Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1714
Chương 1714: Chiến Hàn Quân phát sốt
“Mẹ?”
Nghiêm Linh Trang ra hiệu im lặng với hai cậu bé, không kịp giải thích với hai đứa bé nguyên nhân vì sao mình xuất hiện ở đây, chỉ vội vàng nói: “Bố của con muốn về vườn Hương Đỉnh. Hai con giúp mẹ đưa những người khác rời đi”
Chiến Quốc Việt đi lên, đỡ bố, nói: “Mẹ, con giúp mẹ”
Thanh Tùng đi ra bên ngoài: “Con đi dẫn những người khác đi chỗ khác”
Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân đi tới phía sau vườn Hương Đỉnh, xe của Linh Trang đỗ ở đó. Thật cẩn thận đưa Chiến Hàn Quân lên xe, Chiến Quốc Việt ngồi vào ghế điều khiển: “Con lái xe đưa ba mẹ về: Linh Trang dựa sát vào Chiến Hàn Quân ngồi ở hàng ghế phía sau.
Chiến Hàn Quân dựa đầu vào trên vai Linh Trang, thỉnh thoảng lại ho khan dữ dội.
Khi trở lại vườn Vô Ưu, Chiến Quốc Việt đỡ bố lên trên giường, vô cùng vội vàng tạm biệt bố mẹ: “Con về Ngọc Bích trước. Chỉ sợ lúc này biệt thự Ngọc Bích đã vô cùng ầm 7 Mẹ..”
Chiến Quốc Việt đi đến trước mặt Linh Trang, dịu dàng ôm cô một cái: “Mẹ, hoan nghênh mẹ về nhà”
Linh Trang tươi cười rạng rỡ: “Quốc Việt, giải thích với ông nội”
“Vâng”
Sau khi Chiến Quốc Việt rời đi, Chiến Hàn Quân và Linh Trang âu yếm nhìn nhau.
Chiến Hàn Quân dang tay với cô: “Lại đây anh ôm một cái”
Linh Trang đi qua, nhẹ nhàng ôm anh, thương cảm nói: “Vậy mà anh lại bị bệnh”
Lần bị bệnh này của Chiến Hàn Quân, khiến Linh Trang rất sợ hãi và hiểu ra được.
Cô biết Chiến Hàn Quân cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ sinh lão bệnh tử. Tuy rằng biết đây là định luật không ai có thể trốn thoát, nhưng khi xảy ra ở trên người Chiến Hàn Quân, trong lòng Linh Trang lại cực kỳ sợ hãi.
Mà sự sợ hãi đó, lại không thể đánh bại cô. Ngược lại, Linh Trang càng thêm mạnh mẽ, coi muốn dũng cảm đứng lên, trở nên vô cùng lớn mạnh, mới có thể bảo vệ tốt cho người cô yêu thương.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Đồ ngốc, anh đã dần dần trở nên già rồi. Đương nhiên sẽ bị bệnh”
“Anh không già” Giọng nói Linh Trang mang theo nức nở phủ định.
Chiến Hàn Quân vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Được, anh không già”
Anh cũng không thật sự cho rằng mình già, chẳng qua anh hy vọng Linh Trang nhận ra quãng đời còn lại của hai người là có hạn, là sự quý giá vô hạn. Hy vọng cô ở bên cạnh anh nhiều một chút.
Không ngờ Linh Trang lại kháng cự anh già đi như vậy…
“Anh Quân, anh phải nghỉ ngơi” Linh Trang buông anh ra, thật cẩn thận đỡ anh lên giường.
Tuy rằng bệnh của Chiến Hàn Quân nặng hơn một chút, nhưng sau khi nhìn thấy Linh Trang, tâm trạng thoải mái, cho nên tinh thân rất tốt.
Linh Trang nhìn gương mặt ửng đỏ của anh, sờ sờ lên cái trán của anh, cái trán nóng bỏng khiến Linh Trang nhăn mày lại “Anh phát sốt?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không sao. Lặp đi lặp lại. Sau khi giảm nhiệt sẽ hạ”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân chẳng hề để ý bệnh của mình, khuôn mặt nhỏ trở nên Nghiêm Trực.
“Em phải nghĩ cách hạ sốt cho anh”
“Vậy đi tắm đi” Chiến Hàn Quân cười mờ ám nói Khuôn mặt nhỏ của Linh Trang đanh lại phê bình anh: “Anh đã bị bệnh rồi, yên tĩnh một chút cho em”
Nhưng mà, đi tắm thật sự có thẻ hạ sốt, đúng là một cách hay cái hảo biện pháp.
Cuối cùng, Linh Trang mang tới một chậu nước ấm, sau khi nhúng ướt khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Chiến Hàn Quân, tay…động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống như chạm vào thứ quý báu mình yêu nhất Chiến Hàn Quân lẳng lặng nhìn cô, trong lòng tràn ra hạnh phúc ngọt ngào ấm áp.
Anh có rất nhiều người thân, những cũng chỉ có Linh Trang, mới có thể ở bên cạnh anh khi bị bệnh, chịu thương chịu khó, tự tay chăm sóc anh.
Ở trước mặt Linh Trang, cho dù bị bệnh cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Mẹ?”
