Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1443
Chương 1443: Theo chỉ thị của bố
Chiến Quốc Việt hoài nghi nhìn ông cụ: “Ông Tăng, sao vậy?”
Ông cụ nói: “Chuyện lớn như vậy, ông cậu mà biết thì sao? Ông ta chỉ lo lắng Chiến Hàn Quân suốt ngày nói chuyện yêu đương với vợ mà hồ đồ bỏ mặc con cái.”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Ông Tăng, tất cả hành động của Chiến Quốc Việt đều nghe theo chỉ thị của bố.”
Ông cụ khiếp sợ không thôi, thời khäc ông ta chú ý đến đứa con trai bảo bối này của Chiến Hàn Quân. Ông ta đã biết mấy ngày nay Chiến Hàn Quân khiến cho Dư Thừa Càn không vui, còn vội vàng giúp Nghiêm Linh Trang rèn luyện ngọc thạch…
Không nghĩ tới, dưới vẻ ngoài kiêu ngạo.
không bị trói buộc của anh, hóa ra còn cất giấu sự tính toán kỹ lưỡng như vậy.
Ông cụ sợ hãi than: “Cho nên để cậu thay thế Bé Tùng, là bút tích của anh ta.”
“Nhưng anh ta làm như vậy, không sợ mất đi cậu sao?”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt là anh em song sinh, theo lý mà nói hẳn đều là thịt trên mu bàn tay của anh. Thế nhưng ông cụ đối với sự hiếu thuận, tài năng tuyệt vời của Chiến Quốc Việt lại vô cùng yêu thích, tự nhiên trong lòng sẽ thiên vị Chiến Quốc Việt Chiến Hàn Quân dùng Chiến Quốc Việt đổi lấy Bé Tùng, để Chiến Quốc Việt đi gánh chịu nguy hiểm khó lường, khiến trong lòng ông cụ phê bình kín đáo.
Khi đó ông cụ cũng không biết, Chiến Hàn Quân lại đi nước cờ này, tâm tư của ông cụ đều hỏng bét.
Ông cụ thưởng thức, yêu thích Chiến Quốc Việt, sẽ không tiếc công sức giúp đỡ Chiến Quốc Việt Nếu đổi lại là Dư Thừa Càn có khúc mắc với Bé Tùng, có lẽ ông cụ sẽ không giúp đến cực hạn như thế.
Chiến Quốc Việt thông minh cười yếu ớt: “Bố tôi làm như vậy tự nhiên là có lý do của mình”
Ông cụ bị tấm lòng thẳng thắn của Chiến Quốc Việt làm cho tin phục, không chịu được mà bất bình thay cậu: “Hẳn là bố cậu thiên vị Bé Tùng đi?”
Chiến Quốc Việt nói đến bố mình thì một mặt ngạo nghễ nói: “Từ nhỏ bố đã biết quản lý tập đoàn, tiếp xúc với đủ loại lòng dạ con người, bố tôi đã được định sẵn là một người lòng dạ thâm sâu khó lường, nhạy cảm đa nghi. Ông Tảng không nhìn thấu ông ấy cũng là chuyện bình thường.”
Bỗng dưng ông cụ nhớ tới Chiến Hàn Quân một mình đối phó với quân tinh nhuệ của Mạt Thế, cuối cùng lại có thể bình an vô sự bảo vệ nhà họ Chiến. Nghĩ lại cũng cảm thấy Chiến Quốc Việt nói có lý.
Hản là cậu phải tràn ngập lòng tin vào Chiến Hàn Quân mới đúng.
Ông cụ đối với vẻ đề phòng chu đáo của Chiến Hàn Quân thì tràn ngập tò mò: “Quốc Việt, cậu mau nói cho ông Tằng biết, rốt cuộc bố cậu đang tính toán cái gì vậy?”
Chiến Quốc Việt nhìn ông Tăng, đáy mắt chôn vùi ý cười nói: “Ông Tằng, bố bảo tôi nói với ông một câu, vận rủi ngày đó của Chiến thị, rất có thể sẽ lịch sử tái diễn, phát sinh ở Dư gia trại trên Everest. Mong ông Tăng nhanh chóng phòng bị.”
