Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1542
Chương 1542: Bắt Nghiêm Linh Trang
Chị cả khóc to: “Linh Trang, Mặc Hàn”
Linh Trang nhìn thấy bọn họ thống khổ vì cô như vậy, ngược lại cắn răng, dậm chân bước vội bỏ đi Chiến Hàn Quân đi từ một phía khác của thông đạo tới, thấy vết thương của Nghiêm Mặc.
Hàn đang nằm trên mặt đất, Anh Nguyệt với chị cả lại khóc như mưa. Nhất thời trong lòng thấy hoảng sợ bất an.
“Linh Trang đâu rồi?” Chiến Hàn Quân hoảng sợ nói “Chị ấy bị đám khốn kia mang đi rồi” Anh Nguyệt khóc nói Chiến Hàn Quân lảo đảo một cái suýt chút nữa thì té ngã trên mặt đất. Ánh mắt phân hận nhìn quét một vòng những người phụ nữ cùng trẻ em yếu đuối, âm thanh tàn độc trong lòng lại vang lên: Vì sao lại chính Linh Trang của anh lại bị lôi đi làm con tin chứ?
Chu Mã xấu hổ nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên không dám nhìn thẳng mắt anh.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nổi cơn điên chạy nhanh về phía trước.
Chu Mã nhanh chóng chạy theo: “Anh Quân, nguy hiểm”
Chiến Hàn Quân quay đầu lại nhìn cô ta chăm chăm đầy lạnh lẽo. Chu Mã chưa từng thấy Chiến Hàn Quân ghét bỏ cô ta tới như thế, thậm chí còn là ánh mắt mang theo oán giận. Khiến cô ta sợ tới mức co rúm người lại.
Chu Mã rõ ràng có năng lực đối phó với đặc công nhưng mà cô ta lại lựa chọn không cứu Linh Trang. Điều này khiến cho Chiến Hàn Quân cảm thấy buồn nôn đối với tâm rẳn độc, lạnh lẽo của cô ta.
So với thứ tình yêu ích kỷ, hẹp hòi của Chu Mã thì Chiến Hàn Quân đương nhiên càng thích Linh Trang hơn.
Câu “Yêu ai yêu cả đường đi” kia của Linh Trang khiến cho anh vô cùng thích.
Giống như năm đó, Linh Trang đã rất nhiều lần lựa chọn hy sinh sự an toàn của chính mình để bảo vệ Anh Nguyệt. Cô yêu Chiến Hàn Quân nên cô sẽ bảo vệ tất cả người mà Chiến Hàn Quân yêu. Chu Mã lại chẳng bao giờ được như Nghiêm Linh Trang ‘Yêu của cô ta là tiêu diệt nó. Còn tình yêu của Linh Trang là cứu rỗi “Đừng đi theo tôi” Chiến Hàn Quân hung dữ khiển trách.
Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như vứt bỏ một đôi giày rách vậy.
Anh như mũi tên rời khỏi dây cung, cứ vậy xông thẳng ra ngoài.
Thông đạo thực ra là một hang núi, đường chạy chỉ có thể dùng dây thép hoặc là dụng cụ leo núi, hoặc lên hoặc xuống.
Chiến Hàn Quân đứng ở cửa hang, vì không biết Linh Trang đã đi về phía nào mà ảo não đấm một đấm vào thạch bích ở trên. Phát ra một tiếng kêu thê lương Sau khi uể oải một hồi, anh lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm người.
Không bao lâu sau, Nghiêm Linh Trang bị mấy gã đặc công đưa tới trước mặt em gái Mười Ba.
Nhìn thấy em gái Mười Ba, tâm tình vốn căng.
thẳng, kinh hoàng của Linh Trang lại bình tĩnh trở lại Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang, vẻ mặt của cô nhóc rõ ràng vô cùng đơn thuần, nhưng mà biểu cảm của em gái Mười Ba hiện giờ lại thành thục khiến cho Linh Trang nảy ra ảo giác: Cô bé là một người già đã trải qua bao tang thương, đau khổ.
