Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1457
Chương 1457: Nhảy tỏ tình
Tranh Ngọc cười nhẹ như mây trôi: “Linh Trang, chị và anh ta vốn ngay cả tình cảm cơ bản cũng không có, ép buộc anh ta lấy chị, anh ta đã rất khó xử rồi, chị không muốn được voi đòi tiên, mơ tưởng xa xỉ”
Linh Trang cũng biết tình cảm là không thể miễn cưỡng được, cô nặng nề thở dài.
Nhạc trong vũ trường bỗng trở nên du dương êm dịu trở lại, những cô gái chàng trai nắm tay nhau nhảy thành vòng tròn, lần lượt buông tay nhau tách thành từng nhóm, hai người một nhóm, còn những cô gái lẻ loi bước ra phía ngoài.
Chu Mã và chị em của cô ta đi đến chỗ của Chiến Hàn Quân, sau đó kéo Chiến Hàn Quân đi vào giữa vũ trường, khi những cô gái mắt xanh môi đỏ đủ màu sắc tản ra, giữa vũ trường chỉ còn lại có Chiến Hàn Quân và Chu Mã.
Những cặp đôi tình nhân khác, xoay quanh họ, hát ca nói cười, giống như đêm nay họ là vai chính.
Linh Trang bị lạc đàn ở một góc, cô thất thần nhìn Chiến Hàn Quân đứng giữa trung tâm vữ trường sa hao tuyệt đẹp.
*Ôi trời, chị dâu, bọn họ đây là có ý gì?”
Anh Nguyệt tức đến điếng người mở miệng chửi tục.
Sắc mặt của Linh Trang rất không tốt.
Chiến Hàn Quân lo lắng nhìn Linh Trang.
Họ tùy là rất không thích cụ diện này, nhưng dù sao mọi người đều là những người trái tim và lý trí của người trưởng thành, cái gọi là nhập gia tuy tục, bọn họ cũng không thể bướng bỉnh bỏ đi ngày trong ngày lễ quan trọng của nhà họ Dư.
Lúc này Dư Nhân đi về hướng của Linh Trang, đưa tay ra mời nói: “Chồng của cô nhảy cùng cô gái khác rồi, cô có muốn cùng tôi nhảy một bài hay không?”
Linh Trang giận hỏi: “Đây là điệu nhảy gì?
Dư Nhân cười xâu xa giải thích nói: “Điệu nhảy này là điệu nhảy tỏ tình, các cô gái chỉ có thể mời chàng trai họ thích khiêu vũ, sau đó đeo cho anh ta chiếc túi do các chính cô gái đó thêu, thì được coi là tỏ tình thành công.”
Linh Trang nói: “Tập tục phong kiến”
Dư Nhân nói: “Linh Trang, dựa vào sự thông minh của Chu Mã và tài nghệ bất phàm của Chu Mã, nếu như cô ta thành công tặng túi thêu cho anh Quân của cô, thì anh Quân của cô nhất định phải cưới cô ta, nếu không, người Dư Gia Trại sẽ không tha cho anh Quân của cô.”
Linh Trang nói: “Anh Quân sẽ không nhận túi thiêu của cô ta đâu.”
Dư Nhân nói: “Vậy còn chưa chắc.”
Hai mắt của Linh Trang nhìn chăm chăm Chiến Hàn Quân, đôi mắt ấm áp lộ ra chút uất ức, chút bất an.
Chu Mã bỗng nhiên đưa cảnh tay mềm mại trắng như tuyết ra quay đầu anh đối mặt với mình: “Anh Quân, tại sao anh lại sợ vợ của anh như thế?”.
đam mỹ hài
Tâm hồn lạnh giá của Chiến Hàn Quân lóe lên vẻ chán ghét, khuôn mặt anh tuấn của anh né tránh tay của cô ta, giọng điệu lạnh lỏe không chút nhiệt đồ: “Tôi không phải Sợ em ấy, mà là yêu em ấy”
Chu Mã tự mình gạt mình chọn lựa coi như không thấy sự chán ghét của Chiến Hàn Quân dành cho cô ta cười nói: “Em biết anh có bệnh sạch sẽ và tính cưỡng chế, nhà họ Dư ai cũng có, em sẽ không ngại đâu.”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi ngại đó” Anh đẩy cô ta ra, đứng cách cô ta thật xa.
