Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1463
Chương 1463: Chú ý an toàn
Giọng nói của Bé Tùng bắt đầu run rẩy: “Là chị năm sao?”
Chị năm hung ác tàn nhẫn và dũng cảm nhất, chỉ có chị ấy mới có thể làm ra loại chuyện giết hại bạn đồng môn như vậy.
Nhưng đôi mắt của Vô Ưu vẫn khép hờ.
Bé Tùng không có manh mối, trong lòng cậu bé những người chị khác đều rất dịu dàng và tốt bụng “Mười ba?”
“Mười hai?”
Tâm trạng của Bé Tùng càng lúc càng ngưng trọng, trong lòng không nguyện ý tin tưởng nhất là chị cả, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại chị cả vẫn chưa có nghiệm chứng.
“Đúng vậy… Chị cả?”
Đôi mắt không khỏi lo lắng giống như.
con bướm võ cánh nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của Bé Tùng.
Bé Tùng nhẹ nhàng dời bàn tay đang che mắt của cô bé, Hoa Vô Ưu đã bình thản nhằm mắt lại.
Con ngươi của Bé Tùng trở nên đỏ tươi, cảm giác tín nhiệm được bồi đắp trong nhiều năm ngay lập tức tan rã. Cả người lung la lung lay đứng dậy, hơi thở mong manh nói: “Chị chín chị nghỉ ngơi đi. Em chắc chắn sẽ phân xử công bằng mối thù của chị. Nếu như.
họ lạm sát kẻ vô tội thì em sẽ báo thù rửa hận cho chị.”
Đêm hôm đó Chiến Hàn Quân dẫn theo người nhà họ Chiến và họ Nghiêm tận mắt chứng kiến Bé Tùng chôn Vô Ưu ở vùng đất trù phú phong thủy trên đỉnh Núi Châu Phong Chiến Hàn Quân tự mình khắc bia đá: Trên bia mộ viết mộ Hoa Vô Ưu con gái nuôi của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang!
Sau khi chôn Vô Ưu xong Linh Trang nói vài câu trước ngôi mộ: “Vô Ưu, thật xin lỗi vì đã không chôn cất con một cách náo nhiệt.
Một phần là bởi vì thân phận của con đặc biệt, ở đây lại là Mạt Thế nơi mà chúng ta không thể làm chủ nên chúng ta chỉ có thể tiễn con một đoạn đường một cách thầm lặng như vậy. Hy vọng con lên đường bình an”
Vẻ mặt Bé Tùng không thay đổi đứng ở bên cạnh, tất cả sự đau buồn và ưu tư của cậu bé đã phung phí quá chừng, lúc này cậu bé không khóc được cũng không nói nên lời mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Ưu bị đất vàng vùi lấp Bàn tay Chiến Hàn Quân dịu dàng vòng qua đầu vai của Bé Tùng, anh chỉ có thể dùng cách thức không nói gì này để an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho Bé Tùng.
Lúc trở lại trấn Thanh Mai ông cụ nhà họ.
Chiến và Dư Sinh đang vô cùng sốt ruột đợi Chiến Hàn Quân trở về ở trước cửa.
Nhìn thấy ông cụ nhà họ Chiến và Dư Sinh, Chiến Hàn Quân lập tức đi tới đón rồi ‘Ông ngoại, cậu tình hình tối hôm nào?”
Vẻ mặt Dư Sinh nghiêm túc căn dặn Chiến Hàn Quân: “Hệ thống theo dõi của chúng ta cho thấy đêm qua có mười ba tên đặc công xâm nhập vào Núi Châu Phong Thế nhưng chỉ có mười hai tên đặc công xuống núi”
Bảo bối Thanh An đơn thuần thốt ra: “A, còn một tên đã chết bị chúng cháu chôn ở Lời nói của Bảo bối Thanh An không làm cho vẻ mặt của đám người Dư Sinh thư giãn.
Bởi vì chỉ có họ biết trong mười hai tên đặc công xuống núi bao gồm cả Chiến Quốc Việt.
