Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1508
Chương 1508: Cháu trách oan bà rồi
Chiến Quốc Việt là một người sủng bố cuồng ma nên hiển nhiên sẽ không tránh khỏi việc giải thích thay cho bố: “Nếu như bố cháu là người đầu óc mê muội không rõ phải trái chỉ sợ Trại nhà họ Dư của các người đã bị Điện Quân Tình giết sạch rồi.”
Dư Thiên An nghe vậy thì tức giận nói: “Mạt Thế có cửa khẩu Thiên Khiếm và hộ thần bảo vệ Chiêm Sơn, còn có quân đội Hổ Lang đánh đâu thẳng đó. Chỉ bằng Điện Quân Tình mà cũng dám khiêu khích Mạt Thế sao, như vậy là lấy trứng chọi đá tự làm mình diệt vong”
Khi Quốc Việt còn nhỏ Dư Thiên An đã giả làm ma quỷ dọa Quốc Việt sợ hãi đến nỗi mắc bệnh tự kỷ trong một thời gian, vì vậy trong tiềm thức của Chiến Quốc Việt cũng không có nhiều tình cảm với bà nội này.
Cậu bé không khách sáo giội cho Dư Thiên An một chậu nước lạnh: “Thiên Khiếm của Everest đã bị mười ba lôi chủ của Điện Quân Tình đánh tan từ lâu rồi. A, còn có Chiếm Sơn người được xem như là vị hộ thần Trại nhà họ Dư của bà, cháu chưa nhìn thấy hình thức ra sân thi đấu chính thức của anh hùng này mà ông ta đã u mê trúng độc chết.
Quân đội Hổ Lang gì chứ, Mạt Thế cũng không có người có năng lực có thể lãnh đạo họ, vậy không phải họ chỉ là những anh hùng không có đất dụng võ, thùng rỗng kêu to thôi sao: Dư Thiên An nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu, hổn hển nói: “Cháu nói cái gì? Sư phụ Chiêm Sơn chết rồi?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đúng vậy”
Không biết Dư Thiên An nghĩ đến điều gì đó bỗng nhiên bắt đầu trở nên im lặng, Chiến Quốc Việt bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm nói: “Cháu cũng không thể nghĩ thông, ở trong mắt bà Everest là cửa ải khó có thể vượt qua đượ,c vậy những đặc công của Điện Quân Tình kia lên núi nhưu thế nào? Chẳng lẽ họ được người có tài chỉ vẽ cho sao?”
Chiến Quốc Việt nói đến đây thì cố ý dừng lại. Ánh mắt thông minh nhìn chăm chăm Dư Thiên An thấy cơ thể của bà ấy rõ ràng hơi co rúm lại. Chiến Quốc Việt gần như đã xác nhận suy đoán ở trong lòng của mình.
“Không phải là bà tiết lộ chín bức tranh cho Điện Quân Tình đấy chứ?”
Dư Thiên An áy náy kêu lên: “Bà không có, bà chỉ đưa cho gã sáu bức tranh không quan trọng cho lắm…”
Chiến Quốc Việt cười nhạo: “Sáu bức tranh? Đủ để họ leo lên núi gây náo loạn Trại nhà họ Dư rồi”
Dư Thiên An ô ô ô khóc lên, trong tiếng khóc tràn đầy vẻ áy náy.
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Không phải lúc bà mảng bố cháu là người đầu óc mê muội không rõ phải trái rất ngang ngược sao? Bà phản bội lại quê hương nơi đã sinh ra và nuôi lớn bà như vậy, bà không cảm thấy bà mới là người đầu óc mê muội không rõ phải trái sao?”
Chiến Bá Minh la rầy Chiến Quốc Việt: “Bà cháu phản bội Trại nhà họ Dư cũng bởi vì không còn cách nào. Bà ấy làm vậy là vì muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của cháu. Cháu tưởng rằng không có sáu bức tranh kia thì Monster sẽ cam lòng giữ cháu trong một thời gian dài như vậy sao?”
Chiến Quốc Việt giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Hóa ra bà nội dùng sáu bức tranh làm.
mồi nhử, dùng thứ này cản tay Monster để giữ mạng sống cho bé Tùng.
Thảo nào mấy năm nay Monster không gây khó dễ cho bé Tùng, nguyên nhân thật sự là ở đây?
Chiến Quốc Việt hiểu lâm Dư Thiên An nên nhanh chóng thành thật nói xin lỗi bà ấy: “Thật xin lỗi, cháu đã trách oan cho bà.”