“Xin lỗi, cô đụng chạm vào tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy ghê tởm buồn nôn”
Chu Mã hơi sững người, ánh mắt như con nai tơ lóe lên một tỉa thất bại, nhưng rất nhanh, cô ta đột nhiên cười lên.
“Em có thể trị bệnh này của anh” Sau đó cô ta bỗng nhiên chạy đến chỗ của anh, nhón chân lên chuẩn bị hôn lên môi của anh.
Đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân co lại, trước một giây đôi môi của cô ta kịp hôn lên môi của anh, anh theo bản năng ngửa về sau, nhanh nhẹn né ra Chu Mã vồ hụt, suýt chút nữa là ngã xuống đất, nhưng cô ta có nền tảng võ thuật vững chắc, tấm đáy vững vàng, xoay một vòng, cô ta lấy tui thiêu từ thắt lưng bỏ vào túi áo gió của Chiến Hàn Quân.
Ngay tất khắc, mọi người đều phát ra tiếng gieo hò.
Bên dưới, Dư Nhân nhìn sắc mặt trằng bệch của Linh Trang cười nói: “Tôi nói rồi, không có ai có thể từ chối túi thiêu của Chu Mã, bởi vì võ công Chu Mã, là mạnh nhất trong lớp trẻ của Dư Gia Trại chúng tôi Linh Trang vô cùng sửng sốt, không thể ngờ được là cô gái này lại có võ công tốt vậy.
Dư Nhân giải thích nói: “Bố của cô ta chính là hộ thần của Dư Gia Trại chúng tôi, võ công cao cường, không ai địch nổi, Chu Mã từ nhỏ đã được bố cô ta dạy dỗ, võ công đương nhiên siêu phàm.”
Tranh Ngọc cười nhẹ như mây trôi: “Linh Trang, chị và anh ta vốn ngay cả tình cảm cơ bản cũng không có, ép buộc anh ta lấy chị, anh ta đã rất khó xử rồi, chị không muốn được voi đòi tiên, mơ tưởng xa xỉ”
Linh Trang cũng biết tình cảm là không thể miễn cưỡng được, cô nặng nề thở dài.
Nhạc trong vũ trường bỗng trở nên du dương êm dịu trở lại, những cô gái chàng trai nắm tay nhau nhảy thành vòng tròn, lần lượt buông tay nhau tách thành từng nhóm, hai người một nhóm, còn những cô gái lẻ loi bước ra phía ngoài.
Chu Mã và chị em của cô ta đi đến chỗ của Chiến Hàn Quân, sau đó kéo Chiến Hàn Quân đi vào giữa vũ trường, khi những cô gái mắt xanh môi đỏ đủ màu sắc tản ra, giữa vũ trường chỉ còn lại có Chiến Hàn Quân và Chu Mã.
Những cặp đôi tình nhân khác, xoay quanh họ, hát ca nói cười, giống như đêm nay họ là vai chính.
Linh Trang bị lạc đàn ở một góc, cô thất thần nhìn Chiến Hàn Quân đứng giữa trung tâm vữ trường sa hao tuyệt đẹp.
*Ôi trời, chị dâu, bọn họ đây là có ý gì?”
Anh Nguyệt tức đến điếng người mở miệng chửi tục.
Sắc mặt của Linh Trang rất không tốt.
Chiến Hàn Quân lo lắng nhìn Linh Trang.
Họ tùy là rất không thích cụ diện này, nhưng dù sao mọi người đều là những người trái tim và lý trí của người trưởng thành, cái gọi là nhập gia tuy tục, bọn họ cũng không thể bướng bỉnh bỏ đi ngày trong ngày lễ quan trọng của nhà họ Dư.
