Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1428
Chương 1428: Không đàng hoàng
Bé Tùng nói xong liền nâng mắt mà nhìn về phía Chiến Quốc Việt đang ngơ ngác: “Quốc Việt, anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến say sưa như vậy?”
Chiến Quốc Việt lấy lại tình thần, che giấu kỹ càng sự tính toán dưới đôi mắt sâu thẩm của cậu. Sau đó nói đùa rãng: “Anh đang nghĩ có phải tính nết không đàng hoàng và lưu manh của em là được những đặc vụ ở trong quân tình điện kia dạy cho em không”
Bé Tùng cảm thấy tủi thân mà lẩm bẩm: “Em có chỗ nào không đàng hoàng chứ?”
Chiến Quốc Việt ra vẻ ghét bỏ mà nhìn về phía cậu ấy nói: “Làm không nghiêm túc, lời nói thì tùy tiện, bạ đâu nói đấy”
Bé Tùng biện bạch cho mình: “Em không nghiêm túc ở chỗ nào, tùy tiện ở chỗ nào chứ?” Cho dù thực chất cậu rất tùy tiện nhưng mà cậu vẫn trông có vẻ là một người nghiêm chỉnh, chính trực đấy có được không!
Chiến Quốc Việt nghiêng người về phía trước và sáp lại gần Bé Tùng mà nhắc nhở cậu ấy: “Ngày đó em trần truồng mà nhào lên người anh đấy? Chuyện này còn không phải là tùy tiện sao? Rõ ràng em là một người con trai, lại ỏng a ỏng ẹo mà gọi anh, chuyện này không phải là không đàng hoàng sao?”
Sự thật đã chiến thắng lời biện minh.
Bé Tùng nhún vai, cảm thấy lúng túng nói: “Ngày đó chỉ là vì phải che giấu thân phận của em nên không còn cách nào khác mà thôi.”
Đôi mắt đào hoa hẹp và dài của Chiến Quốc Việt khẽ híp lại, một tia lạnh lùng và kiêu ngạo toát lên từ trong đôi mắt: “Hay cho.
một câu không còn cách nào khác. Lời răn dạy “Uy vũ không thể khuất phục, nghèo khổi không thể lay chuyển, giàu sang không thể thắng” mà bố đã dạy bảo cho em, có phải em đã vứt bỏ lên thẳng chín tầng mây rồi phải không?”
Chiến Quốc Việt dạy dỗ Bé Tùng một cách nghiêm khắc: “Bé Tùng, làm người thì phải có sự cứng cỏi. Cũng phải tôn trọng giới hạn của chính mình. Đừng nên vì những lợi ích ở trước mắt mà làm mất đi những tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của việc làm người”
Bé Tùng đỡ trán: “Quốc Việt, anh còn trông buồn tẻ chán ngắt hơn món đồ cổ của viện bảo tàng Anh nữa”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng hừ lên một tiếng, không thèm để ý đến cậu ấy.
Bé Tùng gấp gáp mà giải thích cho bản thân mình: “Mẹ cũng đã từng nói con đường nào cũng đi đến La Mã, nếu như có thể đi được đường tắt để tiết kiệm thời gian và sức lực thì cần gì phải bị hạn chế bởi những thứ gọi là hư danh kia chứ.”
Tích cách của hai anh em bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, điều này bắt đầu từ quan điểm dạy bảo khác nhau của bố mẹ Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc về yêu cầu cao đối với bản thân của Chiến Hàn Quân, Chiến Quốc Việt rất tỉ mỉ ngay cả trong việc ăn mặc.
Áo sơ mi sát người phải gài đến nút đầu tiên, áo khoác gió cũng phải kéo khóa chật kín. Cả người đều trông có vẻ rất nghiêm khắc, kiêu ngạo, không dễ gần Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cũng mặc cùng một loại chiếc áo khoác gió, thế nhưng áo khoác màu đen của cậu lại để hở ra một cách tùy tiện, trên đôi vai cũng tùy tiện quấn một chiếc khăn quàng màu be, ngay cả một mái tóc mềm mại của cậu ấy cũng hơi tung lên. Rõ ràng là cùng tuổi với Chiến Quốc Việt, thế nhưng cậu ấy lại có tầm nhìn như một cậu nhóc.
Hơn nữa lông mày của cậu ấy vẫn luôn nhướng lên, dáng vẻ cười như: không cười, nét mặt trông rất dịu dàng mang lại cho người khác cảm giác rất thân thiết.
Chiến Quốc Việt nhìn về phía Bé Tùng đang cảm thấy lo lắng, trong đôi mắt sâu thắm mang theo nét cười xấu xa như không có chuyện gì. Thật ra tuy rằng cậu rất nghiêm khắc với bản thân nhưng lại có một tấm lòng rất rộng rãi đối với người khác.
Đối với sự buông thả không chịu gò bó của Bé Tùng, cậu chỉ nghĩ răng em trai hoạt bát cởi mở. Cậu cảm thấy rất hâm mộ cậu ấy vì sự tùy tiện buông thả và không trói buộc, không gò bó của cậu ấy.
