Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1539
Chương 1539: Phế Monster
“Ha hai” Monster bỗng nhiên cười như điêt tiếng cười vang lên lanh lảnh.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng chợt biến sắc trong giây lát.
Thanh Tùng nói: “Quốc Việt, chiêu thức của anh học được từ đâu vậy, vô dụng thế!”
Chiến Quốc Việt nói: “Không phải chiêu thức vô dụng mà là chúng ta vô dụng”
Monster tránh thoát châm bạc, chậm rãi đứng lên. Đột nhiên gã mở màn hình máy vi tính ra, không ngờ bên trong lại chứa một một chiếc súng lục ổ xoay.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng ngẩn ra nhìn nhau, Thanh Tùng nói: “Thôi xong, chúng †a sắp chết trẻ rồi.”
Monster giơ súng lục lên và bóp cò.
Ông Chiêm Thiên vẫn luôn bảo vệ Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng ra tay, ông ấy phát động nội lực mạnh mỹ, gió lốc trong phòng chỉ huy lập tức tất cả đồ vật lẻ tẻ bị nội lực mạnh mẽ hút lốc và bay về phía Monster.
Monster bị những vật thể không rõ chắn tầm nhìn khiến gã bắn lệch, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng có thể tránh thoát một kiếp này.
Chiến Quốc Việt lại thi triển châm bạc một lần nữa, phong ấn huyệt đạo mệnh môn của Monster.
Lần này cuối cùng Monster không thế nhúc nhích chút nào nữa.
Ông Chiêm Thiên dịch chuyển tức thời đến trước mặt Monster, giơ tay lên và tức giận nói “Loại người như mày chết không hết tội, tao sẽ thay trời hành đạo.”
Thanh Tùng chợt hô lên: “Ông nội”
Chiêm Thiên ngoái nhìn Thanh Tùng, khó hiểu hỏi: “Sao hả, cháu muốn cầu xin cho gã à?
Thanh Tùng nhìn các chị chồng chất vết thương, ánh mắt chứa hàm ý xin ý kiến.
Chị hai nói: “Cáo Nhỏ, mặc dù ông ta tội ác tày trời, nhưng chung quy thì vẫn có ơn đào tạo chúng ta, tha cho ông ta một mạng đi”
Những chị khác cũng xót thương, bưồn bã nhìn Thanh Tùng. Thanh Tùng khẽ thở dài và nói “Ông nội, cầu xin ông thả ông ta, coi như là chúng ta trả công ơn nuôi dưỡng của ông ta”
Ông Chiêm Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Người này rất xấu xa độc ác, nếu cứ buông tha cho gã như vậy thì chẳng khác gì thả hổ về rừng”
Nói xong, Chiêm Thiên bèn hung hăng đá lên lưng lên đùi Monster mấy cái và nghe thấy tiếng xương gãy vang lên răng rắc, đồng tử Thanh Tùng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
“Bố nuôi”
Monster lập tức năm rạp trên mặt đất như động vật nhuyễn thể không xương.
Mặc dù mấy chị em hận Monster đã lừa gạt mình, nhưng tình cảm suốt bao năm đối với gã vẫn còn, giờ phút này cũng không thể tuyệt tình phụ nghĩa với gã được mà còn cảm thấy thương xót gã, nước mắt cũng chảy ra.
So với đặc công Điện Quân Tình có tình có nghĩa thì Chiến Quốc Việt lại rất điềm tĩnh, trong lòng không hề gợn sóng chút nào. Cậu đối với Monster chỉ có hận thù, huống hồ cậu là kiểu người không bao giờ thể hiện hỉ cho nên không một ai có thể đoán được thế giới nội tâm thật sự của Chiến Quốc Việt từ gương mặt cậu.
Chiến Quốc Việt nhìn về phía Thanh Tùng đang đau buồn, cậu vô vồ vai cậu ấy và nói “Thanh Tùng, đi thôi. Bố mẹ đang chờ chúng ta về nhà đó.”
Thanh Tùng gật đầu.
Thế nhưng lúc rời đi, nhìn thấy ánh mắt quyến luyến không rời của các chị Điện Quân Tình thì Thanh Tùng lại không đành lòng, cậu ấy ngước mắt hỏi Chiến Quốc Việt: “Em muốn đưa các chị ấy về Trại nhà họ Dư chữa thương”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Ừm”
“Thanh Tùng” Monster chợt yếu ớt gọi.
Thanh Tùng ngừng bước và ngoái nhìn Monster vô cùng thê thảm.
Gã nằm rạp trên mặt đất, chật vật nâng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú của Monster là vẻ thất vọng.
Thanh Tùng đi về phía gã, ngẩn người gọi một tiếng: “Bố nuôi”
Monster lạnh lùng cười một tiếng: “Mày còn gọi tao là bố nuôi cơ đấy”
Vẻ mặt Thanh Tùng không thay đổi nói: “Một ngày làm bố nuôi thì cả đời là bố nuôi. Nhưng bố nuôi à, giữa chúng ta không ai còn nợ ai nữa rồi”
Monster nở một nụ cười khổ: “Tao biết tao không thể sai khiến mày được nữa. Nhưng mà Thanh Tùng à, có chuyện này tao nghĩ mày nhất định phải biết”
“Ha hai” Monster bỗng nhiên cười như điêt tiếng cười vang lên lanh lảnh.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng chợt biến sắc trong giây lát.
