Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1572
Chương 1572: Monster
Tuy nhiên, vẻ tức giận của Monster nhanh chóng bị sự lạnh lùng của Chiến Hàn Quân dập tất.
“Mày đến đây làm gì?” Monster đang bị giam lỏng, mặc dù không đến mức chịu đựng không được mà thở hổn hến, có điều dáng vẻ ngông cuồng, không khuất phục của hắn lúc đầu đã bị giảm bớt một nửa khi đối diện với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đang ngồi trên ghế đối diện hẳn, hai chân bắt chéo lên nhau, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạnh lùng đang lặng lẽ dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt của Monster.
Lông mày của anh thon dài, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng, khoé mắt khẽ nhướng lên, mang ý giễu cợt thách thức đối phương, khuôn mặt ánh lên vẻ bất khuất, hơi ngông cuồng hệt như thiếu niên mới lớn, vô cùng quyến rũ Khi ánh mắt của anh dần dần hơi khép lại, cộng thêm vẻ cao quý, hơi kiêu ngạo không gì sánh băng, kết hợp với vẻ lạnh lùng vốn sẵn có trên mặt anh càng làm cho người khác cảm thấy khí thế Đế vương ngút ngàn.
Anh cứ dùng vẻ lạnh lùng, điềm nhiên, không nói gì, nhìn chăm chăm vào Monster. Đôi mắt tuyệt đẹp, mỹ miều như hoa tuyết ngày đầu đông.
Nói về tâm lý vững vàng, thì Monster e là còn thua xa so với Chiến Hàn Quân.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua..
‘Sau một khoảng thời gian, ánh mắt nhìn chăm chăm của anh đã làm cho Monster cảm thấy không thoải mái. Tâm lý đã không còn kiên định như trước, hẳn bực dọc nhìn anh và nói lớn: “Mày đến gặp tao làm gì?”
Khuôn mặt ma mị lạnh lùng của Chiến Hàn Quân bất giác nở một nụ cười tỉnh quái.
“Là một người đàn ông mà không thể bình Tĩnh được như thế này thì làm sao mà có thế làm Điện chủ của Điện Quân Tình được chứ?”
Sự kiêu ngạo của Monster đã bị câu nói này của Chiến Hàn Quân dội cho một gáo nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
Trước đây, hản luôn nghĩ rằng hắn và Chiến Hàn Quân là đối thủ ngang tài ngang sức.
Thế nhưng hẳn lại không thể ngờ rằng Chiến Hàn Quân từng nghĩ như thế dù chỉ một lần. E räng Chiến Hàn Quân từ trước đến nay đều không hề xem hẳn là đối thủ ngang tầm.
“Thật ra tao đã luôn chờ đợi mày. Không ngờ rằng mãi đến hôm nay mày mới tới tìm tao” Trong giọng nói của Monster chất chứa đầy vẻ thất vọng.
Chiến Hàn Quân phớt lờ những gì hản nói, vì những lời nói ấy khiến anh cảm thấy những mưu mô của hẳn trước đây rất nực cười.
Hắn tưởng rằng sự tồn tại của hẳn chính là một cái gai độc lâu năm trong người Chiến Hàn Quân. Không ngờ rằng đối với Chiến Hàn Quân, hẳn lại giống như một vật không có chút quan trọng đáng kể nào cả.
Chiến Hàn Quân lạnh nhạt, chậm rãi trả lời hẳn: “Thứ lỗi, tao rất bận”
Monster đã bị những lời nói vô tình thốt ra từ miệng của Chiến Hàn Quân làm tổn thương đến mức như thương tích đầy mình: “Tại sao người thua lại là tao? Tao thực sự muốn biết, nếu như mày thua rồi thì liệu mày còn có thể dùng dáng vẻ như hiện tại mà đến cười nhạo tao được hay không?”
Chiến Hàn Quân ung dung nói: ‘Mày ngu xuẩn như thế thì sao tôi có thể thua được chứ”
“Tao ngu xuẩn?” Monster tưởng như mình đang nghe thấy câu nói đùa nực cười nhất trên thế giới.
“Nếu tao ngu xuẩn, thì mày đã không đến đây để gặp tao. Chiến Hàn Quân, đừng cố tỏ ra vẻ khí thế áp đảo, mày tưởng rằng tao không biết hôm nay mày đến tìm tao là vì mục đích gì sao?”
Monster cười một cách ngông cuồng, chế giễu.
“Người con gái mà mày yêu quý có phải là lại tái phát bệnh rồi không? Cứ định kỳ là lại phát sốt? Có đúng không hả?”
Chiến Hàn Quân không biết nên trả lời câu hỏi này của Monster như thế nào, anh không ngờ rằng Monster lại nói ra một cách tự nhiên như thế.
