Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1504
Chương 1504: Trước kia cậu bé đã xem thường chị sáu rồi
Chị sáu đứng ở trước gương, vẻ độn từ từ thả lỏng, đôi mắt vô hồn lập tức trở nên trong veo, con ngươi thâm thúy giống như biển sâu phản chiếu ra ánh sáng làm cho người ta không thể nhìn thấu được.
Cô tình nguyện trở nên bình thường nhưng không đại biểu cho việc cô là người bình thường.
Một người là Monster bố nuôi của họ.
Một người là Cáo nhỏ ngây thơ.
Thực ra bố nuôi Monster và chị cả là một cặp tình nhân. Chỉ có chị sáu biết chuyện này.
Mà Cáo nhỏ lại là thiếu niên duy nhất đem lại ánh nắng cho chị cả. Cậu bé đã từng không để ý tới sự sống chết của mình để cứu mạng của chị cả.
Thế nhưng Cáo nhỏ không chỉ là người mang ánh nắng đến cho chị cả.
Cậu bé cũng là ánh nắng của rất nhiều chị em ở trong Điện Quân Tình.
Bao gồm cả cô.
Đến bữa trưa các chị em trong Điện Quân Tình ăn với nhau như thường lệ, bé Tùng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt họ.
Chị năm bắt đầu trêu ghẹo cậu bé: “Cáo nhỏ, không phải em đang bận vẽ tranh sao?
Mấy ngày trước các chị gọi em ra ăn cơm cùng em vẫn luôn nói không rảnh, chẳng lẽ em vẽ xong chín bức tranh rồi sao?”
Bé Tùng thầm nghĩ tính cách Chiến Quốc.
Việt kiêu ngạo, cho dù có rảnh cũng sẽ cũng không ra ngoài ăn với chị.
Bé Tùng cười nói: “Đúng vậy, em sắp vẽ xong chín bức tranh rồi. Chỉ còn một bức cuối cùng nữa thôi. Ăn xong em lại đi vẽ”
Chị cả gắp cho bé Tùng một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của cậu bé.
Đôi mắt bé Tùng u ám, nếu là lúc trước chị cả gắp thức ăn cho cậu bé thì cậu bé hiển nhiên sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng bây giờ sau khi biết chị cả là người hại chết chị chín thì bé Tùng cảm thấy hơi mênh mông mịt mù.
Cậu bé không biết phải đối mặt với chị cả như thế nào?
“Cảm ơn chị cả” Cậu bé cảm ơn một cách qua loa.
Chị sáu bỗng nhiên tiu nghỉu bùi ngùi: “Đáng tiếc em mười ba và em chín không có ở đây”
Bởi vì câu nói này nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều biến mất.
Chị bảy buồn bã nói: “Nghề này của chúng ta vốn dĩ không để ý tới sống chết. Em chín chết ở Mạt Thế chúng ta có đau lòng cũng vô ích. Chẳng bãng biến hận thù thành động lực, chúng ta đến Mạt Thế để cướp thi thể của con bé về”
Chị ba rưng rưng nói: “Tuy nói như vậy nhưng mà dù sao Vô Ưu cũng là chị em đã sống với chúng ta nhiều năm, on bé chết rồi sao chúng ta có thể không buồn chứ?”
Chị tám nói: “Bây giờ em mười ba đã đến Mạt Thế nên không thể đoán được là thuận lợi hay nguy hiểm. Chúng ta nên đến Mạt Thế để cứu con bé về sớm một chút”
Bé Tùng nhìn vẻ mặt tràn đầy hận thù sôi sục, cố gắng từ trong mỗi lời nói và việc làm của các chị để đoán ra lập trường của mỗi người.
