Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1631
Chương 1631: Cuộc tranh cãi giữa hai gia đình (2)
“Ông thật vô lý” Ông cụ Niên tức giận nói “Tại sao tôi lại phải tranh luận với các người?
Các người thiết kế ra một kế hoạch cướp đi sự trong trắng của Tranh Ngọc, sau đó lại khiến cho Linh Trang của nhà chúng tôi bị trầm cảm. Tôi đã không nói về tính mạng là đã nể mặt của Hàn Quân lảm rồi” Ông cụ Nghiêm tức giận.
Dư Thiên An lạnh lùng nói: “Các người còn có mặt mũi mà trách chúng tôi ư? Đừng tưởng rằng.
tôi không biết, bệnh của Nghiêm Linh Trang là bệnh di truyền từ trong bụng mẹ. Hàn Quân nhà chúng tôi đã không ghét bỏ Nghiêm Linh Trang, đó là phúc của Nghiêm Linh Trang. Cô lại đổ lỗi cho nhà chúng tôi, nói rằng chúng tôi đã làm hại cô ấy, làm cho cô ấy bị bệnh?
Em gái cưng của Nghiêm Mặc Hàn, đột nhiên phát điên lên: “Đồ chó má nhà các người. Bố tôi không mắc bệnh này, mẹ tôi không mắc bệnh này, và tôi cũng không mắc bệnh này. Lý do tại sao chị tôi mắc bệnh này không phải là do anh ba lần, anh đã khiến chị ấy phải chia lìa vợ chồng hai lần, còn chia lia mẹ con chị ấy. Không những vậy anh còn khiến chị ấy đau đớn tột cùng? Nếu không thì làm sao chị ấy mắc phải căn bệnh quái đản này?”
Dư Thiên An nhìn Nghiêm Mặc Hàn không nói nên lời: “Một người đàn ông to lớn như vậy lại không biết xấu hố mà mắng chửi người như một con chuột chù trên đường phố. Gia giáo nhà họ.
Nghiêm các cậu thật là tốt đi mà”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung, nói: “Bà mắng tôi là đồ chó đẻ? Bà mắng vô học? Chắc bà có học … Bà mảng em là đồ rác rưởi, mắng em ấy là cảm sừng con trai các người, gia giáo nhà họ Dư các người chắc phải hơn cả ông trời”
Ông cụ Nghiêm không ngờ rằng Dư Thiên An lại là một bà mẹ chồng vô lý như vậy. Ban đầu, khi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đệ đơn kiện ông ấy một cách thái quá, ông ấy lo răng họ có thể phóng đại sự thật để bênh vực Linh Trang. Đến bây giờ họ mới biết rằng, những lời buộc tội của họ dành cho Dư Thiên An hoàn toàn không ủy khuất Dư Thiên An Ông cụ Nghiêm cũng là người hay bao che khuyết điểm, lập tức xử lý theo cách của mình: “Ôi, vị này chính là mẹ vợ của Linh Trang à. Làm sao có thể ngồi trên xe lăn như vậy cơ chứ?
Không khác gì một đồ phế thải cả. Oái oăm, khuôn mặt này là làm sao vậy chứ, nhìn rợn người như vậy, thì đừng có ra ngoài dọa người nữa”
Dư Thiên An tức giận đến thở không nổi “Ông…”
Ông cụ Nghiêm nói: “Sao vậy, sao tôi mới mảng bà vài câu mà bà đã không chịu được rồi. Tiên Hiệp Hay
Lúc mà bà mắng Linh Trang nhà chúng tôi không phải bà sung lắm sao? Tôi lại cứ nghĩ rằng bà là một một người mẹ chồng có năng lực lắm mới dám hung hang càn quấy như vậy. Hóa ra cũng chỉ là một thứ rác rưởi ngồi xe lăn thôi. Sao mà bà lại có thể không biết xấu hổ mà gọi Linh Trang nhà chúng tôi là đồ phế thải chứ? Trước khi mà mắng cô ấy, bà không biết lấy gương ra mà nhìn xem mình xấu xí đến như thế nào sao?”
Dư Thiên An tức giận đến mức tim bà đau nhói “Các người..”
