Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1477
Chương 1477: Nhiều hơn cả tính mạng của em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Trang tuy hơi nhạy cảm, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi nghe được Chiến Hàn Quân giải thích, sự tức giận trong lòng cô cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Tiện thể lại hỏi han quan tâm Chiến Hàn Quân “Anh Hàn Quân, tại sao tên sát thủ kia lại theo dõi anh?”
Chiến Hàn Quân không muốn Linh Trang phải lo lắng cho mình, nên ra vẻ thả lỏng, nhéo nhéo mặt Linh Trang, cười nói: “Anh ta đã hạ độc chú Chiêm Sơn rồi cho nên lần này có lẽ là vì Chu Mã mà đến đây”
Nghe vậy, Linh Trang liên nghĩ đến những vụ án như “Diệt môn thảm án”. Nên sự lo lắng của cô đối với Chiến Hàn Quân cũng giảm bớt đi nhiều.
Đêm âm u, đường núi hiểm trở, gậ ghềnh khó đi, nhất là đường đèo dốc, các đoạn xuống dốc..
Chiến Hàn Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Linh Trang, để anh cống em về nhà”
Nghiêm Mặc Hàn từ xa chạy đến, đè cả người lên lưng Chiến Hàn Quân, ngượng.
ngùng cười nói: “Quân à, tôi cũng phải đi tìm cậu hơn nửa ngày trời, tôi cũng mệt mỏi lắm, cậu cõng cả tôi về với”
Chiến Hàn Quân thuận thế nằm hai vai Nghiêm Mặc Hàn, dùng lực ném Nghiêm Mặc Hàn một cú đẹp mắt qua vai, khiến Nghiêm Mặc Hàn té lăn xuống đất. Vừa ném vừa tức giận nói: “Tránh ra chỗ khác”
Nghiêm Mặc Hàn đau đớn hét lên.
Linh Trang trèo lên tấm lưng rắn chắc của Chiến Hàn Quân, nở nụ cười xinh đẹp.
Cô ta cho răng Chiến Hàn Quân sẽ quan tâm, không ngờ Chiến Hàn Quân cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Không phải cô nói cô có võ công rất cao cường sao? Cô còn sợ cái gì?
Linh Trang mím môi khế cười, anh Quân ở trước mặt người phụ nữ khác thì tính tình vừa lạnh lùng vừa phũ phàng.
“Cô ta muốn anh quan tâm cô ta hơn một chút đấy” Linh Trang ghé miệng thì thầm vào tai Chiến Hàn Quân, bờ môi mềm mại đụng vào vành tai anh.
Chiến Hàn Quân mỉm cười, “Anh già rồi, sức khỏe có hạn. Quan tâm mỗi em thì được chứ hơi sức đâu mà quản được người khác nữa”
Linh Trang ôm cổ anh, cười tươi vô cùng thỏa mãn.
“Mặc Hàn, nhờ anh chăm sóc cho Chu Mã” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn còn chưa kịp trả lời, Chu Mã liền khinh thường nhìn anh mỉa mai “Nghe nói anh bệnh tật ốm yếu, anh cứ tự lo cho cái thân anh ổn thỏa là được rồi, tôi không cần anh quan tâm.
Nghiêm Mặc Hàn nghiêm túc cảnh cáo “Xin hãy bỏ hai từ “Nhiều bệnh” đi nhé, có thể tôi chỉ hơi yếu thôi, tôi không có nhiều bệnh”
Hai người lại cãi nhau.
Như để làm cho khung cảnh hỗn loạn lên, Linh Trang cũng trở nên hưng phấn bướng bỉnh.
“Anh ơi……”
“Ơi” Chiến Hàn Quân hơi hơi nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh nhỏ bé yếu ớt của cô.
“Em yêu anh”
Chiến Hàn Quân nghe xong mừng như mới trúng vé số độc đắc, bờ môi không tự chủ được cứ cười sung sướng. Trong nháy mắt anh thấy giống như hoa nở trong lòng thật là nhiều, anh cảm thấy thật ngọt ngào.
“Yêu nhiều chừng nào?” Anh hỏi cô.
Hai người không nhận thấy là Nghiêm Mặc Hàn cùng Chu Mã đã không cãi nhau nữa.