Vì vậy mười ba tên đặc công xâm nhập.
vào Núi Châu Phong chỉ có mười một tên đặc công rời khỏi núi.
Như vậy còn một tên nữa đang ở đâu?
Con ngươi nhìn xa trông rộng và sâu thảm của Chiến Hàn Quân hiện ra ánh sáng lạnh yếu ớt nói: “Có thể tiến hành lục soát thảm Núi Châu Phong không?”
Dư Sinh nói: “Vẫn không kịp.”
Ông cụ nhà họ Chiến nói chen vào: “Ông đến đây là vì muốn nói với mọi người một tiếng thời gian này nên ít đi ra ngoài và chú ý an toàn. Ngoài ra mọi người chưa quen thuộc với người dân trong Dư Gia Trại nên cần phải đề phòng những tên sát thủ giả dạng người dân để lợi dụng trốn thoát khỏi việc mọi người lục soát Mạt Thế”
Ông cụ nhà họ Chiến cảnh báo từng người.
“Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ đề phòng người xa lạ đến tiếp cận chúng ta” Giọng điệu Chiến Hàn Quân bình thản nói.
Thực ra ông cụ nhà họ Chiến rất yên tâm về Chiến Hàn Quân. Nhưng lại không hiểu rõ lắm những người ở bên cạnh Chiến Hàn Quân ví dụ như Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt cho nên mới cố gắng hết sức nhắc nhở.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của ông cụ nhà họ Chiến đảo qua mỗi một khuôn mặt của những người ở đây, Nghiêm Mặc Hàn vội vàng làm rõ ý chí: “Ông cụ nhà họ Chiến yên tâm, mấy ngày nay cháu sẽ đợi ở trong trấn Thanh Mai, có đánh chết cháu cũng sẽ không đi ra ngoài”
Anh Nguyệt gật đầu theo.
Hai người này vừa nói chuyện vừa không khách sáo đi vào trong trấn Thanh Mai.
Chiến Hàn Quân không nói nên lời.
Mấy ngày sắp tới thế giới hai người tuyệt đẹp của anh và Linh Trang xem ra lại bị ngâm nước nóng rồi.
Giọng nói của Bé Tùng bắt đầu run rẩy: “Là chị năm sao?”
Chị năm hung ác tàn nhẫn và dũng cảm nhất, chỉ có chị ấy mới có thể làm ra loại chuyện giết hại bạn đồng môn như vậy.
Nhưng đôi mắt của Vô Ưu vẫn khép hờ.
Bé Tùng không có manh mối, trong lòng cậu bé những người chị khác đều rất dịu dàng và tốt bụng “Mười ba?”
“Mười hai?”
Tâm trạng của Bé Tùng càng lúc càng ngưng trọng, trong lòng không nguyện ý tin tưởng nhất là chị cả, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại chị cả vẫn chưa có nghiệm chứng.
“Đúng vậy… Chị cả?”
Đôi mắt không khỏi lo lắng giống như.
con bướm võ cánh nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của Bé Tùng.
Bé Tùng nhẹ nhàng dời bàn tay đang che mắt của cô bé, Hoa Vô Ưu đã bình thản nhằm mắt lại.
Con ngươi của Bé Tùng trở nên đỏ tươi, cảm giác tín nhiệm được bồi đắp trong nhiều năm ngay lập tức tan rã. Cả người lung la lung lay đứng dậy, hơi thở mong manh nói: “Chị chín chị nghỉ ngơi đi. Em chắc chắn sẽ phân xử công bằng mối thù của chị. Nếu như.
họ lạm sát kẻ vô tội thì em sẽ báo thù rửa hận cho chị.”
Đêm hôm đó Chiến Hàn Quân dẫn theo người nhà họ Chiến và họ Nghiêm tận mắt chứng kiến Bé Tùng chôn Vô Ưu ở vùng đất trù phú phong thủy trên đỉnh Núi Châu Phong Chiến Hàn Quân tự mình khắc bia đá: Trên bia mộ viết mộ Hoa Vô Ưu con gái nuôi của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang!
