Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1612
Chương 1612: Nhà họ Dư tới Hà Nội (2)
‘Vừa từ sân bay thành phố Hà Nội đi ta, Dư Nhân lười biếng dò hỏi: “Chúng ta ở đâu vậy?”
Ông cụ nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta mua một căn biệt thự ở bên cạnh nhà họ Chiến…”
Ông ấy còn chưa nói xong, Dư Nhân đã cười ha ha.
“Thăng nhóc thối con cười cái gì? Không nghe ông nội nói chuyện” Dư Sinh trách móc con trai Dư Nhân cười gượng nói: “Con cười mọi người là dế nhũi. Giống như người nhà quê lên tỉnh, cũng không sợ người khác chê cười. Nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố Hà Nội, căn biệt thự Ngọc Bích của bọn họ có thể so sánh với hoàng cung, các khu đất xung quanh đều bị nhà họ Chiến trưng dụng. Mọi người muốn ở gần khu biệt thự Ngọc Bích, vậy thì chỉ có thể xây nhà ở chỗ đất hoang vu”
“Thăng nhóc thối, không giữ cho ông nội một chút thể diệm.”
Dư Nhân khó có lúc trở nên đứng đản, nói: “Cháu biết là ông muốn ở gần ông cụ Chiến một chút, tiện để ông lôi kéo làm quen với ông ấy.
Cháu cho ông một kiến nghị nhé, ông đi xin cháu ngoại bảo bối của ông, đế anh ta đưa mọi người vào biệt thự Ngọc Bích Ông cụ thù hận trừng mắt với Dư Nhân “Thăng nhóc này cái hay không nói, chỉ nói cái dở.
Nói không chừng bây giờ anh họ cháu vẫn còn hận ông nội. Ông đi xin nó, nó sẽ đồng ý sao?”
Lúc này, Chiến Bá Minh vẫn luôn im lặng không lên tiếng đứng ra nói: “Bố, đề nghị của Dư.
Nhân rất đúng. Nếu không chúng ta vào ở trong biệt thự Ngọc Bích đi. Tuy rằng đã nhiều năm con chưa về nhà, nhưng mà biệt thự Ngọc Bích cũng có phần của con, mọi người vào vườn Hương Đỉnh trong biệt thự Ngọc Bích của con ở”
Giải quyết chỗ ở xong, mọi người đều thở ra một hơi Không ngờ Dư Nhân lại chậc chậc lưỡi châm chọc: “Chú, chú chắc chắn trong biệt thự Ngọc Bích vẫn còn phần của chứ?”
Dư Thiên An ngạo mạn nói: “Đừng quên chú của cháu cũng là con trai nhà họ Chiến. Đương nhiên là Ngọc Bích của có phần của ông ấy”
Dư Nhân vươn đầu ngón tay ra lắc lắc: “Chú nói chính là biệt thự Ngọc Bích trước đây rồi. Chỗ của chú trong biệt thự Ngọc Bích đã bị chúng cháu dùng một mồi lửa đốt trụi từ lâu rồi. Khu biệt thự Ngọc Bích bây giờ chính là mấy năm trước.
Nghiêm Linh Trang cho người khác xây lại Nghiêm túc mà nói, Nghiêm Linh Trang mới là chủ nhân thật sự của khu biệt thự Ngọc Bích. Cũng không biết, mọi người đi vào ở, Nghiêm Linh Trang có đồng ý hay không nữa?”
‘Säc mặt Dư Thiên An rất xấu hố.
Hiện giờ bà và Nghiêm Linh Trang như nước với lửa, bà không muốn ăn nói khép nép cầu xin Nghiêm Linh Trang: “Hừ, biệt thự Ngọc Bích thì có gì tốt, cô sẽ ở bên ngoài Dư Nhân nói: “Được ạ, vậy cô mua bất động sản ở thành phố Hà Nội đi. Nói vậy thì, cô và con trai bảo bối ở gần như gang tấc mà lại không được gặp nhau rồi”
Dư Thiên An nói: “Cô không vào Ngọc Bích, vẫn có thế gặp Hàn Quân như thường”
Dư Nhân nhếch môi, nói: “Cuộc sống của anh họ rất đơn điệu không thú vị, không phải công ty thì là trong nhà, cô muốn gặp anh ấy, phải tới Ngọc Bích hoặc là Á Châu. Nhưng mà Ngọc Bích là do Nghiêm Linh Trang xây lại, cô không muốn tới Ngọc Bích. Mà Á Châu thì sao, Nghiêm Linh Trang là tổng giám đốc Á Châu, chỉ sợ là cô càng.
không muốn tới Á Châu. Cho nên, cô, cô nói cho cháu biết cô phải như thế nào mới có thể nhìn thấy con trai bảo bối của cô?”
“Á Châu là của Hàn Quân” Dư Thiên An cứng rắn sửa đúng quan điểm của Dư Nhân Dư Nhân nói: “Cô nói đúng, Á Châu là của anh họ, nhưng mà đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Bởi vì anh họ mất tích ở trong lần khó khăn của nhà họ Chiến, Á Châu đã biến thành của Nghiêm Linh Trang”
Sắc mặt Dư Thiên An lập tức đen như đáy nồi.
Bà vấn luôn coi Nghiêm Linh Trang là một người vô dụng, nhưng mà không ngờ tới, tới thành phố Hà Nội, bản thân mình lại không thoát được cái bóng của Nghiêm Linh Trang. Bởi vì cô và Chiến Hàn Quân đã sớm dung hợp với nhau, khó có thể tách rời.
Mà bà, không muốn rời xa con trai, nên không thoát khỏi được cái bóng của Nghiêm Linh Trang.
