Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1373
Chương 1373: Tại sao muốn làm bố tôi bị thương?
Thanh Tùng đây là muốn đi đường tà đạo không nhận người thân.
Thanh Tùng nhìn Chiến Quốc Việt tức giận, vội nói sang chuyện khác: “Tôi đói rồi”
Chiến Quốc Việt bưng bát lên, thở phì phò xiên một cái bánh chẻo, lực xiên giống như Thanh Tùng chọc cậu tức gi Thanh Tùng run rẩy, cười với cậu.
Chiến Quốc Việt nhét bánh chẻo vào trong miệng Thanh Tùng.
Thanh Tùng nóng đến mức miệng phồng rộp, nhưng cũng không cam lòng nhổ bánh chẻo ra.
Chỉ tức giận nhìn Chiến Quốc Việt, nói: “Anh để tôi nguyên lành nuốt sủi cảo đi, tôi không nếm được vị bánh chẻo.”
Chiến Quốc Việt xiên bánh chẻo một lần nữa, thổi thổi, rồi nhét vào trong miệng Thanh Tùng.
Lần này Thanh Tùng chậm rãi nhai, sau đó nhíu mày: “Không bỏ muối?”
Chiến Quốc Việt nói: “Sau khi mẹ tôi bị mù, là bố tôi chăm sóc mẹ. Đây là lân đâu tiên mẹ xuống bếp từ sau khi bị mù, có thể nấu cho cậu đã không tệ rồi. Cậu còn soi mới?”
Đáy mắt Thanh Tùng hơi rung rưng: “Được rồi được rồi, vị nhạt cũng không tệ”
Ăn bánh chẻo xong, hai anh em đấu võ mồm hơn mười lần.
Chiến Quốc Việt tấn công, Thanh Tùng phòng ngự.
Cuối cùng Chiến Quốc Việt ra kết luận: “Thanh Tùng còn chưa tới tình trạng táng tận lương tâm”
Mà Thanh Tùng ra kết luận: người anh cả này không dễ chọc, càng lúc càng giống bố.
Đầu óc toàn chiêu trò, hơi chút không chú ý là sẽ rơi vào trong hố của anh cả.
Sau khi ăn xong, Chiến Quốc Việt bất ngờ không kịp đề phòng nói một câ biết, tại sao cậu muốn làm bố bị thương?”
Thanh Tùng còn tưởng vừa rồi đã thành công lừa dối qua cửa, không nghĩ tới Chiến Quốc Việt lại nhắc lại, xem ra vấn đề này cậu không trả lời là không được.
“Tôi thấy lệnh bài của thượng tướng Mạt Thế của ông ấy ở trên máy bay, tôi có cừu oán với Mạt Thế, cho nên bám theo ông ấy một đoạn, để báo thù rửa hận bất cứ lúc nào” Thanh Tùng hời hợt nị Chiến Quốc Việt lại không buông tha: “Cậu có thù gì với Mạt Thế?”
Quyết tâm muốn Thanh Tùng tự nói thân phận.
Thanh Tùng trừng cậu ấy… Quốc Việt biết rỡ nguyên nhân cậu ghi hận Mạt Thế, biết rõ còn hỏi, không phải là muốn ép cậu thừa nhận thân phận của cậu sao?
“Mạt Thế hại chết bố tôi” Thanh Tùng lầu bầu nói.
Chiến Quốc Việt nói: Thanh Tùng lắc không phải”
Nhìn thấy sự dụ dỗ hiểm độc trong mắt Chiến Quốc Việt, Thanh Tùng chỉ tức giận ngậm miệng lại.
“Tôi muốn đi ngủ rồi” Thanh Tùng nằm ở “Bố cậu chết?”
“Đương nhiên trên giường, kéo chăn bông lên đảp.
Chiến Quốc Việt ngồi ở trước mặt cậu, lo lắng nói: “Cậu muốn Cửu Trương Đồ làm gì?”
Thanh Tùng lấy tay bịt lỗ tai.
Chiến Quốc Việt cất cao giọng nói: “Cửu Trương Đồ đã bị phá hủy. Bây giờ trên đời này, chỉ có trong đầu của tôi còn nhớ rõ hình dáng Cửu Trương Đồ. Cậu muốn Cửu Trương Đồ, thì về sau không cần tìm bố tôi gây phiền phức, tìm tôi là được rồi”
Nói xong, Chiến Quốc Việt bê bát đi ra.
Thanh Tùng xốc chăn lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng Chiến Quốc Việt.
Thanh Tùng suy nghĩ: điều này hơi phiền toái, muốn từ trong đầu Chiến Quốc Việt lấy được Cửu Trương Đồ, là phải đánh tan phòng bị trong lòng Chiến Quốc Việt.
Nhưng người có tâm lý mạnh như Chiến Quốc Việt thì ai có thể đối phó được anh ta?