*Con của cô bắt lấy bố của tôi rồi, vì để công bảng… cho nên tôi cũng muốn bắt cô.” Giọng điệu của em gái Mười Ba không hề gợn sóng, nói Linh Trang nghe thấy thế, đáy mắt chợt hiện ý cười.
Nói như vậy thì Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đã sắp nắm được đại cục rồi?
Biết được mấy đứa con của mình an toàn rồi, Linh Trang liền quên mất chính mình đang gặp nguy hiểm.
Cô thoải mái cười, nói: “Cháu bắt tôi thì định làm gì đây? Cháu cảm thấy đám người nhà họ Dư sẽ vì tôi mà buông tha cho sự an toàn của mười nghìn người sao?”
Em gái Mười Ba lạnh lùng, nói: “Không đâu.
Nhưng mà đám Nhà họ Chiến thì sẽ.
Nghiêm Linh Trang ngẩn người, không ngờ räng cô nhóc nho nhỏ này lại có năng lực, tầm nhìn đến thế.
Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang, ánh mắt tàn khốc, vô tình vốn không nên xuất hiện ở một đứa trẻ như thế lại hiển hiện trong đáy mắt cô: “Bố tôi đã nói, nếu kế hoạch báo thù lần này thất bại. Vậy thì chúng tôi chỉ có thể giết chết cô. Bởi vì cô chết thì nhà họ Chiến cũng sẽ không sống tốt được.
Đám nhóc con của cô cũng sẽ không được hưởng thụ tình yêu thương của bố mẹ. Như thế, cũng coi như là đã báo thù rửa hận cho nhà Bác Danh chúng ta rồi”
Linh Trang ngẩn người: “Hóa ra điều chúng ta đoán lại đúng là thế, quả nhiên mấy người chính là thế hệ sau của Nhà Bác Danh.”
Em gái Mười Ba nghe thấy hai chữ Bác Danh thì lập tức cảm xúc trở nên không ổn: “Nhà Bác Danh chúng tao vốn có thể vinh hoa phú quý cả đời, nhưng mà chỉ vì sự tham lam của hai nhà Chiến, Dư nên mới khiến cho Nhà Bác Danh chúng tao, người thì chết, nhà thì tan.”
Chị cả khóc to: “Linh Trang, Mặc Hàn”
Linh Trang nhìn thấy bọn họ thống khổ vì cô như vậy, ngược lại cắn răng, dậm chân bước vội bỏ đi Chiến Hàn Quân đi từ một phía khác của thông đạo tới, thấy vết thương của Nghiêm Mặc.
Hàn đang nằm trên mặt đất, Anh Nguyệt với chị cả lại khóc như mưa. Nhất thời trong lòng thấy hoảng sợ bất an.
“Linh Trang đâu rồi?” Chiến Hàn Quân hoảng sợ nói “Chị ấy bị đám khốn kia mang đi rồi” Anh Nguyệt khóc nói Chiến Hàn Quân lảo đảo một cái suýt chút nữa thì té ngã trên mặt đất. Ánh mắt phân hận nhìn quét một vòng những người phụ nữ cùng trẻ em yếu đuối, âm thanh tàn độc trong lòng lại vang lên: Vì sao lại chính Linh Trang của anh lại bị lôi đi làm con tin chứ?
Chu Mã xấu hổ nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên không dám nhìn thẳng mắt anh.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nổi cơn điên chạy nhanh về phía trước.
Chu Mã nhanh chóng chạy theo: “Anh Quân, nguy hiểm”
Chiến Hàn Quân quay đầu lại nhìn cô ta chăm chăm đầy lạnh lẽo. Chu Mã chưa từng thấy Chiến Hàn Quân ghét bỏ cô ta tới như thế, thậm chí còn là ánh mắt mang theo oán giận. Khiến cô ta sợ tới mức co rúm người lại.
Chu Mã rõ ràng có năng lực đối phó với đặc công nhưng mà cô ta lại lựa chọn không cứu Linh Trang. Điều này khiến cho Chiến Hàn Quân cảm thấy buồn nôn đối với tâm rẳn độc, lạnh lẽo của cô ta.
So với thứ tình yêu ích kỷ, hẹp hòi của Chu Mã thì Chiến Hàn Quân đương nhiên càng thích Linh Trang hơn.