Ông cụ Niên tức giận mắng ông cụ Nghiêm: “Nghiêm Trực, ông thật là quá đáng”
Giọng nói của ông cụ Nghiêm làm lu mờ ông cụ Niên: “Làm sao, ông lại đau lòng vì con gái mình rồi à? Lúc mà các người mảng Linh Trang nhà chúng tôi, sao các người không đặt mình trong hoàn cảnh người khác đi? Các người chỉ biết rằng con gái các người là bảo bối của mình, vậy chẳng lẽ không biết rằng Linh Trang cũng là viên trân châu mà nhà họ Nghiêm chúng tôi luôn nâng trên tay sao?”
Hai gia đình càng ngày càng ồn ào.
Từ tranh giành con cái, đến sự bất bình của Linh Trang, tất cả đều không chịu nhượng bộ.
Ở trong phòng bệnh, Nghiêm Linh Trang cuộn tròn trong vòng tay của Chiến Hàn Quân, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Cô đưa ngón tay vào lỗ tai, Chiến Hàn Quân lo lắng rằng cô sẽ dùng lực quá sức, liền chọc ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng rút tay cô ấy ra.
“Bé cưng, anh đưa em ra khỏi đây” Chiến Hàn Quân đội chiếc mũ len và mặc áo len cho cô, sau đó cầm áo gió lên, khoác cho Linh Trang rồi ôm cô bước ra ngoài.
Đầu của Linh Trang nhẹ nhàng dựa vào cổ anh. Chiếc mũ đôi che kín khuôn mặt bị tát của cô.
Chiến Hàn Quân mở cửa phòng, vì thế mà cuộc tranh chấp bên ngoài đột ngột kết thúc. Mọi người háo hức nhìn Chiến Hàn Quân…
Cơ thể của Chiến Hàn Quân tỏa ra một lớp khí băng lạnh, không khí xung quanh lập tức đóng băng, lạnh đến nỗi xương người đều đông cứng.
“Hàn Quân” Dư Thiên An nhìn anh đau khổ và khóc: “Con mau trả lại Nghiêm Linh Trang cho nhà họ Nghiêm đi. Đó là công chúa nhỏ của nhà người ta, nhà họ Dư chúng ta còn lâu mới có thể hầu hạ nổi người như vậy”
“Ông thật vô lý” Ông cụ Niên tức giận nói “Tại sao tôi lại phải tranh luận với các người?
Các người thiết kế ra một kế hoạch cướp đi sự trong trắng của Tranh Ngọc, sau đó lại khiến cho Linh Trang của nhà chúng tôi bị trầm cảm. Tôi đã không nói về tính mạng là đã nể mặt của Hàn Quân lảm rồi” Ông cụ Nghiêm tức giận.
Dư Thiên An lạnh lùng nói: “Các người còn có mặt mũi mà trách chúng tôi ư? Đừng tưởng rằng.
tôi không biết, bệnh của Nghiêm Linh Trang là bệnh di truyền từ trong bụng mẹ. Hàn Quân nhà chúng tôi đã không ghét bỏ Nghiêm Linh Trang, đó là phúc của Nghiêm Linh Trang. Cô lại đổ lỗi cho nhà chúng tôi, nói rằng chúng tôi đã làm hại cô ấy, làm cho cô ấy bị bệnh?
Em gái cưng của Nghiêm Mặc Hàn, đột nhiên phát điên lên: “Đồ chó má nhà các người. Bố tôi không mắc bệnh này, mẹ tôi không mắc bệnh này, và tôi cũng không mắc bệnh này. Lý do tại sao chị tôi mắc bệnh này không phải là do anh ba lần, anh đã khiến chị ấy phải chia lìa vợ chồng hai lần, còn chia lia mẹ con chị ấy. Không những vậy anh còn khiến chị ấy đau đớn tột cùng? Nếu không thì làm sao chị ấy mắc phải căn bệnh quái đản này?”
Dư Thiên An nhìn Nghiêm Mặc Hàn không nói nên lời: “Một người đàn ông to lớn như vậy lại không biết xấu hố mà mắng chửi người như một con chuột chù trên đường phố. Gia giáo nhà họ.