Lúc này cậu cố tình chọc giận Bé Tùng, chỉ muốn tạo ra một cảnh tượng giả anh em đang cãi nhau. Như vậy thì cậu ấy mới có thể cầu xin bố mẹ cởi sợi dây Đồng Tâm cho bọn họ Dù sao thì không có sợi dây Đồng Tâm trói buộc cậu thì Chiến Quốc Việt mới có thể thay thế Bé Tùng làm gián điệp ở trong quân tình điện trong thời điểm giao thừa.
Cả hai người anh em đầu buồn bực không vui mà quay trở về trấn Thanh Mai.
Trong lúc ăn cơm, Linh Trang và Chiến Hàn Quân rõ ràng cảm nhận được bầu không khí giữa hai đứa có có gì đó không đúng lắm.
Linh Trang liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân với ánh mắt không yên lòng vốn dĩ Chiến Hàn Quân nghĩ rằng Chiến Quốc Việt và Bé Tùng là hai người con trai trưởng thành, chuyện riêng của mình có thể hoàn toàn tự mình giải quyết, vì vậy anh trực tiếp làm ngơ với những hành vi cãi nhau của hai đứa con. Thế nhưng khi nhận lấy ánh mắt lo lắng của Linh Trang, anh không thể ngồi yên không quan tâm được nữa.
*Xảy ra chuyện gì?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi “Không có gì ạ” Chiến Quốc Việt nói một cách thản nhiên. Thế nhưng gương mặt lạnh như băng của cậu lại hiện lên sự tức giận Bé Tùng tố cáo nói: “Anh ấy xem thường con.
Đồng Bảo mềm mại đáng yêu ngay lập tức xét xử: “Anh cả, chuyện này là anh không đúng rồi. Sao anh lại có thể xem thường anh hai chứ?”
Chiến Quốc Việt nhìn vào Đồng Bảo với ánh mắt lạnh thấu xương: “Nó nói cái gì em liền tin cái đấy sao? Có còn chính kiến của mình không vậy?”
Đồng Bảo lại xoay đầu và nói với Bé Tùng: “Anh hai, có phải anh đã hiểu lầm anh cả rồi không.”
Bé Tùng nói: “Không được gọi anh là anh hai”
Khi gọi như vậy, giống như cậu ấy bởi vì ngốc nghếch nên mới hiểu lầm Chiến Quốc Việt vậy.
Đồng Bảo đều không lấy lòng từ hai bên được liền cúi đầu ăn cơm: “Xem như em chưa nói gì”
Bé Tùng nói xong liền nâng mắt mà nhìn về phía Chiến Quốc Việt đang ngơ ngác: “Quốc Việt, anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến say sưa như vậy?”
Chiến Quốc Việt lấy lại tình thần, che giấu kỹ càng sự tính toán dưới đôi mắt sâu thẩm của cậu. Sau đó nói đùa rãng: “Anh đang nghĩ có phải tính nết không đàng hoàng và lưu manh của em là được những đặc vụ ở trong quân tình điện kia dạy cho em không”
Bé Tùng cảm thấy tủi thân mà lẩm bẩm: “Em có chỗ nào không đàng hoàng chứ?”
Chiến Quốc Việt ra vẻ ghét bỏ mà nhìn về phía cậu ấy nói: “Làm không nghiêm túc, lời nói thì tùy tiện, bạ đâu nói đấy”
Bé Tùng biện bạch cho mình: “Em không nghiêm túc ở chỗ nào, tùy tiện ở chỗ nào chứ?” Cho dù thực chất cậu rất tùy tiện nhưng mà cậu vẫn trông có vẻ là một người nghiêm chỉnh, chính trực đấy có được không!
Chiến Quốc Việt nghiêng người về phía trước và sáp lại gần Bé Tùng mà nhắc nhở cậu ấy: “Ngày đó em trần truồng mà nhào lên người anh đấy? Chuyện này còn không phải là tùy tiện sao? Rõ ràng em là một người con trai, lại ỏng a ỏng ẹo mà gọi anh, chuyện này không phải là không đàng hoàng sao?”
Sự thật đã chiến thắng lời biện minh.
Bé Tùng nhún vai, cảm thấy lúng túng nói: “Ngày đó chỉ là vì phải che giấu thân phận của em nên không còn cách nào khác mà thôi.”
Đôi mắt đào hoa hẹp và dài của Chiến Quốc Việt khẽ híp lại, một tia lạnh lùng và kiêu ngạo toát lên từ trong đôi mắt: “Hay cho.
một câu không còn cách nào khác. Lời răn dạy “Uy vũ không thể khuất phục, nghèo khổi không thể lay chuyển, giàu sang không thể thắng” mà bố đã dạy bảo cho em, có phải em đã vứt bỏ lên thẳng chín tầng mây rồi phải không?”