Câu “Yêu ai yêu cả đường đi” kia của Linh Trang khiến cho anh vô cùng thích.
Giống như năm đó, Linh Trang đã rất nhiều lần lựa chọn hy sinh sự an toàn của chính mình để bảo vệ Anh Nguyệt. Cô yêu Chiến Hàn Quân nên cô sẽ bảo vệ tất cả người mà Chiến Hàn Quân yêu. Chu Mã lại chẳng bao giờ được như Nghiêm Linh Trang ‘Yêu của cô ta là tiêu diệt nó. Còn tình yêu của Linh Trang là cứu rỗi “Đừng đi theo tôi” Chiến Hàn Quân hung dữ khiển trách.
Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như vứt bỏ một đôi giày rách vậy.
Anh như mũi tên rời khỏi dây cung, cứ vậy xông thẳng ra ngoài.
Thông đạo thực ra là một hang núi, đường chạy chỉ có thể dùng dây thép hoặc là dụng cụ leo núi, hoặc lên hoặc xuống.
Chiến Hàn Quân đứng ở cửa hang, vì không biết Linh Trang đã đi về phía nào mà ảo não đấm một đấm vào thạch bích ở trên. Phát ra một tiếng kêu thê lương Sau khi uể oải một hồi, anh lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm người.
Không bao lâu sau, Nghiêm Linh Trang bị mấy gã đặc công đưa tới trước mặt em gái Mười Ba.
Nhìn thấy em gái Mười Ba, tâm tình vốn căng.
thẳng, kinh hoàng của Linh Trang lại bình tĩnh trở lại Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang, vẻ mặt của cô nhóc rõ ràng vô cùng đơn thuần, nhưng mà biểu cảm của em gái Mười Ba hiện giờ lại thành thục khiến cho Linh Trang nảy ra ảo giác: Cô bé là một người già đã trải qua bao tang thương, đau khổ.
*Con của cô bắt lấy bố của tôi rồi, vì để công bảng… cho nên tôi cũng muốn bắt cô.” Giọng điệu của em gái Mười Ba không hề gợn sóng, nói Linh Trang nghe thấy thế, đáy mắt chợt hiện ý cười.
Nói như vậy thì Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đã sắp nắm được đại cục rồi?
Biết được mấy đứa con của mình an toàn rồi, Linh Trang liền quên mất chính mình đang gặp nguy hiểm.
Cô thoải mái cười, nói: “Cháu bắt tôi thì định làm gì đây? Cháu cảm thấy đám người nhà họ Dư sẽ vì tôi mà buông tha cho sự an toàn của mười nghìn người sao?”
Em gái Mười Ba lạnh lùng, nói: “Không đâu.
Nhưng mà đám Nhà họ Chiến thì sẽ.
Nghiêm Linh Trang ngẩn người, không ngờ räng cô nhóc nho nhỏ này lại có năng lực, tầm nhìn đến thế.
Em gái Mười Ba nhìn Linh Trang, ánh mắt tàn khốc, vô tình vốn không nên xuất hiện ở một đứa trẻ như thế lại hiển hiện trong đáy mắt cô: “Bố tôi đã nói, nếu kế hoạch báo thù lần này thất bại. Vậy thì chúng tôi chỉ có thể giết chết cô. Bởi vì cô chết thì nhà họ Chiến cũng sẽ không sống tốt được.
Đám nhóc con của cô cũng sẽ không được hưởng thụ tình yêu thương của bố mẹ. Như thế, cũng coi như là đã báo thù rửa hận cho nhà Bác Danh chúng ta rồi”
Linh Trang ngẩn người: “Hóa ra điều chúng ta đoán lại đúng là thế, quả nhiên mấy người chính là thế hệ sau của Nhà Bác Danh.”
Em gái Mười Ba nghe thấy hai chữ Bác Danh thì lập tức cảm xúc trở nên không ổn: “Nhà Bác Danh chúng tao vốn có thể vinh hoa phú quý cả đời, nhưng mà chỉ vì sự tham lam của hai nhà Chiến, Dư nên mới khiến cho Nhà Bác Danh chúng tao, người thì chết, nhà thì tan.”