Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1533
Chương 1533: Ai vô tình hơn thì thắng
Điện Quân Tình.
Monster đang ngồi trong phòng chỉ huy đột nhiên nhận được tin nhắn từ em gái Mười Ba gửi tới: “Đội quân nhà họ Dư đã thay đổi vị trí!” Mắt ưng sắc bén của Monster nhanh chóng trầm xuống.
Chiến Hàn Quân dùng chiêu điệu hổ ly sơn này, mặc dù không thực sự xuất sắc nhưng mà nó đã kéo dài thời gian cho quân đội lớn tới đây.
Ngón tay mảnh khánh của Monster khẽ xoa xoa giữa lông mày, trong lòng chợt nảy ra sáng kiến.
Nhập một dòng tin trên bàn phím, vừa gửi tin nhắn đi đã có tin tức gửi về.
Monster mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn khiến gã ngạc nhiên kinh hãi: “Chiến Hàn Quân đã mang theo đội quân cực kỳ hung hãn công kích vào phía bắc Điện Quân Tình, Hoa Dung!”
Monster gần như ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài, đôi chân dài sải nhanh trên đất biến ba bước thành hai Ở cửa, Hoa Dung đứng thẳng như một vị thần hộ mệnh Nhìn thấy Hoa Dung, Monster có chút bối rối, nói: “Canh giữ nơi này, không ai được phép bước vào”
Hoa Dung gật đầu kiên định: “Vâng”
Monster vội vàng rời đi Ngay sau khi Monster bước đi, ở sâu cuối hành lang, bước ra là một thân hình cao lớn Hoa Dung bình tính nhìn cậu, cậu đi ngược lại ánh sáng, với những bước đi vững chắc, khuôn mặt tuấn tú của cậu biểu lộ sự thờ ơ và xa lánh.
“Em là Chiến Quốc Việt?” Hoa Dung nắm chặt tay, điều chỉnh nhịp thở.
Thanh Tùng đứng yên trước mặt cô, đôi mắt đẹp như hoa đào lúc này tràn đầy sầu não.
“Chị Hoa Dung, em là Lạc Thanh Tùng”
Lời nói này của Thanh Tùng khiến cho cô nhớ đến dáng vẻ của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này vào bốn năm trước.
Khi đó, cậu chỉ là một đứa trẻ. Cho dù vừa trải qua nỗi đau gia đình tan cửa nát nhà thì cậu vẫn mởto đôi mắt vô hại, tấm lòng rộng mở nhìn cô mỉm cười: “Chị Dung, em tên là Lạc Thanh Tùng Sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Cô nhận được mệnh lệnh bí mật của Monster và cố gắng làm mọi cách để khiến đứa trẻ tin tưởng và ỷ lại vào cô.
Những năm đó, cô giống như mẹ của cậu lại vừa giống như chị của cậu vậy hoặc là như một người yêu dành cho cậu tất cả sự dịu dàng của mình.
Cậu ốm, cô ôm cậu ngủ Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, cô lo lắng đến mức thức trắng đêm.
Ban đầu, cô để mặc cảm xúc của mình, bất chấp liêm sỉ, chính trực, luân thường đạo lý, chỉ xin cậu yêu cô.
Cô cho rằng mình là một đặc công máu lạnh và tàn nhắn, ngoại trừ Monster, tình cảm của cô có thể trao cho bất cứ ai, cũng có thể dễ dàng dứt khoát buông bỏ.
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Thanh Tùng, ngay từ đầu là miễn cưỡng, có lệ đã trở thành một loại thói quen. Cuối cùng, nó giống như uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, cô không thể kiếm soát được sự thích thú đối với cậu.
Nhất là bây giờ cậu đã trưởng thành trở thành một chàng trai đẹp như ánh dương, cậu cao hơn hẳn những người cùng tuổi, phong độ quyến rũ hơn nhiều người đàn ông trưởng thành, cô có chút bị mê hoặc.
“Em tới đây làm gì?” Giọng nói của Hoa Dung run run, hỏi.
“Chị Dung, chị đã từng dạy em rằng, nếu sau này chúng ta làm việc, nhất định phải tuyệt tình.
Sát thủ khi giết người, kẻ nào tàn nhẫn hơn, kẻ nào ra tay càng nhanh hơn lại biết chớp lấy thời cơ thì sẽ bất khả chiến bại” Thanh Tùng vừa đi về phía Hoa Dung vừa nói.
Mỗi một bước khoảng cách giữa cậu và Hoa Dung càng gần hơn.
Hoa Dung nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu càng lúc càng gần, nhìn thấy đôi mắt càng lạnh đi, trái tim cô đau khổ như thể đang ở trong địa ngục vậy.
“Lúc giết chị Vô Ưu, là bởi vì dao của chị nhanh hơn của chị ấy, hay là vì chị Vô Ưu không hề có chút đề phòng nào với chị. Vì vậy chị Vô Ưu mới bị chị dùng một dao giết chết?”
Mắt Hoa Dung ứa lên nước mắt, nhớ tới lúc giết Vô Ưu, Vô Ưu ngay từ đầu đã không hề phòng bị cô, đợi khi Vô Ưu phát hiện ra sát tâm của cô, lúc đó dao của cô đã đâm vào ngực cô ấy rỉ
Điện Quân Tình.
