Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1603
Chương 1603: Đòi tiền
Không bao lâu, y tá ôm đứa bé đi ra.
“Là một bé trai” Y tá cười nói.
Bà Dư kích động tiếp nhận đứa bé, mừng đến phát khóc: “Mặc kệ là con trai hay con gái, đều là cháu nội của tôi”
Linh Trang không nhìn thấy chị cả đi ra, kích động cầm lấy tay y tá tay: “Chị gái tôi đâu? Chị tôi thế nào rồi?”
Y tá cười nói: “Yên tâm đi, sản phụ không có chuyện gì, chỉ là cần phải năm bên trong quan sát”
Lúc này Linh Trang mới thở phào. Bây giờ mới rời sự chú ý sang đứa bé. Trong tã lót mỏng manh, lộ ra một cái đầu nhỏ. Tóc vừa dày vừa đen, khuôn mặt hơi dài, mắt xếch hẹp dài Linh Trang bĩu môi thất lạc nói: “Mợ Thanh, đứa nhỏ này giống Dư Nhân. Không hề giống chị cả của cháu?
Bà Dư cười làm lành nói: “Linh Trang, mặt mũi đứa bé giống Dư Nhân, sau này càng ngày càng đẹp trai. Cháu cũng đừng buồn phiền, Dư Nhân nhà mợ nếu như không đối xử tốt với Tranh Ngọc, mợ tuyệt đối không cho nó làm một người bố tiện nghỉ”
Mặt mày Linh Trang hớn hở, một cái tay ôm cổ bà Dư: “Cháu biết mợ Thanh là người thấu tình đạt lý”
‘Sau nửa canh giờ.
Y tá đẩy Tranh Ngọc đi ra.
Lần này, trong nháy mắt bắt đầu có nhiều việc.
Bé cưng muốn rửa ráy, cho ăn, thay tã..
Thân thể Tranh Ngọc vốn suy yếu, sau khi sinh đứa bé thì càng yếu hơn. Ngay cả sức lực cho bé ăn cũng không có.
Linh Trang lết thân thể đau đớn chạy lên chạy xuống, Bà Dư nhìn Linh Trang không biết mệt mỏi, cười nói với chị cả: “Cuối cùng dì cũng hiểu rõ, người bên cạnh Linh Trang, vì sao đều một mực đối xử tốt với cô ấy. Bởi vì cô ấy đối với người bên cạnh, càng tốt hơn”
Hai mắt chị cả đắm nước mắt gật đầu, đau lòng nói: “Nhưng số phận của em gái lại không tốt, gặp phải người đàn bà độc ác kia”
Bà Dư lấy giọng điệu thương lượng nói với chị cả: “Thân thế Linh Trang cũng không tốt, Tranh Ngọc, chúng ta cần tìm bảo mẫu. Đừng để Linh Trang mệt mỏi quá. Nhưng trên người chúng ta không có tiền, dì chỉ có thể hỏi Dư Nhân. Không biết con có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Tranh Ngọc tái nhợt, nhưng cười đến vô cùng điềm tĩnh”Dì Thanh, dì không cần hỏi ý kiến của cháu. Từ trước tới giờ cháu chưa từng có ý nghĩ sẽ ngăn cản Dư Nhân gặp mặt đứa bé.
Dù sao, cháu hi vọng đứa bé có bố mẹ thương yêu Bây giờ bà Dư mới thở phào.
Bà cầm lấy di động của Tranh Ngọc, gọi vào số điện thoại của Dư Nhân.
Sau vài tiếng tu tu rung lên, điện thoại bên phía Dư Nhân truyền tới giọng nói kích động: “Tranh Ngọc, bây giờ các cô đang ở đâu? Dư Tiền nói sau khi đưa các cô tới sân bay, thừa lúc anh ta không chú ý các cô đã chạy trốn. Làm sao các cô có thể tùy hứng như vậy?”
“Dư Nhân, là mẹ” Giọng nói của bà Dư khá hờ hững: “Tha thứ cho mẹ lần này không từ mà biệt.