Chị sáu là người chuyên thả con săn sắt bắt con cá rô nên không biết chị ấy cố ý hay là vô tình. Nếu như là cố ý vậy thì lòng dạ của chị ấy có thể nói là rất sâu. Trước kia cậu bé đã xem thường chị sáu rồi
Chị sáu đứng ở trước gương, vẻ độn từ từ thả lỏng, đôi mắt vô hồn lập tức trở nên trong veo, con ngươi thâm thúy giống như biển sâu phản chiếu ra ánh sáng làm cho người ta không thể nhìn thấu được.
Cô tình nguyện trở nên bình thường nhưng không đại biểu cho việc cô là người bình thường.
Một người là Monster bố nuôi của họ.
Một người là Cáo nhỏ ngây thơ.
Thực ra bố nuôi Monster và chị cả là một cặp tình nhân. Chỉ có chị sáu biết chuyện này.
Mà Cáo nhỏ lại là thiếu niên duy nhất đem lại ánh nắng cho chị cả. Cậu bé đã từng không để ý tới sự sống chết của mình để cứu mạng của chị cả.
Thế nhưng Cáo nhỏ không chỉ là người mang ánh nắng đến cho chị cả.
Cậu bé cũng là ánh nắng của rất nhiều chị em ở trong Điện Quân Tình.
Bao gồm cả cô.
Đến bữa trưa các chị em trong Điện Quân Tình ăn với nhau như thường lệ, bé Tùng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt họ.
Chị năm bắt đầu trêu ghẹo cậu bé: “Cáo nhỏ, không phải em đang bận vẽ tranh sao?
Mấy ngày trước các chị gọi em ra ăn cơm cùng em vẫn luôn nói không rảnh, chẳng lẽ em vẽ xong chín bức tranh rồi sao?”
Bé Tùng thầm nghĩ tính cách Chiến Quốc.
Việt kiêu ngạo, cho dù có rảnh cũng sẽ cũng không ra ngoài ăn với chị.
Bé Tùng cười nói: “Đúng vậy, em sắp vẽ xong chín bức tranh rồi. Chỉ còn một bức cuối cùng nữa thôi. Ăn xong em lại đi vẽ”
Chị cả gắp cho bé Tùng một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của cậu bé.
Đôi mắt bé Tùng u ám, nếu là lúc trước chị cả gắp thức ăn cho cậu bé thì cậu bé hiển nhiên sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng bây giờ sau khi biết chị cả là người hại chết chị chín thì bé Tùng cảm thấy hơi mênh mông mịt mù.
Cậu bé không biết phải đối mặt với chị cả như thế nào?
“Cảm ơn chị cả” Cậu bé cảm ơn một cách qua loa.
Chị sáu bỗng nhiên tiu nghỉu bùi ngùi: “Đáng tiếc em mười ba và em chín không có ở đây”
Bởi vì câu nói này nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều biến mất.
Chị bảy buồn bã nói: “Nghề này của chúng ta vốn dĩ không để ý tới sống chết. Em chín chết ở Mạt Thế chúng ta có đau lòng cũng vô ích. Chẳng bãng biến hận thù thành động lực, chúng ta đến Mạt Thế để cướp thi thể của con bé về”
Chị ba rưng rưng nói: “Tuy nói như vậy nhưng mà dù sao Vô Ưu cũng là chị em đã sống với chúng ta nhiều năm, on bé chết rồi sao chúng ta có thể không buồn chứ?”
Chị tám nói: “Bây giờ em mười ba đã đến Mạt Thế nên không thể đoán được là thuận lợi hay nguy hiểm. Chúng ta nên đến Mạt Thế để cứu con bé về sớm một chút”
Bé Tùng nhìn vẻ mặt tràn đầy hận thù sôi sục, cố gắng từ trong mỗi lời nói và việc làm của các chị để đoán ra lập trường của mỗi người.
Chị sáu là người chuyên thả con săn sắt bắt con cá rô nên không biết chị ấy cố ý hay là vô tình. Nếu như là cố ý vậy thì lòng dạ của chị ấy có thể nói là rất sâu. Trước kia cậu bé đã xem thường chị sáu rồi