Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1592
Chương 1592: Thù hận lớn hơn tình yêu
“Em dâu, em có nghĩ đến tâm trạng cuả Dư Nhân hay không?”, Dư Thiên An ngăn cản.
Bà Dư cười nhẹ: “Tôi nghĩ, Linh Trang có thể rời bỏ người đàn ông mà nó yêu cả đời mình?
Điều đó nói lên điều gì? Nói lên rằng nhà họ Dư là nơi mà thù hận còn lớn hơn cả tình yêu. Nói rõ rằng đây chính là địa ngục vô tận của chúng tôi.
Chúng tôi muốn thoát khỏi cái chế độ mục nát này bằng bất cứ giá nào”
Ánh mặt trời chiều bao trùm lên bóng lưng mỏng mảnh, yếu đuổi của ba người phụ nữ. Bọn họ bước trên con đường dài đăng đẳng, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô dừng bên cạnh bọn họ Dư Tiền nhảy ra khỏi xe, mở cửa xe phía sau ra.
Bà Dư và Linh Trang lần lượt bước lên xe, đến lượt Tranh Ngọc, Dư Tiền vô cùng cứng rắn nói vài câu với chị gái “Chị hai, cậu chủ nhà chúng tôi sai tôi chuyển lời cho chị”
Tranh Ngọc nghỉ hoặc nhìn Dư Tiền nhưng lại thấy anh ta cúi người chín mươi độ.
“Xin lỗi”
‘Vành mắt Tranh Ngọc hơi ửng đỏ: “Cậu nói với anh ấy, không phải lỗi ở anh ấy”
Tranh Ngọc hồi hộp liếc nhìn Dư Sinh ở đắng xa và nói: “Tạo hóa trêu ngươi, tôi không trách anh ấy”
Dư Tiền gật đầu. . Ngôn Tình Sủng
Tiếng còi xe lanh lảnh vang lên, Linh Trang cùng với bà Dư, chị hai cùng rời khỏi Núi Châu Phong.
Ông cụ đau lòng, ngã xuống đất, dùng nắm đấm đập xuống nền đất một cách tuyệt vọng.
Dư Thiên An cúi đầu xấu hổ.
Dư Sinh đứng ngây người nhìn chiếc xe dần dần khuất dạng, mãi đến hiện giờ ông ta vẫn có cảm giác dường như mình đã mơ một giấc mơ Vậy.
Bà Dư đến Trấn Thanh Mai với hai bàn tay trắng, ông ta nghĩ rằng bà chỉ là một người theo.
Phật cầu xin Linh Trang lượng thứ. Ai biết được đằng sau vẻ bình lặng đó, bà đã sớm có ý định quyết đoán như vậy rồi Ông ta có hối hận cũng đã muộn màng.
“Vợ ơi”, ông ta đột nhiên gào thét lên một cách dày vò tâm can giữa núi rừng bao la, rộng lớn.
Tại vì sao, mãi đến tận giây phút rời xa, ông ta mới biết được rằng mình đã phí hoài khoảng thời gian rực rỡ, tươi đẹp như vậy.
Trước đây lúc có nhiều thời gian, ông ta đã có thế dành nhiều thời gian ở bên cạnh bà, cầu xin bà lượng thứ, nhưng ông lại chẳng làm như vậy.
Hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi.
Chiến Quốc Việt và Tùng lo lắng nhìn bố giờ giống như một hình nộm không hơn không kém.
Chiến Hàn Quân đột nhiên xé tờ giấy thỏa thuận li hôn thành từng mảnh rồi ném lên không trung như vô số bông hoa tuyết đang rơi.
Chiến Hàn Quân quay người lại, ánh mắt ai oán nhìn Dư Thiên An: “Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, con nhất định sẽ không dẫn Linh Trang đến quận Đào Hoa, đến Núi Châu Phong”
Ý nghĩa của câu có hàm ý rất sâu. Hàm ý là Hàn Quân đã hối hận vì đã đến Trại nhà họ Dư, hối hận vì đã cứu Trại nhà họ Dư, càng hối hận hơn nữa khi gặp lại Dư Thiên An…
Cơ thể của Dư Thiên An rung lên dữ dội: “Hàn Quân, mẹ là mẹ của con, mẹ cũng chỉ là vì quá yêu con mà thôi. Mẹ chỉ là mong một đứa trẻ tốt đẹp, ưu tú như con có thể xứng với một người phụ nữ ưu tú, xuất sắc mà thôi.”
‘Vẻ mặt của Hàn Quân buồn bã, tuyệt vọng như người đã chết, anh cười nhếch mép, hỏi Dư Thiên An: “Người phụ nữ được cho là ưu tú của mẹ có phải là người con gái lòng dạ hẹp hòi, chỉ lo tư lợi, tính tình cố chấp đúng không?”