Con biết đấy, nếu lần này mẹ không đi, sau này có lẽ mẹ cũng không còn dũng khí rời cái nơi khiến cho mẹ nản lòng thoái chí đó nữa”
Dư Nhân ngốc lăng: “Mẹ, con không trách mẹ. Vậy bây giờ mọi người ở nơi nào?”
Bà Dư nói: “Ba người chúng ta đều là phụ nữ tốn thương vì tình, cho nên chúng ta chỉ muốn đến nơi cách biệt với thế giới. Mẹ sẽ không nói cho con mẹ đang ở đâu?”
Dư Nhân dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ, con là con trai mẹ. Mẹ chỉ nói cho mình con thôi? Mẹ yên tâm chắc chắn con sẽ không nói cho bố”
Bà Dư từ chối như định đóng cột”Mẹ sẽ không nói cho con”
“Vậy mẹ gọi điện thoại cho con làm gì?” Dư Nhân liền có chút ngạc nhiên.
“Mẹ cần tiền “
Dư Nhân nối giận nói: “Không cho. Không phải mẹ muốn hoàn toàn ngăn cách với chúng con sao? Sao còn đòi tiền của con?”
“Con cho rằng mẹ muốn đòi tiền con chắc?
Mẹ muốn hỏi tiền của con chắc? Con trai của con mới sinh ra, nó có cần uống sữa mẹ không? Có cần phải mua đồ chơi không? Có cần mua quần áo mặc không? Quên đi, nếu người làm bố như con còn không có ý thức trách nhiệm, mẹ đem nó tặng cho người ta là được”
Cả người Dư Nhân ngơ như phỗng “Tranh Ngọc sinh? Không phải còn chưa tới ngày dự sinh sao: Bà Dư nói: “Linh Trang có chuyện, Tranh Ngọc bị dọa sợ. Nên chẳng phải làm bị sinh non à”
Dư Nhân nghe thấy thì trong lòng run sợ: “Linh Trang làm sao?”
Không bao lâu, y tá ôm đứa bé đi ra.
“Là một bé trai” Y tá cười nói.
Bà Dư kích động tiếp nhận đứa bé, mừng đến phát khóc: “Mặc kệ là con trai hay con gái, đều là cháu nội của tôi”
Linh Trang không nhìn thấy chị cả đi ra, kích động cầm lấy tay y tá tay: “Chị gái tôi đâu? Chị tôi thế nào rồi?”
Y tá cười nói: “Yên tâm đi, sản phụ không có chuyện gì, chỉ là cần phải năm bên trong quan sát”
Lúc này Linh Trang mới thở phào. Bây giờ mới rời sự chú ý sang đứa bé. Trong tã lót mỏng manh, lộ ra một cái đầu nhỏ. Tóc vừa dày vừa đen, khuôn mặt hơi dài, mắt xếch hẹp dài Linh Trang bĩu môi thất lạc nói: “Mợ Thanh, đứa nhỏ này giống Dư Nhân. Không hề giống chị cả của cháu?
Bà Dư cười làm lành nói: “Linh Trang, mặt mũi đứa bé giống Dư Nhân, sau này càng ngày càng đẹp trai. Cháu cũng đừng buồn phiền, Dư Nhân nhà mợ nếu như không đối xử tốt với Tranh Ngọc, mợ tuyệt đối không cho nó làm một người bố tiện nghỉ”
Mặt mày Linh Trang hớn hở, một cái tay ôm cổ bà Dư: “Cháu biết mợ Thanh là người thấu tình đạt lý”
‘Sau nửa canh giờ.
Y tá đẩy Tranh Ngọc đi ra.
Lần này, trong nháy mắt bắt đầu có nhiều việc.
Bé cưng muốn rửa ráy, cho ăn, thay tã..
Thân thể Tranh Ngọc vốn suy yếu, sau khi sinh đứa bé thì càng yếu hơn. Ngay cả sức lực cho bé ăn cũng không có.
