Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1524
Chương 1524: Cứu Cáo nhỏ
“Được”
Chiêm Thiên vừa mới dứt lời Monster lại nhanh chóng giơ khẩu súng lục lên nhắm ngay đầu của ông già Chiêm Thiên, nở nụ cười không chính đáng nói: “Vậy hãy để tôi mở mang kiến thức xem kỹ năng của ông nhanh hay là súng của tôi nhanh”
Nói xong Monster bóp cò.
Hai tay Chiêm Thiên vạch một cái ở trước ngực, trên mặt đất đột nhiên nổi lên một trận gió lốc lớn, tất cả các thiết bị của súng ở trên mặt bàn đều bay về phía Monster.
Meonster hoảng sợ đến mức đồng tử giãn ra, nội công của ông già Chiêm Thiên thuần hậu đến mức làm cho gã than thở khi nhìn thấy Gấ bị máy tính đập trúng vào chính giữa, viên đạn bắn ra bị lệch lại làm cánh tay của ông già Chiêm Thiên bị thương Đợi đến khi Monster lại lần nữa ngẩng đầu lên, Chiêm Thiên đã biến mất cùng với Chiến Quốc Việt không thấy tung tích đâu nữa.
“Thực sự là một tông sư đáng sợ” Monster thở dài Sau khi bé Tùng bị trói thành hình bánh chưng thì được vệ sĩ của Monster đưa lên máy bay chiến đấu. Chiếc máy bay chiến đấu ở bên cạnh là chiếc máy bay chiến đấu mà các chị em của Điện Quân Tình ngồi ở bên trong Bé Tùng nhìn thấy một nhóm đồ vật không rõ ràng buộc vào máy bay chiến đấu của các chị em thì đầy mắt tràn ra vẻ ngạc nhiên. Cậu bé nhớ tới giao phó của chị sáu lúc hấp hối là phải bảo vệ tốt các chị em khác, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Chị hai nhìn thấy bé Tùng thì vô cùng ngạc nhiên. Cô đi xuống máy bay chiến đấu hỏi vệ sĩ đang áp giải bé Tùng: “Cậu ta chính là Chiết Quốc Việt, anh em sinh đôi với Cáo nhỏ sao?”
Vệ sĩ gật đầu.
Bé Tùng đau khổ vì miệng của mình bị bịt kín nên không cách nào nói cho chị hai biết thân phận thực sự của mình. Vì vậy chỉ có thể lo lắng trừng mất nhìn.
Mấy tên đặc công áp giải bé Tùng vội vàng đi về phía máy bay chiến đấu, chị hai bỗng nhiên nói: “Đợi đã”
Mấy tên đặc công có quân hàm thấp hơn chị hai nên chỉ có thế quay người chờ lệnh “Các chị em chúng tôi đang ưu sầu vì quá nhàm chán nên hãy đưa cậu ta lên trên máy bay chiến đấu của chúng tôi để chúng tôi thẩm vấn cậu ta”
“Chuyện này…Điện chủ có lệnh Chiến Quốc Việt là con tin quan trọng nên điện chủ sẽ đích thân trông coi”
Chị hai hiển nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của Monster nên chỉ có thể xem như không có gÌ.
Có cảm giác không nỡ liếc mắt nhìn bé Tùng lại nhìn thấy bé Tùng nhìn chäm chẵm giày của cô.
Chị hai cảm thấy đứa trẻ này hơi kỳ lạ, hơi nghỉ ngờ xoay người rời đi Chị hai không đọc hiếu ám chỉ của bé Tùng làm cho cậu bé cảm thấy hơi chán nản bưồn rầu.
