Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-157
Chương 155
Chương 155:
Sự hiểu biết của anh đối với cô, dường như đã mãi mãi dừng lại ở buổi tối định mệnh bảy năm về trước. Tối hôm đó, cô đã làm chuyện mất mặt trước hàng trăm người ngay trong hôn lễ của bọn họ. Rõ ràng cô là nhân vật chính của buổi tiệc này, rổ ràng cô là vợ chưa cưới của anh, ấy thế nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại kinh ngạc thét lên giống như vừa gặp phải ma quỷ.
Hơn nữa biểu cảm ngây ngốc mê trai của cô lúc đó trông chẳng khác nào những cô nàng fan cuồng nhìn thấy thần tượng của mình. Cô còn ôm anh rồi lao vào hôn hít ngay trước mặt biết bao nhiêu người.
Cứ như thể…bọn họ chính là một cặp đôi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.
Ngày hôm đó, bao nhiêu thể diện của anh đều bị cô làm mất sạch, không sót lại chút gì.
Bởi vì thế nên anh mới nhận định rằng, cô chính là đứa con rơi thô bỉ tầm thường của nhà họ Lạc trong truyền thuyết, nhận định rằng cô chính là cô gái chưa trải sự đời được nhà họ Lạc nuôi dưỡng ở thôn quê.
Sau khi kết hôn, anh bỏ rơi cô như quăng.
bỏ một tấm giẻ rách.
Chỉ hi vọng cuộc khủng hoảng tài chính mau chóng qua đi, anh sẽ ly hôn với cô ngay lập tức mà không cần đắn đo do dự. Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng, người con hoang thô bỉ ngu ngốc này vốn không hề ngây thơ trong sáng như vẻ bề ngoài, anh đã bị cô bày chiêu trò để lừa ngược lại, khiến anh đánh mất cả đời trai.
Từ đó trở đi, nỗi căm hận của anh đối với cô tăng lên theo từng giờ từng phút. Lửa giận đã khiến anh đánh mất hết lý trí, lửa giận cũng khiến anh mờ mắt, đôi mắt vốn tinh tường và nhìn thấu sự đời.
Cho đến tận hôm nay, sau khi bị vô số hành vi của Lạc Thanh Du vả mặt, Chiến Hàn Quân mới nhận ra, hiểu biết của anh về cô dường như có chút lầm lẫn.
Cô đích thực là con riêng của Lạc Sơn, thế nhưng cô đã được nuôi dưỡng tại quê nhà từ khi còn nhỏ, những việc mà cô từng trải qua, những điều mà cô từng phải chịu, không một ai hiểu được.
Chỉ dựa vào một tấm bằng học vấn mà nhận định cô là một người phụ nữ không có.
tiền đồ, như vậy dường như có hơi nông cạn.
Bởi có những loài cây cao chót vót chọc trời, cho dù mọc ra ở nơi vách đá lạnh lẽo đến đâu, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt thế nào, thì chúng vẫn có thể phát triển nên dáng cây oai hùng tráng lệ.
Còn Lạc Thanh Du, có lẽ cô cũng là kiểu người như thế.
“Ngài Quân!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô bằng cái nhìn đây nghỉ hoặc.
“Có chuyện gì sao?”
Anh dừng lại, Lạc Thanh Du vì để giữ khoảng cách nhất định với anh nên cũng không dám bước tiếp.
Cô đứng nhìn ở vị trí cách anh khoảng một mét, sau đó vì để làm dịu mối quan hệ giữa anh và bé An mà cố gắng tỏ ra thấp kém nhún nhường: “Thanh An nhà tôi không phải đứa trẻ ngang ngược mất dạy như anh nghĩ đâu. Thật ra tôi cũng không biết tại sao, dường như tất cả mọi tính xấu của con bé đều chỉ nhằm vào anh. Thanh An thật sự là một đứa trẻ rất tốt bụng và biết nghe lời, con bé sẽ vì một chú ốc.
sên không tìm được đường về nhà mà khóc òa lên nức nở, nó cũng sẽ chăm sóc những bạn nhỏ cùng lớp khi các bạn bị ốm. Đương nhiên việc con bé bóp vai, đấm lưng hay bưng nước rửa chân cho tôi cũng là những việc hết sức bình thường.”
Trong lòng Lạc Thanh Du không hề có sự chuẩn bị bài bản từ trước, bởi cô lo rằng, khi cô cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa Chiến Hàn Quân và bé An như thế này, sẽ khiến anh hiểu lầm rằng cô đang cố tình lấy lòng anh, vì muốn được gần gũi với anh hơn, mục đích chính là đế kết nối lại mối nhân duyên từ trước đó.
Nhưng ngoài dự liệu của Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân không hề suy đoán ý đồ của cô, mà ngược lại còn nhìn cô băng ánh mắt đầy ngờ vực: “Tôi cũng rất muốn biết, tại sao.
tất cả mọi tính xấu của con bé đều chỉ nhắm vào tôi?”