Linh Trang lết thân thể đau đớn chạy lên chạy xuống, Bà Dư nhìn Linh Trang không biết mệt mỏi, cười nói với chị cả: “Cuối cùng dì cũng hiểu rõ, người bên cạnh Linh Trang, vì sao đều một mực đối xử tốt với cô ấy. Bởi vì cô ấy đối với người bên cạnh, càng tốt hơn”
Hai mắt chị cả đắm nước mắt gật đầu, đau lòng nói: “Nhưng số phận của em gái lại không tốt, gặp phải người đàn bà độc ác kia”
Bà Dư lấy giọng điệu thương lượng nói với chị cả: “Thân thế Linh Trang cũng không tốt, Tranh Ngọc, chúng ta cần tìm bảo mẫu. Đừng để Linh Trang mệt mỏi quá. Nhưng trên người chúng ta không có tiền, dì chỉ có thể hỏi Dư Nhân. Không biết con có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Tranh Ngọc tái nhợt, nhưng cười đến vô cùng điềm tĩnh”Dì Thanh, dì không cần hỏi ý kiến của cháu. Từ trước tới giờ cháu chưa từng có ý nghĩ sẽ ngăn cản Dư Nhân gặp mặt đứa bé.
Dù sao, cháu hi vọng đứa bé có bố mẹ thương yêu Bây giờ bà Dư mới thở phào.
Bà cầm lấy di động của Tranh Ngọc, gọi vào số điện thoại của Dư Nhân.
Sau vài tiếng tu tu rung lên, điện thoại bên phía Dư Nhân truyền tới giọng nói kích động: “Tranh Ngọc, bây giờ các cô đang ở đâu? Dư Tiền nói sau khi đưa các cô tới sân bay, thừa lúc anh ta không chú ý các cô đã chạy trốn. Làm sao các cô có thể tùy hứng như vậy?”
“Dư Nhân, là mẹ” Giọng nói của bà Dư khá hờ hững: “Tha thứ cho mẹ lần này không từ mà biệt.
Con biết đấy, nếu lần này mẹ không đi, sau này có lẽ mẹ cũng không còn dũng khí rời cái nơi khiến cho mẹ nản lòng thoái chí đó nữa”
Dư Nhân ngốc lăng: “Mẹ, con không trách mẹ. Vậy bây giờ mọi người ở nơi nào?”
Bà Dư nói: “Ba người chúng ta đều là phụ nữ tốn thương vì tình, cho nên chúng ta chỉ muốn đến nơi cách biệt với thế giới. Mẹ sẽ không nói cho con mẹ đang ở đâu?”
Dư Nhân dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ, con là con trai mẹ. Mẹ chỉ nói cho mình con thôi? Mẹ yên tâm chắc chắn con sẽ không nói cho bố”
Bà Dư từ chối như định đóng cột”Mẹ sẽ không nói cho con”
“Vậy mẹ gọi điện thoại cho con làm gì?” Dư Nhân liền có chút ngạc nhiên.
“Mẹ cần tiền “
Dư Nhân nối giận nói: “Không cho. Không phải mẹ muốn hoàn toàn ngăn cách với chúng con sao? Sao còn đòi tiền của con?”
“Con cho rằng mẹ muốn đòi tiền con chắc?
Mẹ muốn hỏi tiền của con chắc? Con trai của con mới sinh ra, nó có cần uống sữa mẹ không? Có cần phải mua đồ chơi không? Có cần mua quần áo mặc không? Quên đi, nếu người làm bố như con còn không có ý thức trách nhiệm, mẹ đem nó tặng cho người ta là được”
Cả người Dư Nhân ngơ như phỗng “Tranh Ngọc sinh? Không phải còn chưa tới ngày dự sinh sao: Bà Dư nói: “Linh Trang có chuyện, Tranh Ngọc bị dọa sợ. Nên chẳng phải làm bị sinh non à”
Dư Nhân nghe thấy thì trong lòng run sợ: “Linh Trang làm sao?”