Chị hai quay lại máy bay chiến đấu ngẩn người nhìn chäm chẳm giày của mình Cô luôn cảm thấy đứa trẻ kia nhìn chăm chăm vào giày của cô làm cho người ta cảm thấy siêu việt lạ thường Chị hai bồng nhiên giống như nhận ra điều gì đó, đặc biệt đứng dậy nói với các chị em trong Điện Quân Tình: “Đứa trẻ ở trên máy bay chiến đấu ở bên cạnh không phải là Chiến Quốc Việt, đó.
là Cáo nhỏ của chúng ta”
“Không thể nào, không phải Cáo nhỏ đã bị chị sáu nổ chết sao?” Chị năm ngạc nhiên nói “Chị hai, chắc chản là chị nhầm rồi” Chị tám nói Chị hai giải thích: “Chị dám khẳng định đó là Cáo nhỏ. Vừa rồi Cáo nhỏ nhìn chằm chẵm vào.
giày của chị, mà đôi giày do Cáo nhỏ tặng cho chị”
Các chị em bắt đầu giều cợt chị hai: “Chị hai, chị hấy thành thật khai báo, sở dĩ chị thích mặc quần áo nam có phải là vì muốn mặc đồ của Cáo.
nhỏ không?”
Chị hai nói: “Chị cao bằng Cáo nhỏ, số giày cũng giống y như nhau. Chị mặc quần áo của cậu bé là cơ hội trời ban cho. Chị không mặc vô ích, có phải mọi người rất ghen tị với chị hay không?”
Chị năm liếc mắt nhìn máy bay chiến đấu ở bên cạnh bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Không hay rồi, Cáo nhỏ sắp cất cánh.”
Các chị em tay chân lưu loát xuống máy bay, sau đó trước khi máy bay chiến đấu của bé Tùng cất cánh chị hai, chị năm và chị tám thuận lợi chen vào máy bay chiến đấu của bé Tùng.
Các chị em khác đang nẳm chặt cánh tay chuẩn bị lên máy bay.
Mấy tên đặc công nhìn thấy các lôi chủ xinh đẹp thì không hề nế mặt lập tức bắt đầu đánh nhau với họ.
“Mọi người vào đây làm gì?”
“Cứu Cáo nhỏ” Chị hai nói Một mình chị hai đã đủ để chặn cửa ngăn cản lối đi ở trên máy bay rồi ra lệnh cho chị năm và chị tám: “Chị sẽ giữ chân họ, hai người nhanh đi cứu Cáo nhỏ”
Chị năm và chị tám bèn chạy về phía bé Tùng, chị tám cởi dây trói và băng keo dán ở trên miệng cho bé Tùng,
“Được”
Chiêm Thiên vừa mới dứt lời Monster lại nhanh chóng giơ khẩu súng lục lên nhắm ngay đầu của ông già Chiêm Thiên, nở nụ cười không chính đáng nói: “Vậy hãy để tôi mở mang kiến thức xem kỹ năng của ông nhanh hay là súng của tôi nhanh”
Nói xong Monster bóp cò.
Hai tay Chiêm Thiên vạch một cái ở trước ngực, trên mặt đất đột nhiên nổi lên một trận gió lốc lớn, tất cả các thiết bị của súng ở trên mặt bàn đều bay về phía Monster.
Meonster hoảng sợ đến mức đồng tử giãn ra, nội công của ông già Chiêm Thiên thuần hậu đến mức làm cho gã than thở khi nhìn thấy Gấ bị máy tính đập trúng vào chính giữa, viên đạn bắn ra bị lệch lại làm cánh tay của ông già Chiêm Thiên bị thương Đợi đến khi Monster lại lần nữa ngẩng đầu lên, Chiêm Thiên đã biến mất cùng với Chiến Quốc Việt không thấy tung tích đâu nữa.
“Thực sự là một tông sư đáng sợ” Monster thở dài Sau khi bé Tùng bị trói thành hình bánh chưng thì được vệ sĩ của Monster đưa lên máy bay chiến đấu. Chiếc máy bay chiến đấu ở bên cạnh là chiếc máy bay chiến đấu mà các chị em của Điện Quân Tình ngồi ở bên trong Bé Tùng nhìn thấy một nhóm đồ vật không rõ ràng buộc vào máy bay chiến đấu của các chị em thì đầy mắt tràn ra vẻ ngạc nhiên. Cậu bé nhớ tới giao phó của chị sáu lúc hấp hối là phải bảo vệ tốt các chị em khác, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Chị hai nhìn thấy bé Tùng thì vô cùng ngạc nhiên. Cô đi xuống máy bay chiến đấu hỏi vệ sĩ đang áp giải bé Tùng: “Cậu ta chính là Chiết Quốc Việt, anh em sinh đôi với Cáo nhỏ sao?”