“Nhiều hơn cả tính mạng của em”
Mắt Chiến Hàn Quân rưng rưng “Ừ. Anh biết mà”
Thực ra Linh Trang không cần nói ra, thì Chiến Hàn Quân cũng đã cảm nhận được từ rất lâu rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Trang tuy hơi nhạy cảm, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi nghe được Chiến Hàn Quân giải thích, sự tức giận trong lòng cô cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Tiện thể lại hỏi han quan tâm Chiến Hàn Quân “Anh Hàn Quân, tại sao tên sát thủ kia lại theo dõi anh?”
Chiến Hàn Quân không muốn Linh Trang phải lo lắng cho mình, nên ra vẻ thả lỏng, nhéo nhéo mặt Linh Trang, cười nói: “Anh ta đã hạ độc chú Chiêm Sơn rồi cho nên lần này có lẽ là vì Chu Mã mà đến đây”
Nghe vậy, Linh Trang liên nghĩ đến những vụ án như “Diệt môn thảm án”. Nên sự lo lắng của cô đối với Chiến Hàn Quân cũng giảm bớt đi nhiều.
Đêm âm u, đường núi hiểm trở, gậ ghềnh khó đi, nhất là đường đèo dốc, các đoạn xuống dốc..
Chiến Hàn Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Linh Trang, để anh cống em về nhà”
Nghiêm Mặc Hàn từ xa chạy đến, đè cả người lên lưng Chiến Hàn Quân, ngượng.
ngùng cười nói: “Quân à, tôi cũng phải đi tìm cậu hơn nửa ngày trời, tôi cũng mệt mỏi lắm, cậu cõng cả tôi về với”
Chiến Hàn Quân thuận thế nằm hai vai Nghiêm Mặc Hàn, dùng lực ném Nghiêm Mặc Hàn một cú đẹp mắt qua vai, khiến Nghiêm Mặc Hàn té lăn xuống đất. Vừa ném vừa tức giận nói: “Tránh ra chỗ khác”
Nghiêm Mặc Hàn đau đớn hét lên.
Linh Trang trèo lên tấm lưng rắn chắc của Chiến Hàn Quân, nở nụ cười xinh đẹp.
Cô ta cho răng Chiến Hàn Quân sẽ quan tâm, không ngờ Chiến Hàn Quân cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Không phải cô nói cô có võ công rất cao cường sao? Cô còn sợ cái gì?
Linh Trang mím môi khế cười, anh Quân ở trước mặt người phụ nữ khác thì tính tình vừa lạnh lùng vừa phũ phàng.
“Cô ta muốn anh quan tâm cô ta hơn một chút đấy” Linh Trang ghé miệng thì thầm vào tai Chiến Hàn Quân, bờ môi mềm mại đụng vào vành tai anh.
Chiến Hàn Quân mỉm cười, “Anh già rồi, sức khỏe có hạn. Quan tâm mỗi em thì được chứ hơi sức đâu mà quản được người khác nữa”
Linh Trang ôm cổ anh, cười tươi vô cùng thỏa mãn.
“Mặc Hàn, nhờ anh chăm sóc cho Chu Mã” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn còn chưa kịp trả lời, Chu Mã liền khinh thường nhìn anh mỉa mai “Nghe nói anh bệnh tật ốm yếu, anh cứ tự lo cho cái thân anh ổn thỏa là được rồi, tôi không cần anh quan tâm.
Nghiêm Mặc Hàn nghiêm túc cảnh cáo “Xin hãy bỏ hai từ “Nhiều bệnh” đi nhé, có thể tôi chỉ hơi yếu thôi, tôi không có nhiều bệnh”
Hai người lại cãi nhau.
Như để làm cho khung cảnh hỗn loạn lên, Linh Trang cũng trở nên hưng phấn bướng bỉnh.
“Anh ơi……”
“Ơi” Chiến Hàn Quân hơi hơi nghiêng đầu, lắng nghe âm thanh nhỏ bé yếu ớt của cô.
“Em yêu anh”
Chiến Hàn Quân nghe xong mừng như mới trúng vé số độc đắc, bờ môi không tự chủ được cứ cười sung sướng. Trong nháy mắt anh thấy giống như hoa nở trong lòng thật là nhiều, anh cảm thấy thật ngọt ngào.
“Yêu nhiều chừng nào?” Anh hỏi cô.
Hai người không nhận thấy là Nghiêm Mặc Hàn cùng Chu Mã đã không cãi nhau nữa.
“Nhiều hơn cả tính mạng của em”
Mắt Chiến Hàn Quân rưng rưng “Ừ. Anh biết mà”
Thực ra Linh Trang không cần nói ra, thì Chiến Hàn Quân cũng đã cảm nhận được từ rất lâu rồi