Giọng điệu Dư Thiên An chỉ tiếc rèn sắt không thành tức giận nói: “Xin lỗi thì làm được gì chứ? Không phải bây giờ cháu vẫn còn bị nhốt ở trong cung điện dưới lòng đất, là thịt dưới thớt của người khác sao? Uổng phí sáu bức tranh của bà”
Chiến Quốc Việt chậm rãi đứng dậy, mặc dù giọng nói có hơi mệt mỏi nhưng mà từng chữ lại lộ ra vẻ kiên cường kiêu ngạo: “Bà yên tâm đi, cháu sẽ không chết ở đây đâu”
Cậu bé lê bước chân nặng nề tìm kiếm nút cơ quan ở khắp mọi nơi trong cung điện dưới lòng đất để đi ra ngoài. Thế nhưng tất cả cơ quan nút bấm để đi ra ngoài cung điện dưới lòng đất này đều được läp đặt ở bên ngoài Chiến Quốc Việt tìm một lúc lâu, cuối cùng không thể không từ bỏ tìm kiếm.
Sau khi Monster nhốt bé Tùng vào cung điện dưới lòng đất thì thả lỏng khối đá ở trong lòng. Lúc này triệu tập đặc công và nhóm lôi chủ của Điện Quân Tình mở cuộc.
họp khẩn cấp trong đêm.
Trong cuộc họp, Monster vội không thể đợi được tuyên bố: “Chiến Quốc Việ,t thượng tướng của Mạt Thế đã dẫn theo năm nghìn quân đội Hổ Lang bao vây Điện Quân Tình của chúng ta. Họ đóng quân ở bến cảng của một trấn nhỏ ở bên ngoài Điện Quân Tình.
Bây giờ chúng ta bị ép phải lựa chọn: “Điện Quân Tình của chúng ta chắc chắn phải chia làm hai đường, mọi người có ý kiến gì không?”
“Điện chủ, phần lớn quân đội của Điện Quân Tình chúng ta hẳn là phải đi về phía Everest của Mạt Thế để tiêu diệt tàn dư của Mạt Thế. Ở phía sau chỉ giữ lại một số người để trông nom, ngăn chặn năm nghìn quân đội Hổ Lang, như vậy có thể giúp chúng ta có cơ hội thắng được chiến dịch Everest” Có người nêu ra ý kiến.
Chiến Quốc Việt là một người sủng bố cuồng ma nên hiển nhiên sẽ không tránh khỏi việc giải thích thay cho bố: “Nếu như bố cháu là người đầu óc mê muội không rõ phải trái chỉ sợ Trại nhà họ Dư của các người đã bị Điện Quân Tình giết sạch rồi.”
Dư Thiên An nghe vậy thì tức giận nói: “Mạt Thế có cửa khẩu Thiên Khiếm và hộ thần bảo vệ Chiêm Sơn, còn có quân đội Hổ Lang đánh đâu thẳng đó. Chỉ bằng Điện Quân Tình mà cũng dám khiêu khích Mạt Thế sao, như vậy là lấy trứng chọi đá tự làm mình diệt vong”
Khi Quốc Việt còn nhỏ Dư Thiên An đã giả làm ma quỷ dọa Quốc Việt sợ hãi đến nỗi mắc bệnh tự kỷ trong một thời gian, vì vậy trong tiềm thức của Chiến Quốc Việt cũng không có nhiều tình cảm với bà nội này.
Cậu bé không khách sáo giội cho Dư Thiên An một chậu nước lạnh: “Thiên Khiếm của Everest đã bị mười ba lôi chủ của Điện Quân Tình đánh tan từ lâu rồi. A, còn có Chiếm Sơn người được xem như là vị hộ thần Trại nhà họ Dư của bà, cháu chưa nhìn thấy hình thức ra sân thi đấu chính thức của anh hùng này mà ông ta đã u mê trúng độc chết.
Quân đội Hổ Lang gì chứ, Mạt Thế cũng không có người có năng lực có thể lãnh đạo họ, vậy không phải họ chỉ là những anh hùng không có đất dụng võ, thùng rỗng kêu to thôi sao: Dư Thiên An nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu, hổn hển nói: “Cháu nói cái gì? Sư phụ Chiêm Sơn chết rồi?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đúng vậy”
Không biết Dư Thiên An nghĩ đến điều gì đó bỗng nhiên bắt đầu trở nên im lặng, Chiến Quốc Việt bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm nói: “Cháu cũng không thể nghĩ thông, ở trong mắt bà Everest là cửa ải khó có thể vượt qua đượ,c vậy những đặc công của Điện Quân Tình kia lên núi nhưu thế nào? Chẳng lẽ họ được người có tài chỉ vẽ cho sao?”