Trước đây anh cho rằng đó là do Lạc Thanh Du xúi giục, thế nhưng hiện giờ xem ra, nếu như Lạc Thanh Du đã dốc sức để làm dịu mối quan hệ căng thẳng giữa anh và cô bé, vậy thì điều này chứng tỏ rằng cô sẽ không tùy tiện nói về kẻ thù với con gái mình Hơn nữa dựa trên những quan sát của anh về Lạc Thanh Du trong khoảng thời gian gần đây, cách dạy con của cô có lý trí và cũng có cả yêu thương. Cô sẽ không làm loại chuyện khiêu khích để cố tình gây chia rẽ.
Đối diện với sự nghi ngờ của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Du chỉ biết cười trừ.
Lý do tại sao bé An cư xử không thân thiện với anh, lẽ nào trong lòng anh còn không hiểu sao?
Anh cư xử tệ với cô như thế, mà bé An lại là đứa trẻ luôn bênh vực và bảo vệ mẹ, sao.
con bé có thể tha thứ cho bao lần Chiến Hàn Quân ngược đãi Lạc Thanh Du chứ?
Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên cảnh giác, Lạc Thanh Du bỗng dưng lại khen ngợi bé An hết lời trước mặt anh, cứ như thể vật báu chỉ trên trời mới có, cô làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Anh hỏi cô, ánh mắt đầy cảnh giác: “Thanh An nhà cô ngoan hay hư, tốt hay xấu thì có liên quan gì đến tôi?”
Lạc Thanh Du đáp lại, câu từ hơi lộn xộn và không mạch lạc: “Anh yên tâm, tôi không hề có những ý nghĩ viển vông vọng tưởng đó đâu.
Chỉ là những lúc anh cưng chiều Thanh Tùng và Quốc Việt, tôi thấy trong mắt Thanh An luôn ngập tràn thất vọng. Là một người làm mẹ, tôi đương nhiên sẽ thấy đau lòng cho con bé, dù sao thì bé An trước giờ vẫn luôn mong muốn có một người bố yêu thương và chiều chuộng mình. Vậy nên tôi muốn nói là, ngài Quân có thể nào nể tình bé con vẫn còn ngây thơ non trẻ, có thể nào đối xử thân thiện với nó hơn được không?”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt sợ hãi tới mức run rẩy của Lạc Thanh Du, anh bỗng nhiên hiểu ra, thì ra hai ngày nay bé An luôn nịnh nọt lấy lòng anh, chính là vì điều này?
Chương 155:
Sự hiểu biết của anh đối với cô, dường như đã mãi mãi dừng lại ở buổi tối định mệnh bảy năm về trước. Tối hôm đó, cô đã làm chuyện mất mặt trước hàng trăm người ngay trong hôn lễ của bọn họ. Rõ ràng cô là nhân vật chính của buổi tiệc này, rổ ràng cô là vợ chưa cưới của anh, ấy thế nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại kinh ngạc thét lên giống như vừa gặp phải ma quỷ.
Hơn nữa biểu cảm ngây ngốc mê trai của cô lúc đó trông chẳng khác nào những cô nàng fan cuồng nhìn thấy thần tượng của mình. Cô còn ôm anh rồi lao vào hôn hít ngay trước mặt biết bao nhiêu người.
Cứ như thể…bọn họ chính là một cặp đôi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.
Ngày hôm đó, bao nhiêu thể diện của anh đều bị cô làm mất sạch, không sót lại chút gì.
Bởi vì thế nên anh mới nhận định rằng, cô chính là đứa con rơi thô bỉ tầm thường của nhà họ Lạc trong truyền thuyết, nhận định rằng cô chính là cô gái chưa trải sự đời được nhà họ Lạc nuôi dưỡng ở thôn quê.
Sau khi kết hôn, anh bỏ rơi cô như quăng.
bỏ một tấm giẻ rách.
Chỉ hi vọng cuộc khủng hoảng tài chính mau chóng qua đi, anh sẽ ly hôn với cô ngay lập tức mà không cần đắn đo do dự. Thế nhưng anh lại không ngờ được rằng, người con hoang thô bỉ ngu ngốc này vốn không hề ngây thơ trong sáng như vẻ bề ngoài, anh đã bị cô bày chiêu trò để lừa ngược lại, khiến anh đánh mất cả đời trai.
Từ đó trở đi, nỗi căm hận của anh đối với cô tăng lên theo từng giờ từng phút. Lửa giận đã khiến anh đánh mất hết lý trí, lửa giận cũng khiến anh mờ mắt, đôi mắt vốn tinh tường và nhìn thấu sự đời.
Cho đến tận hôm nay, sau khi bị vô số hành vi của Lạc Thanh Du vả mặt, Chiến Hàn Quân mới nhận ra, hiểu biết của anh về cô dường như có chút lầm lẫn.
Cô đích thực là con riêng của Lạc Sơn, thế nhưng cô đã được nuôi dưỡng tại quê nhà từ khi còn nhỏ, những việc mà cô từng trải qua, những điều mà cô từng phải chịu, không một ai hiểu được.