Một nét kiên nghị không gì lay chuyển nổi hiện trên gương mặt của ông cụ, dù gì cũng là người đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, xưa nay sẽ không bỏ qua những nguy hiểm tiềm tàng: “Có phải là liên quan đến tổ chức thần bí của Bé Tùng không? Bố cậu cứ như vậy mà cất nhắc tổ chức thần bí kia sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Trong lòng bố có hai nghi vấn: Như Quân Tình Điện thực sự là tổ chức chính nghĩa của Bé Tùng, thế thì tại sao ngày đó Yêu Nghiệt lại cướp đi Bé Tùng bất chấp sự ngăn cản của Nghiêm Mặc Hàn và Tật Phong? Cái tác phong cướp giật hung ác như vậy, giống bạch đạo gây nên chỗ nào chứ? Có điều, bố cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu Quân Tình Điện là tổ chức tà ác, làm sao Bé Tùng có thể bình yên vô sự đứng trước mặt người đó, mà còn có thể bảo vệ trái tim lương thiện như vậy?”
Ông cụ không biết lời này của Chiến Quốc Việt có chỗ nào ảo diệu, nhưng lại nghe thấy vẻ bất đắc dĩ của Chiến Quốc Việt: “Bé Tùng tìm kiếm Cửu Trương Đồ ở Mạt Thế, khiến trong lòng bố cực kỳ hoài nghỉ Thế nhưng bố lại không muốn dưới tình huống không biết chân tướng mà đi ngược lại với Bé Tùng. Bố sợ đi sai một bước, sẽ làm tổn thương đến tình cha con của bố và Bé Tùng. Cho nên, bố để tôi đi sứ Quân Tình Điện, chỉ là vì thăm dò nội tình của Quân Tình Điện thôi.”
Ông cụ xem thường: “Bé Tùng muốn Cửu Trương Đồ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ lúc trước mà thôi. Khi đó cậu ta hận Mạt Thế, một lòng vì bố báo thù. Tôi có thể hiểu được cậu ta”
Ý cười nơi đáy mắt của Chiến Quốc Việt biến mất.
Chiến Quốc Việt hoài nghi nhìn ông cụ: “Ông Tăng, sao vậy?”
Ông cụ nói: “Chuyện lớn như vậy, ông cậu mà biết thì sao? Ông ta chỉ lo lắng Chiến Hàn Quân suốt ngày nói chuyện yêu đương với vợ mà hồ đồ bỏ mặc con cái.”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Ông Tăng, tất cả hành động của Chiến Quốc Việt đều nghe theo chỉ thị của bố.”
Ông cụ khiếp sợ không thôi, thời khäc ông ta chú ý đến đứa con trai bảo bối này của Chiến Hàn Quân. Ông ta đã biết mấy ngày nay Chiến Hàn Quân khiến cho Dư Thừa Càn không vui, còn vội vàng giúp Nghiêm Linh Trang rèn luyện ngọc thạch…
Không nghĩ tới, dưới vẻ ngoài kiêu ngạo.
không bị trói buộc của anh, hóa ra còn cất giấu sự tính toán kỹ lưỡng như vậy.
Ông cụ sợ hãi than: “Cho nên để cậu thay thế Bé Tùng, là bút tích của anh ta.”
“Nhưng anh ta làm như vậy, không sợ mất đi cậu sao?”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt là anh em song sinh, theo lý mà nói hẳn đều là thịt trên mu bàn tay của anh. Thế nhưng ông cụ đối với sự hiếu thuận, tài năng tuyệt vời của Chiến Quốc Việt lại vô cùng yêu thích, tự nhiên trong lòng sẽ thiên vị Chiến Quốc Việt Chiến Hàn Quân dùng Chiến Quốc Việt đổi lấy Bé Tùng, để Chiến Quốc Việt đi gánh chịu nguy hiểm khó lường, khiến trong lòng ông cụ phê bình kín đáo.
Khi đó ông cụ cũng không biết, Chiến Hàn Quân lại đi nước cờ này, tâm tư của ông cụ đều hỏng bét.