Chiến Quốc Việt nói đến đây thì cố ý dừng lại. Ánh mắt thông minh nhìn chăm chăm Dư Thiên An thấy cơ thể của bà ấy rõ ràng hơi co rúm lại. Chiến Quốc Việt gần như đã xác nhận suy đoán ở trong lòng của mình.
“Không phải là bà tiết lộ chín bức tranh cho Điện Quân Tình đấy chứ?”
Dư Thiên An áy náy kêu lên: “Bà không có, bà chỉ đưa cho gã sáu bức tranh không quan trọng cho lắm…”
Chiến Quốc Việt cười nhạo: “Sáu bức tranh? Đủ để họ leo lên núi gây náo loạn Trại nhà họ Dư rồi”
Dư Thiên An ô ô ô khóc lên, trong tiếng khóc tràn đầy vẻ áy náy.
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Không phải lúc bà mảng bố cháu là người đầu óc mê muội không rõ phải trái rất ngang ngược sao? Bà phản bội lại quê hương nơi đã sinh ra và nuôi lớn bà như vậy, bà không cảm thấy bà mới là người đầu óc mê muội không rõ phải trái sao?”
Chiến Bá Minh la rầy Chiến Quốc Việt: “Bà cháu phản bội Trại nhà họ Dư cũng bởi vì không còn cách nào. Bà ấy làm vậy là vì muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của cháu. Cháu tưởng rằng không có sáu bức tranh kia thì Monster sẽ cam lòng giữ cháu trong một thời gian dài như vậy sao?”
Chiến Quốc Việt giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Hóa ra bà nội dùng sáu bức tranh làm.
mồi nhử, dùng thứ này cản tay Monster để giữ mạng sống cho bé Tùng.
Thảo nào mấy năm nay Monster không gây khó dễ cho bé Tùng, nguyên nhân thật sự là ở đây?
Chiến Quốc Việt hiểu lâm Dư Thiên An nên nhanh chóng thành thật nói xin lỗi bà ấy: “Thật xin lỗi, cháu đã trách oan cho bà.”
Giọng điệu Dư Thiên An chỉ tiếc rèn sắt không thành tức giận nói: “Xin lỗi thì làm được gì chứ? Không phải bây giờ cháu vẫn còn bị nhốt ở trong cung điện dưới lòng đất, là thịt dưới thớt của người khác sao? Uổng phí sáu bức tranh của bà”
Chiến Quốc Việt chậm rãi đứng dậy, mặc dù giọng nói có hơi mệt mỏi nhưng mà từng chữ lại lộ ra vẻ kiên cường kiêu ngạo: “Bà yên tâm đi, cháu sẽ không chết ở đây đâu”
Cậu bé lê bước chân nặng nề tìm kiếm nút cơ quan ở khắp mọi nơi trong cung điện dưới lòng đất để đi ra ngoài. Thế nhưng tất cả cơ quan nút bấm để đi ra ngoài cung điện dưới lòng đất này đều được läp đặt ở bên ngoài Chiến Quốc Việt tìm một lúc lâu, cuối cùng không thể không từ bỏ tìm kiếm.
Sau khi Monster nhốt bé Tùng vào cung điện dưới lòng đất thì thả lỏng khối đá ở trong lòng. Lúc này triệu tập đặc công và nhóm lôi chủ của Điện Quân Tình mở cuộc.
họp khẩn cấp trong đêm.
Trong cuộc họp, Monster vội không thể đợi được tuyên bố: “Chiến Quốc Việ,t thượng tướng của Mạt Thế đã dẫn theo năm nghìn quân đội Hổ Lang bao vây Điện Quân Tình của chúng ta. Họ đóng quân ở bến cảng của một trấn nhỏ ở bên ngoài Điện Quân Tình.
Bây giờ chúng ta bị ép phải lựa chọn: “Điện Quân Tình của chúng ta chắc chắn phải chia làm hai đường, mọi người có ý kiến gì không?”
“Điện chủ, phần lớn quân đội của Điện Quân Tình chúng ta hẳn là phải đi về phía Everest của Mạt Thế để tiêu diệt tàn dư của Mạt Thế. Ở phía sau chỉ giữ lại một số người để trông nom, ngăn chặn năm nghìn quân đội Hổ Lang, như vậy có thể giúp chúng ta có cơ hội thắng được chiến dịch Everest” Có người nêu ra ý kiến.