Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1717
Chương 1717: Nhà họ Chiến lúc nào cũng hoan nghênh con bé là khách
Chiến Quốc Việt thốt lên nói: “Không được”
Mẹ đang ở vườn hoa Vô Ưu, nếu như để cho Dư Thiên An lại nhìn thấy mẹ, nhất định lại nói mấy lời ác độc để kích động mẹ. Mẹ thật không dễ dàng gì mới có thể quay trở lại, Chiến Quốc Việt lại không muốn có bất kì ai có thể làm hại mẹ thêm lần n Bố và mẹ trải qua quá nhiều khó khăn rồi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Chiến Quốc Việt, mặc dù biết rằng tính cách của Chiến Quốc Việt lạnh lùng không dễ thân cận, nhưng mà kiểu hành vi ngăn cấm người thân và bạn bè đến thăm bố lại có chút tàn nhẫn một cách lạ thường.
Dư Thiên An vô cùng tức giận: “Quốc Việt, sao con có thể từ chối ý tốt của trưởng bối như thế hả?”
Chiến Quốc Việt khí phách nhìn Dư Thiên An bằng nửa con mắt: “Bởi vì bố của tôi không muốn ở vườn Hương Đỉnh, chính là bởi vì không muốn nhìn thấy những người kia. Hôm ït vả trốn đến vườn hoa Vô Ưu, mấy chạy đến vườn hoa Vô Ưu, chẳng phải là đến cả cái chỗ cuối cùng như vườn hoa Vô Ưu cũng bị mấy người làm cho ô nhiễm à?”
Tính cách của Chiến Quốc Việt, đó chính là tuyệt đối không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không bao che cho những điều xấu xa. Cậu quyết đoán phi phàm, gan dạ sáng suốt hơn người, cho nên có năng lực có thủ đoạn để trong thế giới dơ bẩn này đều loại trừ sạch sẽ.
Dư Thiên An tức giận đến mất sức.
Ở trong mắt bà ta, Chiến Quốc Việt chính là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Tâm tính của trẻ con không thành thục, nói chuyện khỏi tránh khỏi không biết suy nghĩ. Thế nên Dư Thiên An không đem những lời Chiến Quốc Việt nói để trong lòng.
Dư Thiên An kiên trì muốn đến vườn hoa Vô Ưu thăm Chiến Hàn Quân: “Bố à, bệnh của Chiến Hàn Quân mỗi ngày lại nghiêm trọng thêm một chút, một mình thãng bé ở vườn hoa Vô Ưu, con thật sự không có yên tâm”
Ông cụ Niên đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ông cụ Chiến. Ông thật sự không muốn thù địch với Chiến Quốc Việt, cuối cùng lại đắc tội với cái đứa cháu trai này của mình.
Ông cụ Chiến nói: “Quốc Việt à, con không muốn chúng ta đi đến vườn hoa Vô Ưu, vậy con dù sao cũng nên cho chúng ta biết bệnh tình của bố con như thế nào rồi chứ? Nếu không chúng ta sẽ luôn thấp thỏm nhớ nó. Lẽ nào con nhẫn tâm để cho hai người lão già chúng ta treo tim lên mà sống à?”
Chiến Quốc điện thoại di động ra, gọi qua chỗ Chiến Hàn Quân.
Sau khi điện thoại được thông qua, Chiến Hàn Quân mặc dù suy yêu nhưng khó tránh được mà truyền đến âm thanh vui vẻ: “Quốc Việt”
“Bố, con đang ở biệt thự Ngọc Bích” Chiến Quốc Việt nhanh chóng tranh thủ thời gian nhắc nhở bố. Để phòng cho bố nói chuyện phòng bị, không để lộ ra chuyện Nghiêm Trang Linh đã quay trở về Hà Nội “Ông cố ở bên cạnh?” Chiến Hàn Quân hỏi.
“Vâng”
“Đưa điện thoại cho ông đi, ba muốn nói mấy câu với ông” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Hàn Quân đưa điện thoại đến tay ông cụ Chiến, ông cụ Chiến hỏi thăm vài câu bệnh tình của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đều nhất nhất nói ra: “Ông nội không cần lo lắng, con rất khỏe.
Không còn sốt nữa rồi, ho cũng giảm đi nhiều.”