Nghiêm Linh Trang ra hiệu im lặng với hai cậu bé, không kịp giải thích với hai đứa bé nguyên nhân vì sao mình xuất hiện ở đây, chỉ vội vàng nói: “Bố của con muốn về vườn Hương Đỉnh. Hai con giúp mẹ đưa những người khác rời đi”
Chiến Quốc Việt đi lên, đỡ bố, nói: “Mẹ, con giúp mẹ”
Thanh Tùng đi ra bên ngoài: “Con đi dẫn những người khác đi chỗ khác”
Linh Trang đưa Chiến Hàn Quân đi tới phía sau vườn Hương Đỉnh, xe của Linh Trang đỗ ở đó. Thật cẩn thận đưa Chiến Hàn Quân lên xe, Chiến Quốc Việt ngồi vào ghế điều khiển: “Con lái xe đưa ba mẹ về: Linh Trang dựa sát vào Chiến Hàn Quân ngồi ở hàng ghế phía sau.
Chiến Hàn Quân dựa đầu vào trên vai Linh Trang, thỉnh thoảng lại ho khan dữ dội.
Khi trở lại vườn Vô Ưu, Chiến Quốc Việt đỡ bố lên trên giường, vô cùng vội vàng tạm biệt bố mẹ: “Con về Ngọc Bích trước. Chỉ sợ lúc này biệt thự Ngọc Bích đã vô cùng ầm 7 Mẹ..”
Chiến Quốc Việt đi đến trước mặt Linh Trang, dịu dàng ôm cô một cái: “Mẹ, hoan nghênh mẹ về nhà”
Linh Trang tươi cười rạng rỡ: “Quốc Việt, giải thích với ông nội”
“Vâng”
Sau khi Chiến Quốc Việt rời đi, Chiến Hàn Quân và Linh Trang âu yếm nhìn nhau.
Chiến Hàn Quân dang tay với cô: “Lại đây anh ôm một cái”
Linh Trang đi qua, nhẹ nhàng ôm anh, thương cảm nói: “Vậy mà anh lại bị bệnh”
Lần bị bệnh này của Chiến Hàn Quân, khiến Linh Trang rất sợ hãi và hiểu ra được.
Cô biết Chiến Hàn Quân cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ sinh lão bệnh tử. Tuy rằng biết đây là định luật không ai có thể trốn thoát, nhưng khi xảy ra ở trên người Chiến Hàn Quân, trong lòng Linh Trang lại cực kỳ sợ hãi.
Mà sự sợ hãi đó, lại không thể đánh bại cô. Ngược lại, Linh Trang càng thêm mạnh mẽ, coi muốn dũng cảm đứng lên, trở nên vô cùng lớn mạnh, mới có thể bảo vệ tốt cho người cô yêu thương.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Đồ ngốc, anh đã dần dần trở nên già rồi. Đương nhiên sẽ bị bệnh”
“Anh không già” Giọng nói Linh Trang mang theo nức nở phủ định.
Chiến Hàn Quân vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Được, anh không già”
Anh cũng không thật sự cho rằng mình già, chẳng qua anh hy vọng Linh Trang nhận ra quãng đời còn lại của hai người là có hạn, là sự quý giá vô hạn. Hy vọng cô ở bên cạnh anh nhiều một chút.
Không ngờ Linh Trang lại kháng cự anh già đi như vậy…
“Anh Quân, anh phải nghỉ ngơi” Linh Trang buông anh ra, thật cẩn thận đỡ anh lên giường.
Tuy rằng bệnh của Chiến Hàn Quân nặng hơn một chút, nhưng sau khi nhìn thấy Linh Trang, tâm trạng thoải mái, cho nên tinh thân rất tốt.
Linh Trang nhìn gương mặt ửng đỏ của anh, sờ sờ lên cái trán của anh, cái trán nóng bỏng khiến Linh Trang nhăn mày lại “Anh phát sốt?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không sao. Lặp đi lặp lại. Sau khi giảm nhiệt sẽ hạ”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân chẳng hề để ý bệnh của mình, khuôn mặt nhỏ trở nên Nghiêm Trực.
“Em phải nghĩ cách hạ sốt cho anh”
“Vậy đi tắm đi” Chiến Hàn Quân cười mờ ám nói Khuôn mặt nhỏ của Linh Trang đanh lại phê bình anh: “Anh đã bị bệnh rồi, yên tĩnh một chút cho em”
Nhưng mà, đi tắm thật sự có thẻ hạ sốt, đúng là một cách hay cái hảo biện pháp.
Cuối cùng, Linh Trang mang tới một chậu nước ấm, sau khi nhúng ướt khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Chiến Hàn Quân, tay…động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống như chạm vào thứ quý báu mình yêu nhất Chiến Hàn Quân lẳng lặng nhìn cô, trong lòng tràn ra hạnh phúc ngọt ngào ấm áp.
Anh có rất nhiều người thân, những cũng chỉ có Linh Trang, mới có thể ở bên cạnh anh khi bị bệnh, chịu thương chịu khó, tự tay chăm sóc anh.
Ở trước mặt Linh Trang, cho dù bị bệnh cũng cảm thấy hạnh phúc.