Hắn rất quen thuộc với các triệu chứng bệnh của Linh Trang, điều này khiến cho Chiến Hàn Quân càng thêm phần chắc chẵn. Anh gần như tin rằng, Linh Trang đã bị trúng độc của Điện Quân Tình.
Đôi mắt lạnh như băng của anh lập tức đỏ phừng phừng, tay của anh đã sẵn sàng động thủ, chỉ trong nháy mắt, anh đã vươn tay tóm lấy cổ của Monster, sau đó giữ cổ họng của hản, nhưng Monster lại vô cùng bình tính và thản nhiên. Hản bất ngờ cười một cách ngông cuồng: “Tao đã biết chắc rãng mày sẽ đến tìm tao để đòi thuốc giải.
Mày yêu vợ của mình như vậy, thì làm sao có thể nhấn tâm nhìn cô ta phải chịu đựng cảnh bị hành hạ vì bệnh tình như thế được chứ “
Cơn thịnh nộ của Chiến Hàn Quân như thủy triều dâng lên, trong mắt anh tràn ngập vẻ giận dữ và kinh ngạc: “Làm sao mà mày biết được rằng Linh Trang của tao bị phát sốt theo định kỳ?”
Monster nói: “Nghiêm Linh Trang bi chứng rối ậ sau khi ở bên cạnh mày đấ phải trải qua mấy lần thập tử nhất sinh, nếu như không phải tâm lý cô ta khá mạnh mẽ thì e là cơ thể cô ta đã sớm không thể khống chế được rồi Thêm vào đó, mẹ của mày lại còn giống như một que diêm đả kích, châm ngòi vào đốm lửa đang “Quy luật của chứng rối loạn lo âu là sau khi cơ thể đã mệt mỏi đến mức lả đi thì sẽ xuất hiện những cơn sốt không liên tục, xuất hiện hoảng loạn, trầm cảm, có thế dẫn đến tự sát hoặc có thế bị liệt toàn thân.
Monster nhìn Chiến Hàn Quân, đắc ý mim cười: “Những kết quả như này đều là điều mà mày không thể nào chịu đựng nổi, vì thế nên mày mới đến đây tìm tao để xin thuốc giải. Bởi vì tao chính là hậu duệ của Bác Danh, nên tao sẽ có phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta.”
Tuy nhiên, vẻ tức giận của Monster nhanh chóng bị sự lạnh lùng của Chiến Hàn Quân dập tất.
“Mày đến đây làm gì?” Monster đang bị giam lỏng, mặc dù không đến mức chịu đựng không được mà thở hổn hến, có điều dáng vẻ ngông cuồng, không khuất phục của hắn lúc đầu đã bị giảm bớt một nửa khi đối diện với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đang ngồi trên ghế đối diện hẳn, hai chân bắt chéo lên nhau, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạnh lùng đang lặng lẽ dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt của Monster.
Lông mày của anh thon dài, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng, khoé mắt khẽ nhướng lên, mang ý giễu cợt thách thức đối phương, khuôn mặt ánh lên vẻ bất khuất, hơi ngông cuồng hệt như thiếu niên mới lớn, vô cùng quyến rũ Khi ánh mắt của anh dần dần hơi khép lại, cộng thêm vẻ cao quý, hơi kiêu ngạo không gì sánh băng, kết hợp với vẻ lạnh lùng vốn sẵn có trên mặt anh càng làm cho người khác cảm thấy khí thế Đế vương ngút ngàn.
Anh cứ dùng vẻ lạnh lùng, điềm nhiên, không nói gì, nhìn chăm chăm vào Monster. Đôi mắt tuyệt đẹp, mỹ miều như hoa tuyết ngày đầu đông.
Nói về tâm lý vững vàng, thì Monster e là còn thua xa so với Chiến Hàn Quân.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua..
‘Sau một khoảng thời gian, ánh mắt nhìn chăm chăm của anh đã làm cho Monster cảm thấy không thoải mái. Tâm lý đã không còn kiên định như trước, hẳn bực dọc nhìn anh và nói lớn: “Mày đến gặp tao làm gì?”
Khuôn mặt ma mị lạnh lùng của Chiến Hàn Quân bất giác nở một nụ cười tỉnh quái.
“Là một người đàn ông mà không thể bình Tĩnh được như thế này thì làm sao mà có thế làm Điện chủ của Điện Quân Tình được chứ?”
Sự kiêu ngạo của Monster đã bị câu nói này của Chiến Hàn Quân dội cho một gáo nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
Trước đây, hản luôn nghĩ rằng hắn và Chiến Hàn Quân là đối thủ ngang tài ngang sức.