Nghiêm các cậu thật là tốt đi mà”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung, nói: “Bà mắng tôi là đồ chó đẻ? Bà mắng vô học? Chắc bà có học … Bà mảng em là đồ rác rưởi, mắng em ấy là cảm sừng con trai các người, gia giáo nhà họ Dư các người chắc phải hơn cả ông trời”
Ông cụ Nghiêm không ngờ rằng Dư Thiên An lại là một bà mẹ chồng vô lý như vậy. Ban đầu, khi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đệ đơn kiện ông ấy một cách thái quá, ông ấy lo răng họ có thể phóng đại sự thật để bênh vực Linh Trang. Đến bây giờ họ mới biết rằng, những lời buộc tội của họ dành cho Dư Thiên An hoàn toàn không ủy khuất Dư Thiên An Ông cụ Nghiêm cũng là người hay bao che khuyết điểm, lập tức xử lý theo cách của mình: “Ôi, vị này chính là mẹ vợ của Linh Trang à. Làm sao có thể ngồi trên xe lăn như vậy cơ chứ?
Không khác gì một đồ phế thải cả. Oái oăm, khuôn mặt này là làm sao vậy chứ, nhìn rợn người như vậy, thì đừng có ra ngoài dọa người nữa”
Dư Thiên An tức giận đến thở không nổi “Ông…”
Ông cụ Nghiêm nói: “Sao vậy, sao tôi mới mảng bà vài câu mà bà đã không chịu được rồi. Tiên Hiệp Hay
Lúc mà bà mắng Linh Trang nhà chúng tôi không phải bà sung lắm sao? Tôi lại cứ nghĩ rằng bà là một một người mẹ chồng có năng lực lắm mới dám hung hang càn quấy như vậy. Hóa ra cũng chỉ là một thứ rác rưởi ngồi xe lăn thôi. Sao mà bà lại có thể không biết xấu hổ mà gọi Linh Trang nhà chúng tôi là đồ phế thải chứ? Trước khi mà mắng cô ấy, bà không biết lấy gương ra mà nhìn xem mình xấu xí đến như thế nào sao?”
Dư Thiên An tức giận đến mức tim bà đau nhói “Các người..”
Ông cụ Niên tức giận mắng ông cụ Nghiêm: “Nghiêm Trực, ông thật là quá đáng”
Giọng nói của ông cụ Nghiêm làm lu mờ ông cụ Niên: “Làm sao, ông lại đau lòng vì con gái mình rồi à? Lúc mà các người mảng Linh Trang nhà chúng tôi, sao các người không đặt mình trong hoàn cảnh người khác đi? Các người chỉ biết rằng con gái các người là bảo bối của mình, vậy chẳng lẽ không biết rằng Linh Trang cũng là viên trân châu mà nhà họ Nghiêm chúng tôi luôn nâng trên tay sao?”
Hai gia đình càng ngày càng ồn ào.
Từ tranh giành con cái, đến sự bất bình của Linh Trang, tất cả đều không chịu nhượng bộ.
Ở trong phòng bệnh, Nghiêm Linh Trang cuộn tròn trong vòng tay của Chiến Hàn Quân, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Cô đưa ngón tay vào lỗ tai, Chiến Hàn Quân lo lắng rằng cô sẽ dùng lực quá sức, liền chọc ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng rút tay cô ấy ra.
“Bé cưng, anh đưa em ra khỏi đây” Chiến Hàn Quân đội chiếc mũ len và mặc áo len cho cô, sau đó cầm áo gió lên, khoác cho Linh Trang rồi ôm cô bước ra ngoài.
Đầu của Linh Trang nhẹ nhàng dựa vào cổ anh. Chiếc mũ đôi che kín khuôn mặt bị tát của cô.
Chiến Hàn Quân mở cửa phòng, vì thế mà cuộc tranh chấp bên ngoài đột ngột kết thúc. Mọi người háo hức nhìn Chiến Hàn Quân…
Cơ thể của Chiến Hàn Quân tỏa ra một lớp khí băng lạnh, không khí xung quanh lập tức đóng băng, lạnh đến nỗi xương người đều đông cứng.
“Hàn Quân” Dư Thiên An nhìn anh đau khổ và khóc: “Con mau trả lại Nghiêm Linh Trang cho nhà họ Nghiêm đi. Đó là công chúa nhỏ của nhà người ta, nhà họ Dư chúng ta còn lâu mới có thể hầu hạ nổi người như vậy”