Chiến Quốc Việt dạy dỗ Bé Tùng một cách nghiêm khắc: “Bé Tùng, làm người thì phải có sự cứng cỏi. Cũng phải tôn trọng giới hạn của chính mình. Đừng nên vì những lợi ích ở trước mắt mà làm mất đi những tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của việc làm người”
Bé Tùng đỡ trán: “Quốc Việt, anh còn trông buồn tẻ chán ngắt hơn món đồ cổ của viện bảo tàng Anh nữa”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng hừ lên một tiếng, không thèm để ý đến cậu ấy.
Bé Tùng gấp gáp mà giải thích cho bản thân mình: “Mẹ cũng đã từng nói con đường nào cũng đi đến La Mã, nếu như có thể đi được đường tắt để tiết kiệm thời gian và sức lực thì cần gì phải bị hạn chế bởi những thứ gọi là hư danh kia chứ.”
Tích cách của hai anh em bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, điều này bắt đầu từ quan điểm dạy bảo khác nhau của bố mẹ Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc về yêu cầu cao đối với bản thân của Chiến Hàn Quân, Chiến Quốc Việt rất tỉ mỉ ngay cả trong việc ăn mặc.
Áo sơ mi sát người phải gài đến nút đầu tiên, áo khoác gió cũng phải kéo khóa chật kín. Cả người đều trông có vẻ rất nghiêm khắc, kiêu ngạo, không dễ gần Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cũng mặc cùng một loại chiếc áo khoác gió, thế nhưng áo khoác màu đen của cậu lại để hở ra một cách tùy tiện, trên đôi vai cũng tùy tiện quấn một chiếc khăn quàng màu be, ngay cả một mái tóc mềm mại của cậu ấy cũng hơi tung lên. Rõ ràng là cùng tuổi với Chiến Quốc Việt, thế nhưng cậu ấy lại có tầm nhìn như một cậu nhóc.
Hơn nữa lông mày của cậu ấy vẫn luôn nhướng lên, dáng vẻ cười như: không cười, nét mặt trông rất dịu dàng mang lại cho người khác cảm giác rất thân thiết.
Chiến Quốc Việt nhìn về phía Bé Tùng đang cảm thấy lo lắng, trong đôi mắt sâu thắm mang theo nét cười xấu xa như không có chuyện gì. Thật ra tuy rằng cậu rất nghiêm khắc với bản thân nhưng lại có một tấm lòng rất rộng rãi đối với người khác.
Đối với sự buông thả không chịu gò bó của Bé Tùng, cậu chỉ nghĩ răng em trai hoạt bát cởi mở. Cậu cảm thấy rất hâm mộ cậu ấy vì sự tùy tiện buông thả và không trói buộc, không gò bó của cậu ấy.
Lúc này cậu cố tình chọc giận Bé Tùng, chỉ muốn tạo ra một cảnh tượng giả anh em đang cãi nhau. Như vậy thì cậu ấy mới có thể cầu xin bố mẹ cởi sợi dây Đồng Tâm cho bọn họ Dù sao thì không có sợi dây Đồng Tâm trói buộc cậu thì Chiến Quốc Việt mới có thể thay thế Bé Tùng làm gián điệp ở trong quân tình điện trong thời điểm giao thừa.
Cả hai người anh em đầu buồn bực không vui mà quay trở về trấn Thanh Mai.
Trong lúc ăn cơm, Linh Trang và Chiến Hàn Quân rõ ràng cảm nhận được bầu không khí giữa hai đứa có có gì đó không đúng lắm.
Linh Trang liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân với ánh mắt không yên lòng vốn dĩ Chiến Hàn Quân nghĩ rằng Chiến Quốc Việt và Bé Tùng là hai người con trai trưởng thành, chuyện riêng của mình có thể hoàn toàn tự mình giải quyết, vì vậy anh trực tiếp làm ngơ với những hành vi cãi nhau của hai đứa con. Thế nhưng khi nhận lấy ánh mắt lo lắng của Linh Trang, anh không thể ngồi yên không quan tâm được nữa.
*Xảy ra chuyện gì?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi “Không có gì ạ” Chiến Quốc Việt nói một cách thản nhiên. Thế nhưng gương mặt lạnh như băng của cậu lại hiện lên sự tức giận Bé Tùng tố cáo nói: “Anh ấy xem thường con.
Đồng Bảo mềm mại đáng yêu ngay lập tức xét xử: “Anh cả, chuyện này là anh không đúng rồi. Sao anh lại có thể xem thường anh hai chứ?”
Chiến Quốc Việt nhìn vào Đồng Bảo với ánh mắt lạnh thấu xương: “Nó nói cái gì em liền tin cái đấy sao? Có còn chính kiến của mình không vậy?”
Đồng Bảo lại xoay đầu và nói với Bé Tùng: “Anh hai, có phải anh đã hiểu lầm anh cả rồi không.”
Bé Tùng nói: “Không được gọi anh là anh hai”
Khi gọi như vậy, giống như cậu ấy bởi vì ngốc nghếch nên mới hiểu lầm Chiến Quốc Việt vậy.
Đồng Bảo đều không lấy lòng từ hai bên được liền cúi đầu ăn cơm: “Xem như em chưa nói gì”