Thanh Tùng nói: “Quốc Việt, chiêu thức của anh học được từ đâu vậy, vô dụng thế!”
Chiến Quốc Việt nói: “Không phải chiêu thức vô dụng mà là chúng ta vô dụng”
Monster tránh thoát châm bạc, chậm rãi đứng lên. Đột nhiên gã mở màn hình máy vi tính ra, không ngờ bên trong lại chứa một một chiếc súng lục ổ xoay.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng ngẩn ra nhìn nhau, Thanh Tùng nói: “Thôi xong, chúng †a sắp chết trẻ rồi.”
Monster giơ súng lục lên và bóp cò.
Ông Chiêm Thiên vẫn luôn bảo vệ Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng ra tay, ông ấy phát động nội lực mạnh mỹ, gió lốc trong phòng chỉ huy lập tức tất cả đồ vật lẻ tẻ bị nội lực mạnh mẽ hút lốc và bay về phía Monster.
Monster bị những vật thể không rõ chắn tầm nhìn khiến gã bắn lệch, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng có thể tránh thoát một kiếp này.
Chiến Quốc Việt lại thi triển châm bạc một lần nữa, phong ấn huyệt đạo mệnh môn của Monster.
Lần này cuối cùng Monster không thế nhúc nhích chút nào nữa.
Ông Chiêm Thiên dịch chuyển tức thời đến trước mặt Monster, giơ tay lên và tức giận nói “Loại người như mày chết không hết tội, tao sẽ thay trời hành đạo.”
Thanh Tùng chợt hô lên: “Ông nội”
Chiêm Thiên ngoái nhìn Thanh Tùng, khó hiểu hỏi: “Sao hả, cháu muốn cầu xin cho gã à?
Thanh Tùng nhìn các chị chồng chất vết thương, ánh mắt chứa hàm ý xin ý kiến.
Chị hai nói: “Cáo Nhỏ, mặc dù ông ta tội ác tày trời, nhưng chung quy thì vẫn có ơn đào tạo chúng ta, tha cho ông ta một mạng đi”
Những chị khác cũng xót thương, bưồn bã nhìn Thanh Tùng. Thanh Tùng khẽ thở dài và nói “Ông nội, cầu xin ông thả ông ta, coi như là chúng ta trả công ơn nuôi dưỡng của ông ta”
Ông Chiêm Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Người này rất xấu xa độc ác, nếu cứ buông tha cho gã như vậy thì chẳng khác gì thả hổ về rừng”
Nói xong, Chiêm Thiên bèn hung hăng đá lên lưng lên đùi Monster mấy cái và nghe thấy tiếng xương gãy vang lên răng rắc, đồng tử Thanh Tùng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
“Bố nuôi”
Monster lập tức năm rạp trên mặt đất như động vật nhuyễn thể không xương.
Mặc dù mấy chị em hận Monster đã lừa gạt mình, nhưng tình cảm suốt bao năm đối với gã vẫn còn, giờ phút này cũng không thể tuyệt tình phụ nghĩa với gã được mà còn cảm thấy thương xót gã, nước mắt cũng chảy ra.
So với đặc công Điện Quân Tình có tình có nghĩa thì Chiến Quốc Việt lại rất điềm tĩnh, trong lòng không hề gợn sóng chút nào. Cậu đối với Monster chỉ có hận thù, huống hồ cậu là kiểu người không bao giờ thể hiện hỉ cho nên không một ai có thể đoán được thế giới nội tâm thật sự của Chiến Quốc Việt từ gương mặt cậu.
Chiến Quốc Việt nhìn về phía Thanh Tùng đang đau buồn, cậu vô vồ vai cậu ấy và nói “Thanh Tùng, đi thôi. Bố mẹ đang chờ chúng ta về nhà đó.”
Thanh Tùng gật đầu.
Thế nhưng lúc rời đi, nhìn thấy ánh mắt quyến luyến không rời của các chị Điện Quân Tình thì Thanh Tùng lại không đành lòng, cậu ấy ngước mắt hỏi Chiến Quốc Việt: “Em muốn đưa các chị ấy về Trại nhà họ Dư chữa thương”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Ừm”
“Thanh Tùng” Monster chợt yếu ớt gọi.
Thanh Tùng ngừng bước và ngoái nhìn Monster vô cùng thê thảm.
Gã nằm rạp trên mặt đất, chật vật nâng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú của Monster là vẻ thất vọng.
Thanh Tùng đi về phía gã, ngẩn người gọi một tiếng: “Bố nuôi”
Monster lạnh lùng cười một tiếng: “Mày còn gọi tao là bố nuôi cơ đấy”
Vẻ mặt Thanh Tùng không thay đổi nói: “Một ngày làm bố nuôi thì cả đời là bố nuôi. Nhưng bố nuôi à, giữa chúng ta không ai còn nợ ai nữa rồi”
Monster nở một nụ cười khổ: “Tao biết tao không thể sai khiến mày được nữa. Nhưng mà Thanh Tùng à, có chuyện này tao nghĩ mày nhất định phải biết”