Monster đang ngồi trong phòng chỉ huy đột nhiên nhận được tin nhắn từ em gái Mười Ba gửi tới: “Đội quân nhà họ Dư đã thay đổi vị trí!” Mắt ưng sắc bén của Monster nhanh chóng trầm xuống.
Chiến Hàn Quân dùng chiêu điệu hổ ly sơn này, mặc dù không thực sự xuất sắc nhưng mà nó đã kéo dài thời gian cho quân đội lớn tới đây.
Ngón tay mảnh khánh của Monster khẽ xoa xoa giữa lông mày, trong lòng chợt nảy ra sáng kiến.
Nhập một dòng tin trên bàn phím, vừa gửi tin nhắn đi đã có tin tức gửi về.
Monster mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn khiến gã ngạc nhiên kinh hãi: “Chiến Hàn Quân đã mang theo đội quân cực kỳ hung hãn công kích vào phía bắc Điện Quân Tình, Hoa Dung!”
Monster gần như ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài, đôi chân dài sải nhanh trên đất biến ba bước thành hai Ở cửa, Hoa Dung đứng thẳng như một vị thần hộ mệnh Nhìn thấy Hoa Dung, Monster có chút bối rối, nói: “Canh giữ nơi này, không ai được phép bước vào”
Hoa Dung gật đầu kiên định: “Vâng”
Monster vội vàng rời đi Ngay sau khi Monster bước đi, ở sâu cuối hành lang, bước ra là một thân hình cao lớn Hoa Dung bình tính nhìn cậu, cậu đi ngược lại ánh sáng, với những bước đi vững chắc, khuôn mặt tuấn tú của cậu biểu lộ sự thờ ơ và xa lánh.
“Em là Chiến Quốc Việt?” Hoa Dung nắm chặt tay, điều chỉnh nhịp thở.
Thanh Tùng đứng yên trước mặt cô, đôi mắt đẹp như hoa đào lúc này tràn đầy sầu não.
“Chị Hoa Dung, em là Lạc Thanh Tùng”
Lời nói này của Thanh Tùng khiến cho cô nhớ đến dáng vẻ của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này vào bốn năm trước.
Khi đó, cậu chỉ là một đứa trẻ. Cho dù vừa trải qua nỗi đau gia đình tan cửa nát nhà thì cậu vẫn mởto đôi mắt vô hại, tấm lòng rộng mở nhìn cô mỉm cười: “Chị Dung, em tên là Lạc Thanh Tùng Sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Cô nhận được mệnh lệnh bí mật của Monster và cố gắng làm mọi cách để khiến đứa trẻ tin tưởng và ỷ lại vào cô.
Những năm đó, cô giống như mẹ của cậu lại vừa giống như chị của cậu vậy hoặc là như một người yêu dành cho cậu tất cả sự dịu dàng của mình.
Cậu ốm, cô ôm cậu ngủ Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, cô lo lắng đến mức thức trắng đêm.
Ban đầu, cô để mặc cảm xúc của mình, bất chấp liêm sỉ, chính trực, luân thường đạo lý, chỉ xin cậu yêu cô.
Cô cho rằng mình là một đặc công máu lạnh và tàn nhắn, ngoại trừ Monster, tình cảm của cô có thể trao cho bất cứ ai, cũng có thể dễ dàng dứt khoát buông bỏ.
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Thanh Tùng, ngay từ đầu là miễn cưỡng, có lệ đã trở thành một loại thói quen. Cuối cùng, nó giống như uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, cô không thể kiếm soát được sự thích thú đối với cậu.
Nhất là bây giờ cậu đã trưởng thành trở thành một chàng trai đẹp như ánh dương, cậu cao hơn hẳn những người cùng tuổi, phong độ quyến rũ hơn nhiều người đàn ông trưởng thành, cô có chút bị mê hoặc.
“Em tới đây làm gì?” Giọng nói của Hoa Dung run run, hỏi.
“Chị Dung, chị đã từng dạy em rằng, nếu sau này chúng ta làm việc, nhất định phải tuyệt tình.
Sát thủ khi giết người, kẻ nào tàn nhẫn hơn, kẻ nào ra tay càng nhanh hơn lại biết chớp lấy thời cơ thì sẽ bất khả chiến bại” Thanh Tùng vừa đi về phía Hoa Dung vừa nói.
Mỗi một bước khoảng cách giữa cậu và Hoa Dung càng gần hơn.
Hoa Dung nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu càng lúc càng gần, nhìn thấy đôi mắt càng lạnh đi, trái tim cô đau khổ như thể đang ở trong địa ngục vậy.
“Lúc giết chị Vô Ưu, là bởi vì dao của chị nhanh hơn của chị ấy, hay là vì chị Vô Ưu không hề có chút đề phòng nào với chị. Vì vậy chị Vô Ưu mới bị chị dùng một dao giết chết?”
Mắt Hoa Dung ứa lên nước mắt, nhớ tới lúc giết Vô Ưu, Vô Ưu ngay từ đầu đã không hề phòng bị cô, đợi khi Vô Ưu phát hiện ra sát tâm của cô, lúc đó dao của cô đã đâm vào ngực cô ấy rỉ