Vệ sĩ gật đầu.
Bé Tùng đau khổ vì miệng của mình bị bịt kín nên không cách nào nói cho chị hai biết thân phận thực sự của mình. Vì vậy chỉ có thể lo lắng trừng mất nhìn.
Mấy tên đặc công áp giải bé Tùng vội vàng đi về phía máy bay chiến đấu, chị hai bỗng nhiên nói: “Đợi đã”
Mấy tên đặc công có quân hàm thấp hơn chị hai nên chỉ có thế quay người chờ lệnh “Các chị em chúng tôi đang ưu sầu vì quá nhàm chán nên hãy đưa cậu ta lên trên máy bay chiến đấu của chúng tôi để chúng tôi thẩm vấn cậu ta”
“Chuyện này…Điện chủ có lệnh Chiến Quốc Việt là con tin quan trọng nên điện chủ sẽ đích thân trông coi”
Chị hai hiển nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của Monster nên chỉ có thể xem như không có gÌ.
Có cảm giác không nỡ liếc mắt nhìn bé Tùng lại nhìn thấy bé Tùng nhìn chäm chẵm giày của cô.
Chị hai cảm thấy đứa trẻ này hơi kỳ lạ, hơi nghỉ ngờ xoay người rời đi Chị hai không đọc hiếu ám chỉ của bé Tùng làm cho cậu bé cảm thấy hơi chán nản bưồn rầu.
Chị hai quay lại máy bay chiến đấu ngẩn người nhìn chäm chẳm giày của mình Cô luôn cảm thấy đứa trẻ kia nhìn chăm chăm vào giày của cô làm cho người ta cảm thấy siêu việt lạ thường Chị hai bồng nhiên giống như nhận ra điều gì đó, đặc biệt đứng dậy nói với các chị em trong Điện Quân Tình: “Đứa trẻ ở trên máy bay chiến đấu ở bên cạnh không phải là Chiến Quốc Việt, đó.
là Cáo nhỏ của chúng ta”
“Không thể nào, không phải Cáo nhỏ đã bị chị sáu nổ chết sao?” Chị năm ngạc nhiên nói “Chị hai, chắc chản là chị nhầm rồi” Chị tám nói Chị hai giải thích: “Chị dám khẳng định đó là Cáo nhỏ. Vừa rồi Cáo nhỏ nhìn chằm chẵm vào.
giày của chị, mà đôi giày do Cáo nhỏ tặng cho chị”
Các chị em bắt đầu giều cợt chị hai: “Chị hai, chị hấy thành thật khai báo, sở dĩ chị thích mặc quần áo nam có phải là vì muốn mặc đồ của Cáo.
nhỏ không?”
Chị hai nói: “Chị cao bằng Cáo nhỏ, số giày cũng giống y như nhau. Chị mặc quần áo của cậu bé là cơ hội trời ban cho. Chị không mặc vô ích, có phải mọi người rất ghen tị với chị hay không?”
Chị năm liếc mắt nhìn máy bay chiến đấu ở bên cạnh bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Không hay rồi, Cáo nhỏ sắp cất cánh.”
Các chị em tay chân lưu loát xuống máy bay, sau đó trước khi máy bay chiến đấu của bé Tùng cất cánh chị hai, chị năm và chị tám thuận lợi chen vào máy bay chiến đấu của bé Tùng.
Các chị em khác đang nẳm chặt cánh tay chuẩn bị lên máy bay.
Mấy tên đặc công nhìn thấy các lôi chủ xinh đẹp thì không hề nế mặt lập tức bắt đầu đánh nhau với họ.
“Mọi người vào đây làm gì?”
“Cứu Cáo nhỏ” Chị hai nói Một mình chị hai đã đủ để chặn cửa ngăn cản lối đi ở trên máy bay rồi ra lệnh cho chị năm và chị tám: “Chị sẽ giữ chân họ, hai người nhanh đi cứu Cáo nhỏ”
Chị năm và chị tám bèn chạy về phía bé Tùng, chị tám cởi dây trói và băng keo dán ở trên miệng cho bé Tùng,