Lúc này Dư Nhân đi về hướng của Linh Trang, đưa tay ra mời nói: “Chồng của cô nhảy cùng cô gái khác rồi, cô có muốn cùng tôi nhảy một bài hay không?”
Linh Trang giận hỏi: “Đây là điệu nhảy gì?
Dư Nhân cười xâu xa giải thích nói: “Điệu nhảy này là điệu nhảy tỏ tình, các cô gái chỉ có thể mời chàng trai họ thích khiêu vũ, sau đó đeo cho anh ta chiếc túi do các chính cô gái đó thêu, thì được coi là tỏ tình thành công.”
Linh Trang nói: “Tập tục phong kiến”
Dư Nhân nói: “Linh Trang, dựa vào sự thông minh của Chu Mã và tài nghệ bất phàm của Chu Mã, nếu như cô ta thành công tặng túi thêu cho anh Quân của cô, thì anh Quân của cô nhất định phải cưới cô ta, nếu không, người Dư Gia Trại sẽ không tha cho anh Quân của cô.”
Linh Trang nói: “Anh Quân sẽ không nhận túi thiêu của cô ta đâu.”
Dư Nhân nói: “Vậy còn chưa chắc.”
Hai mắt của Linh Trang nhìn chăm chăm Chiến Hàn Quân, đôi mắt ấm áp lộ ra chút uất ức, chút bất an.
Chu Mã bỗng nhiên đưa cảnh tay mềm mại trắng như tuyết ra quay đầu anh đối mặt với mình: “Anh Quân, tại sao anh lại sợ vợ của anh như thế?”.
đam mỹ hài
Tâm hồn lạnh giá của Chiến Hàn Quân lóe lên vẻ chán ghét, khuôn mặt anh tuấn của anh né tránh tay của cô ta, giọng điệu lạnh lỏe không chút nhiệt đồ: “Tôi không phải Sợ em ấy, mà là yêu em ấy”
Chu Mã tự mình gạt mình chọn lựa coi như không thấy sự chán ghét của Chiến Hàn Quân dành cho cô ta cười nói: “Em biết anh có bệnh sạch sẽ và tính cưỡng chế, nhà họ Dư ai cũng có, em sẽ không ngại đâu.”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi ngại đó” Anh đẩy cô ta ra, đứng cách cô ta thật xa.
“Xin lỗi, cô đụng chạm vào tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy ghê tởm buồn nôn”
Chu Mã hơi sững người, ánh mắt như con nai tơ lóe lên một tỉa thất bại, nhưng rất nhanh, cô ta đột nhiên cười lên.
“Em có thể trị bệnh này của anh” Sau đó cô ta bỗng nhiên chạy đến chỗ của anh, nhón chân lên chuẩn bị hôn lên môi của anh.
Đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân co lại, trước một giây đôi môi của cô ta kịp hôn lên môi của anh, anh theo bản năng ngửa về sau, nhanh nhẹn né ra Chu Mã vồ hụt, suýt chút nữa là ngã xuống đất, nhưng cô ta có nền tảng võ thuật vững chắc, tấm đáy vững vàng, xoay một vòng, cô ta lấy tui thiêu từ thắt lưng bỏ vào túi áo gió của Chiến Hàn Quân.
Ngay tất khắc, mọi người đều phát ra tiếng gieo hò.
Bên dưới, Dư Nhân nhìn sắc mặt trằng bệch của Linh Trang cười nói: “Tôi nói rồi, không có ai có thể từ chối túi thiêu của Chu Mã, bởi vì võ công Chu Mã, là mạnh nhất trong lớp trẻ của Dư Gia Trại chúng tôi Linh Trang vô cùng sửng sốt, không thể ngờ được là cô gái này lại có võ công tốt vậy.
Dư Nhân giải thích nói: “Bố của cô ta chính là hộ thần của Dư Gia Trại chúng tôi, võ công cao cường, không ai địch nổi, Chu Mã từ nhỏ đã được bố cô ta dạy dỗ, võ công đương nhiên siêu phàm.”