“Em dâu, em có nghĩ đến tâm trạng cuả Dư Nhân hay không?”, Dư Thiên An ngăn cản.
Bà Dư cười nhẹ: “Tôi nghĩ, Linh Trang có thể rời bỏ người đàn ông mà nó yêu cả đời mình?
Điều đó nói lên điều gì? Nói lên rằng nhà họ Dư là nơi mà thù hận còn lớn hơn cả tình yêu. Nói rõ rằng đây chính là địa ngục vô tận của chúng tôi.
Chúng tôi muốn thoát khỏi cái chế độ mục nát này bằng bất cứ giá nào”
Ánh mặt trời chiều bao trùm lên bóng lưng mỏng mảnh, yếu đuổi của ba người phụ nữ. Bọn họ bước trên con đường dài đăng đẳng, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô dừng bên cạnh bọn họ Dư Tiền nhảy ra khỏi xe, mở cửa xe phía sau ra.
Bà Dư và Linh Trang lần lượt bước lên xe, đến lượt Tranh Ngọc, Dư Tiền vô cùng cứng rắn nói vài câu với chị gái “Chị hai, cậu chủ nhà chúng tôi sai tôi chuyển lời cho chị”
Tranh Ngọc nghỉ hoặc nhìn Dư Tiền nhưng lại thấy anh ta cúi người chín mươi độ.
“Xin lỗi”
‘Vành mắt Tranh Ngọc hơi ửng đỏ: “Cậu nói với anh ấy, không phải lỗi ở anh ấy”
Tranh Ngọc hồi hộp liếc nhìn Dư Sinh ở đắng xa và nói: “Tạo hóa trêu ngươi, tôi không trách anh ấy”
Dư Tiền gật đầu. . Ngôn Tình Sủng
Tiếng còi xe lanh lảnh vang lên, Linh Trang cùng với bà Dư, chị hai cùng rời khỏi Núi Châu Phong.
Ông cụ đau lòng, ngã xuống đất, dùng nắm đấm đập xuống nền đất một cách tuyệt vọng.
Dư Thiên An cúi đầu xấu hổ.
Dư Sinh đứng ngây người nhìn chiếc xe dần dần khuất dạng, mãi đến hiện giờ ông ta vẫn có cảm giác dường như mình đã mơ một giấc mơ Vậy.
Bà Dư đến Trấn Thanh Mai với hai bàn tay trắng, ông ta nghĩ rằng bà chỉ là một người theo.
Phật cầu xin Linh Trang lượng thứ. Ai biết được đằng sau vẻ bình lặng đó, bà đã sớm có ý định quyết đoán như vậy rồi Ông ta có hối hận cũng đã muộn màng.
“Vợ ơi”, ông ta đột nhiên gào thét lên một cách dày vò tâm can giữa núi rừng bao la, rộng lớn.
Tại vì sao, mãi đến tận giây phút rời xa, ông ta mới biết được rằng mình đã phí hoài khoảng thời gian rực rỡ, tươi đẹp như vậy.
Trước đây lúc có nhiều thời gian, ông ta đã có thế dành nhiều thời gian ở bên cạnh bà, cầu xin bà lượng thứ, nhưng ông lại chẳng làm như vậy.
Hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi.
Chiến Quốc Việt và Tùng lo lắng nhìn bố giờ giống như một hình nộm không hơn không kém.
Chiến Hàn Quân đột nhiên xé tờ giấy thỏa thuận li hôn thành từng mảnh rồi ném lên không trung như vô số bông hoa tuyết đang rơi.
Chiến Hàn Quân quay người lại, ánh mắt ai oán nhìn Dư Thiên An: “Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, con nhất định sẽ không dẫn Linh Trang đến quận Đào Hoa, đến Núi Châu Phong”
Ý nghĩa của câu có hàm ý rất sâu. Hàm ý là Hàn Quân đã hối hận vì đã đến Trại nhà họ Dư, hối hận vì đã cứu Trại nhà họ Dư, càng hối hận hơn nữa khi gặp lại Dư Thiên An…
Cơ thể của Dư Thiên An rung lên dữ dội: “Hàn Quân, mẹ là mẹ của con, mẹ cũng chỉ là vì quá yêu con mà thôi. Mẹ chỉ là mong một đứa trẻ tốt đẹp, ưu tú như con có thể xứng với một người phụ nữ ưu tú, xuất sắc mà thôi.”
‘Vẻ mặt của Hàn Quân buồn bã, tuyệt vọng như người đã chết, anh cười nhếch mép, hỏi Dư Thiên An: “Người phụ nữ được cho là ưu tú của mẹ có phải là người con gái lòng dạ hẹp hòi, chỉ lo tư lợi, tính tình cố chấp đúng không?”