêm Mặc Hàn sợ tới mức vội vàng che mặt hét lên: “Đừng mà, anh trai, tôi đến để kêu hai người xuống ăn cơm” Nói xong liền chạy đi Chiến Hàn Quân bỏ nghiên mực xuống và đem khóa cuốn album vào trong ngăn kéo của mình, sau đó năm tay của Linh Trang đi xuống lầu.
Linh Trang tò mò hỏi: “Anh Quân, cuốn album là của em, sao anh không đưa cho em?”
Chiến Hàn Quân nói: “Giữa chúng ta còn phân biệt sao?”
Linh Trang không muốn anh mỗi ngày đều nhìn thấy nó, làm cho anh buồn, cố gắng nói “Vậy để em cất giữ cho”
“Anh giữ” Chiến Hàn Quân bá khí nói.
Linh Trang cười nói: “Anh định mỗi ngày Sẽ xem sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Khi nào muốn xem thì lấy ra xem”
Sau đó, lật xem cuốn album này gần như đã trở thành thói quen hàng ngày của Chiến Hàn Quân.
Dưới lầu.
Đám nhóc đã chuẩn bị xong cơm chiều
Chiến Hàn Quân nghĩ tới sau này cô mang thai, ốm nghén khi mang thai rất nghiêm trọng đến mức ăn cái gì nôn ra cái đó, vì vậy nghĩ chắc cô cũng giống như phản ứng đầu tiên Bỗng nhiên anh nhìn thấy tấm ảnh bên dưới có một dòng chữ nhỏ, đó là kích thước của thai nhi khi đã được bốn tháng, trên đó viết thai nhi chậm phát triển được một tuần.
Linh Trang nói với vẻ bối rối: “Anh Quân, em lúc đó quá tùy hứng, muốn ăn gì thì ăn, không muốn ăn thì không ăn, không có nghĩ đến đứa bé cần phải có dinh dưỡng, cho nên bọn chúng bị phát triển chậm”
Chiến Hàn Quân giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu như anh ở bên cạnh em thì tốt rồi”
Lại tiếp tục lật xem, cơ thể của Linh Trang giống như cái bánh màn thầu, rất nhanh mập lên.
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân ngượng ngùng cười: “Có phải là rất xấu?”
Chiến Hàn Quân tắc nghẽn nói: “Không xấu Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve bụng của Lạc Thanh Du, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa, lúc đó Linh Trang chắc đã đi lại bất tiện rồi, nhưng cô lại một mình đi đến bệnh viện làm kiểm tra.
Anh căn bản không cách nào tưởng tượng nỗi cô làm sao trải qua những năm tháng khó khăn này.
“Linh Trang, khó chịu không?” Anh chua chát hỏi.
Linh Trang sững sờ, đợi đến khi cô hiểu được ý anh, thì cười rộ lên: “Ông xã, khi đó nhìn em có vẻ rất nặng, nhưng thực ra đi lại rất nhẹ nhàng”
Lúc đó Linh Trang đang mang thai tháng thứ sáu.
Đến tháng cuối cùng, hình ảnh của cô đa số là ngồi xuống chụp.
Chiến Hàn Quân nhìn sang Linh Trang: “Có phải đi lại không tiện?”
Linh Trang lắc đầu: “Không phải, là người của em quá lớn, em sợ nếu ra ngoài chụp hình sẽ chiếm nhiều diện tích và không gian ở trên xe buýt, cho nên ngồi trong căn nhà thuê vì giúp người dân đi làm ở Hà Nội làm chút cống hiến”
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười, rõ ràng chính là Linh Trang sợ anh đau lòng, cho nên mới cố ý nói như vậy.
Chiến Hàn Quân đem Linh Trang ôm vào lòng, nhiều cảm xúc lẫn lộn vào lúc đó.
Cuốn album ảnh này, khiến anh dường như đang đồng hành cùng cô trong suốt quá trình mang thai, anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự khó khăn của Linh Trang.
“Xin lỗi em, Linh Trang”
Linh Trang cười nói: “Em không trách anh”
Khi đó Linh Trang không hiểu, Chiến Hàn Quân vì sao không thể cho Lạc Thanh Du một tình yêu đơn giản, hiện tại cô đã hiểu.
Bởi vì tình yêu của anh Quân dành hết cho Nghiêm Linh Trang.
Không cách nào cho Lạc Thanh Du nữa.
Người đàn ông chung tình như vậy, cô có lý do gì đi trách anh?
Nếu trách chỉ có thể trách cô, lo được lo mất, không có nói rõ về thân phận của mình.
Cửa phòng sách đột nhiên bị đập đến kinh thiên động địa. Đập đến Nghiêm Linh Trang rời khỏi lòng ngực của Chiến Hàn Quân Chiến Hàn Quân thẹn quá hóa giận nhìn tên thủ phạm đã gây nên là Nghiêm Mặc Hàn, tức giận mắng: Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đều là vợ chồng già, động tí là ở cạnh nhau, có thấy xấu hổ không?”
Chiến Hàn Quân cầm lấy nghiên mực trên bàn làm việc, Nghiêm Mặc Hàn sợ tới mức vội vàng che mặt hét lên: “Đừng mà, anh trai, tôi đến để kêu hai người xuống ăn cơm” Nói xong liền chạy đi Chiến Hàn Quân bỏ nghiên mực xuống và đem khóa cuốn album vào trong ngăn kéo của mình, sau đó năm tay của Linh Trang đi xuống lầu.
Linh Trang tò mò hỏi: “Anh Quân, cuốn album là của em, sao anh không đưa cho em?”
Chiến Hàn Quân nói: “Giữa chúng ta còn phân biệt sao?”
Linh Trang không muốn anh mỗi ngày đều nhìn thấy nó, làm cho anh buồn, cố gắng nói “Vậy để em cất giữ cho”
“Anh giữ” Chiến Hàn Quân bá khí nói.
Linh Trang cười nói: “Anh định mỗi ngày Sẽ xem sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Khi nào muốn xem thì lấy ra xem”
Sau đó, lật xem cuốn album này gần như đã trở thành thói quen hàng ngày của Chiến Hàn Quân.
Dưới lầu.
Đám nhóc đã chuẩn bị xong cơm chiều