Ông cụ Chiến nghe Chiến Hàn Quân nói chuyện lâu như thế, cũng không hiện tượng khó thở, tân suất ho khan cũng giảm đi rõ rệt rồi, lông mày trên mặt giãn ra. Cười nói: “Bệnh tình của con có chuyển biến tốt, ông nội liền yên tâm rồi. Nhưng mà…”
Ông cụ Chiến cảm thấy vô cùng kì quái, bệnh tình của Chiến Hàn Quân tại sao lại đột nhiên chuyển biến tốt nhanh như thế.
Chiến Hàn Quân nghe ra được sự hoang mang của ông nội, cười hạnh phúc mà nói: “Ông nội, con có điều dưỡng ưu tú nhất của Á Châu ở bên cạnh chăm sóc con. Ông không cần phải lo lắng cho con đâu”
Ông cụ Chiến sững sờ, Chiến Hàn Quân buổi tối mời điều dưỡng đến nhà chăm sóc cho thằng bé? Đây tuyệt đối không phải là phong cách của nó?
Hoang mang cả nửa ngày, thù mà như thể hồ quán đỉnh.
Linh Trang trước đây không phải đã từng làm điều dưỡng của Á Châu hay sao?
Chả trách Chiến Hàn Quân đêm hôm khuya khoắt như thế này rồi còn muốn trở về vườn hoa Vô Ưu, chắc là bởi vì Linh Trang trở về rồi Trong lòng của ông cụ Chiến cảm khái không thôi, chính bản thân Linh Trang cũng một thân bệnh, vậy mà bởi vì Chiến Hàn Quân sinh bệnh rồi, không yên lòng với anh, mới vô cùng lo lắng mà quay trở về.
Đây đối với tình cảm của cặp vợ chồng, không có bởi vì nhân tình thế sự rối rằm rườm rà mà giảm nhạt đi, ngược lại lại giống như rượu ngon được ủ lâu rồi, càng lúc càng thuần. Vĩnh viễn giống như là dính chặt vào nhau, làm cho người khác hâm mộ.
“Ông hiểu rồi. Hàn Quân, thay ông nội cảm ơn thật tốt điều dưỡng của con. Nói với con bé, nhà họ Chiến của chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh con bé tới làm khách” Ông cụ Chiến cười cười nói.
“Vâng” Chiến Hàn Quân vui vẻ nói.
Chiến Quốc Việt thốt lên nói: “Không được”
Mẹ đang ở vườn hoa Vô Ưu, nếu như để cho Dư Thiên An lại nhìn thấy mẹ, nhất định lại nói mấy lời ác độc để kích động mẹ. Mẹ thật không dễ dàng gì mới có thể quay trở lại, Chiến Quốc Việt lại không muốn có bất kì ai có thể làm hại mẹ thêm lần n Bố và mẹ trải qua quá nhiều khó khăn rồi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Chiến Quốc Việt, mặc dù biết rằng tính cách của Chiến Quốc Việt lạnh lùng không dễ thân cận, nhưng mà kiểu hành vi ngăn cấm người thân và bạn bè đến thăm bố lại có chút tàn nhẫn một cách lạ thường.
Dư Thiên An vô cùng tức giận: “Quốc Việt, sao con có thể từ chối ý tốt của trưởng bối như thế hả?”
Chiến Quốc Việt khí phách nhìn Dư Thiên An bằng nửa con mắt: “Bởi vì bố của tôi không muốn ở vườn Hương Đỉnh, chính là bởi vì không muốn nhìn thấy những người kia. Hôm ït vả trốn đến vườn hoa Vô Ưu, mấy chạy đến vườn hoa Vô Ưu, chẳng phải là đến cả cái chỗ cuối cùng như vườn hoa Vô Ưu cũng bị mấy người làm cho ô nhiễm à?”
Tính cách của Chiến Quốc Việt, đó chính là tuyệt đối không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không bao che cho những điều xấu xa. Cậu quyết đoán phi phàm, gan dạ sáng suốt hơn người, cho nên có năng lực có thủ đoạn để trong thế giới dơ bẩn này đều loại trừ sạch sẽ.
Dư Thiên An tức giận đến mất sức.
Ở trong mắt bà ta, Chiến Quốc Việt chính là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Tâm tính của trẻ con không thành thục, nói chuyện khỏi tránh khỏi không biết suy nghĩ. Thế nên Dư Thiên An không đem những lời Chiến Quốc Việt nói để trong lòng.