‘Vừa từ sân bay thành phố Hà Nội đi ta, Dư Nhân lười biếng dò hỏi: “Chúng ta ở đâu vậy?”
Ông cụ nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta mua một căn biệt thự ở bên cạnh nhà họ Chiến…”
Ông ấy còn chưa nói xong, Dư Nhân đã cười ha ha.
“Thăng nhóc thối con cười cái gì? Không nghe ông nội nói chuyện” Dư Sinh trách móc con trai Dư Nhân cười gượng nói: “Con cười mọi người là dế nhũi. Giống như người nhà quê lên tỉnh, cũng không sợ người khác chê cười. Nhà họ Chiến là nhà giàu nhất thành phố Hà Nội, căn biệt thự Ngọc Bích của bọn họ có thể so sánh với hoàng cung, các khu đất xung quanh đều bị nhà họ Chiến trưng dụng. Mọi người muốn ở gần khu biệt thự Ngọc Bích, vậy thì chỉ có thể xây nhà ở chỗ đất hoang vu”
“Thăng nhóc thối, không giữ cho ông nội một chút thể diệm.”
Dư Nhân khó có lúc trở nên đứng đản, nói: “Cháu biết là ông muốn ở gần ông cụ Chiến một chút, tiện để ông lôi kéo làm quen với ông ấy.
Cháu cho ông một kiến nghị nhé, ông đi xin cháu ngoại bảo bối của ông, đế anh ta đưa mọi người vào biệt thự Ngọc Bích Ông cụ thù hận trừng mắt với Dư Nhân “Thăng nhóc này cái hay không nói, chỉ nói cái dở.
Nói không chừng bây giờ anh họ cháu vẫn còn hận ông nội. Ông đi xin nó, nó sẽ đồng ý sao?”
Lúc này, Chiến Bá Minh vẫn luôn im lặng không lên tiếng đứng ra nói: “Bố, đề nghị của Dư.
Nhân rất đúng. Nếu không chúng ta vào ở trong biệt thự Ngọc Bích đi. Tuy rằng đã nhiều năm con chưa về nhà, nhưng mà biệt thự Ngọc Bích cũng có phần của con, mọi người vào vườn Hương Đỉnh trong biệt thự Ngọc Bích của con ở”
Giải quyết chỗ ở xong, mọi người đều thở ra một hơi Không ngờ Dư Nhân lại chậc chậc lưỡi châm chọc: “Chú, chú chắc chắn trong biệt thự Ngọc Bích vẫn còn phần của chứ?”
Dư Thiên An ngạo mạn nói: “Đừng quên chú của cháu cũng là con trai nhà họ Chiến. Đương nhiên là Ngọc Bích của có phần của ông ấy”
Dư Nhân vươn đầu ngón tay ra lắc lắc: “Chú nói chính là biệt thự Ngọc Bích trước đây rồi. Chỗ của chú trong biệt thự Ngọc Bích đã bị chúng cháu dùng một mồi lửa đốt trụi từ lâu rồi. Khu biệt thự Ngọc Bích bây giờ chính là mấy năm trước.
Nghiêm Linh Trang cho người khác xây lại Nghiêm túc mà nói, Nghiêm Linh Trang mới là chủ nhân thật sự của khu biệt thự Ngọc Bích. Cũng không biết, mọi người đi vào ở, Nghiêm Linh Trang có đồng ý hay không nữa?”
‘Säc mặt Dư Thiên An rất xấu hố.
Hiện giờ bà và Nghiêm Linh Trang như nước với lửa, bà không muốn ăn nói khép nép cầu xin Nghiêm Linh Trang: “Hừ, biệt thự Ngọc Bích thì có gì tốt, cô sẽ ở bên ngoài Dư Nhân nói: “Được ạ, vậy cô mua bất động sản ở thành phố Hà Nội đi. Nói vậy thì, cô và con trai bảo bối ở gần như gang tấc mà lại không được gặp nhau rồi”
Dư Thiên An nói: “Cô không vào Ngọc Bích, vẫn có thế gặp Hàn Quân như thường”
Dư Nhân nhếch môi, nói: “Cuộc sống của anh họ rất đơn điệu không thú vị, không phải công ty thì là trong nhà, cô muốn gặp anh ấy, phải tới Ngọc Bích hoặc là Á Châu. Nhưng mà Ngọc Bích là do Nghiêm Linh Trang xây lại, cô không muốn tới Ngọc Bích. Mà Á Châu thì sao, Nghiêm Linh Trang là tổng giám đốc Á Châu, chỉ sợ là cô càng.
không muốn tới Á Châu. Cho nên, cô, cô nói cho cháu biết cô phải như thế nào mới có thể nhìn thấy con trai bảo bối của cô?”
“Á Châu là của Hàn Quân” Dư Thiên An cứng rắn sửa đúng quan điểm của Dư Nhân Dư Nhân nói: “Cô nói đúng, Á Châu là của anh họ, nhưng mà đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Bởi vì anh họ mất tích ở trong lần khó khăn của nhà họ Chiến, Á Châu đã biến thành của Nghiêm Linh Trang”
Sắc mặt Dư Thiên An lập tức đen như đáy nồi.
Bà vấn luôn coi Nghiêm Linh Trang là một người vô dụng, nhưng mà không ngờ tới, tới thành phố Hà Nội, bản thân mình lại không thoát được cái bóng của Nghiêm Linh Trang. Bởi vì cô và Chiến Hàn Quân đã sớm dung hợp với nhau, khó có thể tách rời.
Mà bà, không muốn rời xa con trai, nên không thoát khỏi được cái bóng của Nghiêm Linh Trang.