Sau khi chôn Vô Ưu xong Linh Trang nói vài câu trước ngôi mộ: “Vô Ưu, thật xin lỗi vì đã không chôn cất con một cách náo nhiệt.
Một phần là bởi vì thân phận của con đặc biệt, ở đây lại là Mạt Thế nơi mà chúng ta không thể làm chủ nên chúng ta chỉ có thể tiễn con một đoạn đường một cách thầm lặng như vậy. Hy vọng con lên đường bình an”
Vẻ mặt Bé Tùng không thay đổi đứng ở bên cạnh, tất cả sự đau buồn và ưu tư của cậu bé đã phung phí quá chừng, lúc này cậu bé không khóc được cũng không nói nên lời mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Ưu bị đất vàng vùi lấp Bàn tay Chiến Hàn Quân dịu dàng vòng qua đầu vai của Bé Tùng, anh chỉ có thể dùng cách thức không nói gì này để an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho Bé Tùng.
Lúc trở lại trấn Thanh Mai ông cụ nhà họ.
Chiến và Dư Sinh đang vô cùng sốt ruột đợi Chiến Hàn Quân trở về ở trước cửa.
Nhìn thấy ông cụ nhà họ Chiến và Dư Sinh, Chiến Hàn Quân lập tức đi tới đón rồi ‘Ông ngoại, cậu tình hình tối hôm nào?”
Vẻ mặt Dư Sinh nghiêm túc căn dặn Chiến Hàn Quân: “Hệ thống theo dõi của chúng ta cho thấy đêm qua có mười ba tên đặc công xâm nhập vào Núi Châu Phong Thế nhưng chỉ có mười hai tên đặc công xuống núi”
Bảo bối Thanh An đơn thuần thốt ra: “A, còn một tên đã chết bị chúng cháu chôn ở Lời nói của Bảo bối Thanh An không làm cho vẻ mặt của đám người Dư Sinh thư giãn.
Bởi vì chỉ có họ biết trong mười hai tên đặc công xuống núi bao gồm cả Chiến Quốc Việt.
Vì vậy mười ba tên đặc công xâm nhập.
vào Núi Châu Phong chỉ có mười một tên đặc công rời khỏi núi.
Như vậy còn một tên nữa đang ở đâu?
Con ngươi nhìn xa trông rộng và sâu thảm của Chiến Hàn Quân hiện ra ánh sáng lạnh yếu ớt nói: “Có thể tiến hành lục soát thảm Núi Châu Phong không?”
Dư Sinh nói: “Vẫn không kịp.”
Ông cụ nhà họ Chiến nói chen vào: “Ông đến đây là vì muốn nói với mọi người một tiếng thời gian này nên ít đi ra ngoài và chú ý an toàn. Ngoài ra mọi người chưa quen thuộc với người dân trong Dư Gia Trại nên cần phải đề phòng những tên sát thủ giả dạng người dân để lợi dụng trốn thoát khỏi việc mọi người lục soát Mạt Thế”
Ông cụ nhà họ Chiến cảnh báo từng người.
“Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ đề phòng người xa lạ đến tiếp cận chúng ta” Giọng điệu Chiến Hàn Quân bình thản nói.
Thực ra ông cụ nhà họ Chiến rất yên tâm về Chiến Hàn Quân. Nhưng lại không hiểu rõ lắm những người ở bên cạnh Chiến Hàn Quân ví dụ như Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt cho nên mới cố gắng hết sức nhắc nhở.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của ông cụ nhà họ Chiến đảo qua mỗi một khuôn mặt của những người ở đây, Nghiêm Mặc Hàn vội vàng làm rõ ý chí: “Ông cụ nhà họ Chiến yên tâm, mấy ngày nay cháu sẽ đợi ở trong trấn Thanh Mai, có đánh chết cháu cũng sẽ không đi ra ngoài”
Anh Nguyệt gật đầu theo.
Hai người này vừa nói chuyện vừa không khách sáo đi vào trong trấn Thanh Mai.
Chiến Hàn Quân không nói nên lời.
Mấy ngày sắp tới thế giới hai người tuyệt đẹp của anh và Linh Trang xem ra lại bị ngâm nước nóng rồi.