Dư Thiên An kiên trì muốn đến vườn hoa Vô Ưu thăm Chiến Hàn Quân: “Bố à, bệnh của Chiến Hàn Quân mỗi ngày lại nghiêm trọng thêm một chút, một mình thãng bé ở vườn hoa Vô Ưu, con thật sự không có yên tâm”
Ông cụ Niên đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ông cụ Chiến. Ông thật sự không muốn thù địch với Chiến Quốc Việt, cuối cùng lại đắc tội với cái đứa cháu trai này của mình.
Ông cụ Chiến nói: “Quốc Việt à, con không muốn chúng ta đi đến vườn hoa Vô Ưu, vậy con dù sao cũng nên cho chúng ta biết bệnh tình của bố con như thế nào rồi chứ? Nếu không chúng ta sẽ luôn thấp thỏm nhớ nó. Lẽ nào con nhẫn tâm để cho hai người lão già chúng ta treo tim lên mà sống à?”
Chiến Quốc điện thoại di động ra, gọi qua chỗ Chiến Hàn Quân.
Sau khi điện thoại được thông qua, Chiến Hàn Quân mặc dù suy yêu nhưng khó tránh được mà truyền đến âm thanh vui vẻ: “Quốc Việt”
“Bố, con đang ở biệt thự Ngọc Bích” Chiến Quốc Việt nhanh chóng tranh thủ thời gian nhắc nhở bố. Để phòng cho bố nói chuyện phòng bị, không để lộ ra chuyện Nghiêm Trang Linh đã quay trở về Hà Nội “Ông cố ở bên cạnh?” Chiến Hàn Quân hỏi.
“Vâng”
“Đưa điện thoại cho ông đi, ba muốn nói mấy câu với ông” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Hàn Quân đưa điện thoại đến tay ông cụ Chiến, ông cụ Chiến hỏi thăm vài câu bệnh tình của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đều nhất nhất nói ra: “Ông nội không cần lo lắng, con rất khỏe.
Không còn sốt nữa rồi, ho cũng giảm đi nhiều.”
Ông cụ Chiến nghe Chiến Hàn Quân nói chuyện lâu như thế, cũng không hiện tượng khó thở, tân suất ho khan cũng giảm đi rõ rệt rồi, lông mày trên mặt giãn ra. Cười nói: “Bệnh tình của con có chuyển biến tốt, ông nội liền yên tâm rồi. Nhưng mà…”
Ông cụ Chiến cảm thấy vô cùng kì quái, bệnh tình của Chiến Hàn Quân tại sao lại đột nhiên chuyển biến tốt nhanh như thế.
Chiến Hàn Quân nghe ra được sự hoang mang của ông nội, cười hạnh phúc mà nói: “Ông nội, con có điều dưỡng ưu tú nhất của Á Châu ở bên cạnh chăm sóc con. Ông không cần phải lo lắng cho con đâu”
Ông cụ Chiến sững sờ, Chiến Hàn Quân buổi tối mời điều dưỡng đến nhà chăm sóc cho thằng bé? Đây tuyệt đối không phải là phong cách của nó?
Hoang mang cả nửa ngày, thù mà như thể hồ quán đỉnh.
Linh Trang trước đây không phải đã từng làm điều dưỡng của Á Châu hay sao?
Chả trách Chiến Hàn Quân đêm hôm khuya khoắt như thế này rồi còn muốn trở về vườn hoa Vô Ưu, chắc là bởi vì Linh Trang trở về rồi Trong lòng của ông cụ Chiến cảm khái không thôi, chính bản thân Linh Trang cũng một thân bệnh, vậy mà bởi vì Chiến Hàn Quân sinh bệnh rồi, không yên lòng với anh, mới vô cùng lo lắng mà quay trở về.
Đây đối với tình cảm của cặp vợ chồng, không có bởi vì nhân tình thế sự rối rằm rườm rà mà giảm nhạt đi, ngược lại lại giống như rượu ngon được ủ lâu rồi, càng lúc càng thuần. Vĩnh viễn giống như là dính chặt vào nhau, làm cho người khác hâm mộ.
“Ông hiểu rồi. Hàn Quân, thay ông nội cảm ơn thật tốt điều dưỡng của con. Nói với con bé, nhà họ Chiến của chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh con bé tới làm khách” Ông cụ Chiến cười cười nói.
“Vâng” Chiến Hàn Quân vui vẻ nói.