Thế nhưng hẳn lại không thể ngờ rằng Chiến Hàn Quân từng nghĩ như thế dù chỉ một lần. E räng Chiến Hàn Quân từ trước đến nay đều không hề xem hẳn là đối thủ ngang tầm.
“Thật ra tao đã luôn chờ đợi mày. Không ngờ rằng mãi đến hôm nay mày mới tới tìm tao” Trong giọng nói của Monster chất chứa đầy vẻ thất vọng.
Chiến Hàn Quân phớt lờ những gì hản nói, vì những lời nói ấy khiến anh cảm thấy những mưu mô của hẳn trước đây rất nực cười.
Hắn tưởng rằng sự tồn tại của hẳn chính là một cái gai độc lâu năm trong người Chiến Hàn Quân. Không ngờ rằng đối với Chiến Hàn Quân, hẳn lại giống như một vật không có chút quan trọng đáng kể nào cả.
Chiến Hàn Quân lạnh nhạt, chậm rãi trả lời hẳn: “Thứ lỗi, tao rất bận”
Monster đã bị những lời nói vô tình thốt ra từ miệng của Chiến Hàn Quân làm tổn thương đến mức như thương tích đầy mình: “Tại sao người thua lại là tao? Tao thực sự muốn biết, nếu như mày thua rồi thì liệu mày còn có thể dùng dáng vẻ như hiện tại mà đến cười nhạo tao được hay không?”
Chiến Hàn Quân ung dung nói: ‘Mày ngu xuẩn như thế thì sao tôi có thể thua được chứ”
“Tao ngu xuẩn?” Monster tưởng như mình đang nghe thấy câu nói đùa nực cười nhất trên thế giới.
“Nếu tao ngu xuẩn, thì mày đã không đến đây để gặp tao. Chiến Hàn Quân, đừng cố tỏ ra vẻ khí thế áp đảo, mày tưởng rằng tao không biết hôm nay mày đến tìm tao là vì mục đích gì sao?”
Monster cười một cách ngông cuồng, chế giễu.
“Người con gái mà mày yêu quý có phải là lại tái phát bệnh rồi không? Cứ định kỳ là lại phát sốt? Có đúng không hả?”
Chiến Hàn Quân không biết nên trả lời câu hỏi này của Monster như thế nào, anh không ngờ rằng Monster lại nói ra một cách tự nhiên như thế.
Hắn rất quen thuộc với các triệu chứng bệnh của Linh Trang, điều này khiến cho Chiến Hàn Quân càng thêm phần chắc chẵn. Anh gần như tin rằng, Linh Trang đã bị trúng độc của Điện Quân Tình.
Đôi mắt lạnh như băng của anh lập tức đỏ phừng phừng, tay của anh đã sẵn sàng động thủ, chỉ trong nháy mắt, anh đã vươn tay tóm lấy cổ của Monster, sau đó giữ cổ họng của hản, nhưng Monster lại vô cùng bình tính và thản nhiên. Hản bất ngờ cười một cách ngông cuồng: “Tao đã biết chắc rãng mày sẽ đến tìm tao để đòi thuốc giải.
Mày yêu vợ của mình như vậy, thì làm sao có thể nhấn tâm nhìn cô ta phải chịu đựng cảnh bị hành hạ vì bệnh tình như thế được chứ “
Cơn thịnh nộ của Chiến Hàn Quân như thủy triều dâng lên, trong mắt anh tràn ngập vẻ giận dữ và kinh ngạc: “Làm sao mà mày biết được rằng Linh Trang của tao bị phát sốt theo định kỳ?”
Monster nói: “Nghiêm Linh Trang bi chứng rối ậ sau khi ở bên cạnh mày đấ phải trải qua mấy lần thập tử nhất sinh, nếu như không phải tâm lý cô ta khá mạnh mẽ thì e là cơ thể cô ta đã sớm không thể khống chế được rồi Thêm vào đó, mẹ của mày lại còn giống như một que diêm đả kích, châm ngòi vào đốm lửa đang “Quy luật của chứng rối loạn lo âu là sau khi cơ thể đã mệt mỏi đến mức lả đi thì sẽ xuất hiện những cơn sốt không liên tục, xuất hiện hoảng loạn, trầm cảm, có thế dẫn đến tự sát hoặc có thế bị liệt toàn thân.
Monster nhìn Chiến Hàn Quân, đắc ý mim cười: “Những kết quả như này đều là điều mà mày không thể nào chịu đựng nổi, vì thế nên mày mới đến đây tìm tao để xin thuốc giải. Bởi vì tao chính là hậu duệ của Bác Danh, nên tao sẽ có phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta.”