Chỉ dựa vào một tấm bằng học vấn mà nhận định cô là một người phụ nữ không có.
tiền đồ, như vậy dường như có hơi nông cạn.
Bởi có những loài cây cao chót vót chọc trời, cho dù mọc ra ở nơi vách đá lạnh lẽo đến đâu, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt thế nào, thì chúng vẫn có thể phát triển nên dáng cây oai hùng tráng lệ.
Còn Lạc Thanh Du, có lẽ cô cũng là kiểu người như thế.
“Ngài Quân!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân đang đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô bằng cái nhìn đây nghỉ hoặc.
“Có chuyện gì sao?”
Anh dừng lại, Lạc Thanh Du vì để giữ khoảng cách nhất định với anh nên cũng không dám bước tiếp.
Cô đứng nhìn ở vị trí cách anh khoảng một mét, sau đó vì để làm dịu mối quan hệ giữa anh và bé An mà cố gắng tỏ ra thấp kém nhún nhường: “Thanh An nhà tôi không phải đứa trẻ ngang ngược mất dạy như anh nghĩ đâu. Thật ra tôi cũng không biết tại sao, dường như tất cả mọi tính xấu của con bé đều chỉ nhằm vào anh. Thanh An thật sự là một đứa trẻ rất tốt bụng và biết nghe lời, con bé sẽ vì một chú ốc.
sên không tìm được đường về nhà mà khóc òa lên nức nở, nó cũng sẽ chăm sóc những bạn nhỏ cùng lớp khi các bạn bị ốm. Đương nhiên việc con bé bóp vai, đấm lưng hay bưng nước rửa chân cho tôi cũng là những việc hết sức bình thường.”
Trong lòng Lạc Thanh Du không hề có sự chuẩn bị bài bản từ trước, bởi cô lo rằng, khi cô cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa Chiến Hàn Quân và bé An như thế này, sẽ khiến anh hiểu lầm rằng cô đang cố tình lấy lòng anh, vì muốn được gần gũi với anh hơn, mục đích chính là đế kết nối lại mối nhân duyên từ trước đó.
Nhưng ngoài dự liệu của Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân không hề suy đoán ý đồ của cô, mà ngược lại còn nhìn cô băng ánh mắt đầy ngờ vực: “Tôi cũng rất muốn biết, tại sao.
tất cả mọi tính xấu của con bé đều chỉ nhắm vào tôi?”
Trước đây anh cho rằng đó là do Lạc Thanh Du xúi giục, thế nhưng hiện giờ xem ra, nếu như Lạc Thanh Du đã dốc sức để làm dịu mối quan hệ căng thẳng giữa anh và cô bé, vậy thì điều này chứng tỏ rằng cô sẽ không tùy tiện nói về kẻ thù với con gái mình Hơn nữa dựa trên những quan sát của anh về Lạc Thanh Du trong khoảng thời gian gần đây, cách dạy con của cô có lý trí và cũng có cả yêu thương. Cô sẽ không làm loại chuyện khiêu khích để cố tình gây chia rẽ.
Đối diện với sự nghi ngờ của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Du chỉ biết cười trừ.
Lý do tại sao bé An cư xử không thân thiện với anh, lẽ nào trong lòng anh còn không hiểu sao?
Anh cư xử tệ với cô như thế, mà bé An lại là đứa trẻ luôn bênh vực và bảo vệ mẹ, sao.
con bé có thể tha thứ cho bao lần Chiến Hàn Quân ngược đãi Lạc Thanh Du chứ?
Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên cảnh giác, Lạc Thanh Du bỗng dưng lại khen ngợi bé An hết lời trước mặt anh, cứ như thể vật báu chỉ trên trời mới có, cô làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Anh hỏi cô, ánh mắt đầy cảnh giác: “Thanh An nhà cô ngoan hay hư, tốt hay xấu thì có liên quan gì đến tôi?”
Lạc Thanh Du đáp lại, câu từ hơi lộn xộn và không mạch lạc: “Anh yên tâm, tôi không hề có những ý nghĩ viển vông vọng tưởng đó đâu.
Chỉ là những lúc anh cưng chiều Thanh Tùng và Quốc Việt, tôi thấy trong mắt Thanh An luôn ngập tràn thất vọng. Là một người làm mẹ, tôi đương nhiên sẽ thấy đau lòng cho con bé, dù sao thì bé An trước giờ vẫn luôn mong muốn có một người bố yêu thương và chiều chuộng mình. Vậy nên tôi muốn nói là, ngài Quân có thể nào nể tình bé con vẫn còn ngây thơ non trẻ, có thể nào đối xử thân thiện với nó hơn được không?”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt sợ hãi tới mức run rẩy của Lạc Thanh Du, anh bỗng nhiên hiểu ra, thì ra hai ngày nay bé An luôn nịnh nọt lấy lòng anh, chính là vì điều này?