Ông cụ thưởng thức, yêu thích Chiến Quốc Việt, sẽ không tiếc công sức giúp đỡ Chiến Quốc Việt Nếu đổi lại là Dư Thừa Càn có khúc mắc với Bé Tùng, có lẽ ông cụ sẽ không giúp đến cực hạn như thế.
Chiến Quốc Việt thông minh cười yếu ớt: “Bố tôi làm như vậy tự nhiên là có lý do của mình”
Ông cụ bị tấm lòng thẳng thắn của Chiến Quốc Việt làm cho tin phục, không chịu được mà bất bình thay cậu: “Hẳn là bố cậu thiên vị Bé Tùng đi?”
Chiến Quốc Việt nói đến bố mình thì một mặt ngạo nghễ nói: “Từ nhỏ bố đã biết quản lý tập đoàn, tiếp xúc với đủ loại lòng dạ con người, bố tôi đã được định sẵn là một người lòng dạ thâm sâu khó lường, nhạy cảm đa nghi. Ông Tảng không nhìn thấu ông ấy cũng là chuyện bình thường.”
Bỗng dưng ông cụ nhớ tới Chiến Hàn Quân một mình đối phó với quân tinh nhuệ của Mạt Thế, cuối cùng lại có thể bình an vô sự bảo vệ nhà họ Chiến. Nghĩ lại cũng cảm thấy Chiến Quốc Việt nói có lý.
Hản là cậu phải tràn ngập lòng tin vào Chiến Hàn Quân mới đúng.
Ông cụ đối với vẻ đề phòng chu đáo của Chiến Hàn Quân thì tràn ngập tò mò: “Quốc Việt, cậu mau nói cho ông Tằng biết, rốt cuộc bố cậu đang tính toán cái gì vậy?”
Chiến Quốc Việt nhìn ông Tăng, đáy mắt chôn vùi ý cười nói: “Ông Tằng, bố bảo tôi nói với ông một câu, vận rủi ngày đó của Chiến thị, rất có thể sẽ lịch sử tái diễn, phát sinh ở Dư gia trại trên Everest. Mong ông Tăng nhanh chóng phòng bị.”
Một nét kiên nghị không gì lay chuyển nổi hiện trên gương mặt của ông cụ, dù gì cũng là người đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, xưa nay sẽ không bỏ qua những nguy hiểm tiềm tàng: “Có phải là liên quan đến tổ chức thần bí của Bé Tùng không? Bố cậu cứ như vậy mà cất nhắc tổ chức thần bí kia sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Trong lòng bố có hai nghi vấn: Như Quân Tình Điện thực sự là tổ chức chính nghĩa của Bé Tùng, thế thì tại sao ngày đó Yêu Nghiệt lại cướp đi Bé Tùng bất chấp sự ngăn cản của Nghiêm Mặc Hàn và Tật Phong? Cái tác phong cướp giật hung ác như vậy, giống bạch đạo gây nên chỗ nào chứ? Có điều, bố cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu Quân Tình Điện là tổ chức tà ác, làm sao Bé Tùng có thể bình yên vô sự đứng trước mặt người đó, mà còn có thể bảo vệ trái tim lương thiện như vậy?”
Ông cụ không biết lời này của Chiến Quốc Việt có chỗ nào ảo diệu, nhưng lại nghe thấy vẻ bất đắc dĩ của Chiến Quốc Việt: “Bé Tùng tìm kiếm Cửu Trương Đồ ở Mạt Thế, khiến trong lòng bố cực kỳ hoài nghỉ Thế nhưng bố lại không muốn dưới tình huống không biết chân tướng mà đi ngược lại với Bé Tùng. Bố sợ đi sai một bước, sẽ làm tổn thương đến tình cha con của bố và Bé Tùng. Cho nên, bố để tôi đi sứ Quân Tình Điện, chỉ là vì thăm dò nội tình của Quân Tình Điện thôi.”
Ông cụ xem thường: “Bé Tùng muốn Cửu Trương Đồ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ lúc trước mà thôi. Khi đó cậu ta hận Mạt Thế, một lòng vì bố báo thù. Tôi có thể hiểu được cậu ta”
Ý cười nơi đáy mắt của Chiến Quốc Việt biến mất.