Rất nhanh sau đó, Chiến Quốc Việt quay trở lại Thanh Tùng kinh ngạc giật mình: “Tại sao anh trở về Chiến Quốc Việt nói: tôi. Tôi phải ngủ ở chỗ nà Thanh Tùng cợt nhả đứng lên: “Anh không sợ người cậu có tố chất thần kinh kia của anh lo lắng anh cầm súng ra trận hủy căn cơ à?”
Khóe môi Chiến Quốc Việt nhếch lên, người này trưởng thành càng lúc càng ngang ngạnh.
Thanh Tùng đây là muốn đi đường tà đạo không nhận người thân.
Thanh Tùng nhìn Chiến Quốc Việt tức giận, vội nói sang chuyện khác: “Tôi đói rồi”
Chiến Quốc Việt bưng bát lên, thở phì phò xiên một cái bánh chẻo, lực xiên giống như Thanh Tùng chọc cậu tức gi Thanh Tùng run rẩy, cười với cậu.
Chiến Quốc Việt nhét bánh chẻo vào trong miệng Thanh Tùng.
Thanh Tùng nóng đến mức miệng phồng rộp, nhưng cũng không cam lòng nhổ bánh chẻo ra.
Chỉ tức giận nhìn Chiến Quốc Việt, nói: “Anh để tôi nguyên lành nuốt sủi cảo đi, tôi không nếm được vị bánh chẻo.”
Chiến Quốc Việt xiên bánh chẻo một lần nữa, thổi thổi, rồi nhét vào trong miệng Thanh Tùng.
Lần này Thanh Tùng chậm rãi nhai, sau đó nhíu mày: “Không bỏ muối?”
Chiến Quốc Việt nói: “Sau khi mẹ tôi bị mù, là bố tôi chăm sóc mẹ. Đây là lân đâu tiên mẹ xuống bếp từ sau khi bị mù, có thể nấu cho cậu đã không tệ rồi. Cậu còn soi mới?”
Đáy mắt Thanh Tùng hơi rung rưng: “Được rồi được rồi, vị nhạt cũng không tệ”
Ăn bánh chẻo xong, hai anh em đấu võ mồm hơn mười lần.
Chiến Quốc Việt tấn công, Thanh Tùng phòng ngự.
Cuối cùng Chiến Quốc Việt ra kết luận: “Thanh Tùng còn chưa tới tình trạng táng tận lương tâm”
Mà Thanh Tùng ra kết luận: người anh cả này không dễ chọc, càng lúc càng giống bố.
Đầu óc toàn chiêu trò, hơi chút không chú ý là sẽ rơi vào trong hố của anh cả.
Sau khi ăn xong, Chiến Quốc Việt bất ngờ không kịp đề phòng nói một câ biết, tại sao cậu muốn làm bố bị thương?”
Thanh Tùng còn tưởng vừa rồi đã thành công lừa dối qua cửa, không nghĩ tới Chiến Quốc Việt lại nhắc lại, xem ra vấn đề này cậu không trả lời là không được.
“Tôi thấy lệnh bài của thượng tướng Mạt Thế của ông ấy ở trên máy bay, tôi có cừu oán với Mạt Thế, cho nên bám theo ông ấy một đoạn, để báo thù rửa hận bất cứ lúc nào” Thanh Tùng hời hợt nị Chiến Quốc Việt lại không buông tha: “Cậu có thù gì với Mạt Thế?”
Quyết tâm muốn Thanh Tùng tự nói thân phận.
Thanh Tùng trừng cậu ấy… Quốc Việt biết rỡ nguyên nhân cậu ghi hận Mạt Thế, biết rõ còn hỏi, không phải là muốn ép cậu thừa nhận thân phận của cậu sao?
“Mạt Thế hại chết bố tôi” Thanh Tùng lầu bầu nói.
Chiến Quốc Việt nói: Thanh Tùng lắc không phải”
Nhìn thấy sự dụ dỗ hiểm độc trong mắt Chiến Quốc Việt, Thanh Tùng chỉ tức giận ngậm miệng lại.
“Tôi muốn đi ngủ rồi” Thanh Tùng nằm ở “Bố cậu chết?”
“Đương nhiên trên giường, kéo chăn bông lên đảp.
Chiến Quốc Việt ngồi ở trước mặt cậu, lo lắng nói: “Cậu muốn Cửu Trương Đồ làm gì?”
Thanh Tùng lấy tay bịt lỗ tai.
Chiến Quốc Việt cất cao giọng nói: “Cửu Trương Đồ đã bị phá hủy. Bây giờ trên đời này, chỉ có trong đầu của tôi còn nhớ rõ hình dáng Cửu Trương Đồ. Cậu muốn Cửu Trương Đồ, thì về sau không cần tìm bố tôi gây phiền phức, tìm tôi là được rồi”
Nói xong, Chiến Quốc Việt bê bát đi ra.
Thanh Tùng xốc chăn lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng Chiến Quốc Việt.
Thanh Tùng suy nghĩ: điều này hơi phiền toái, muốn từ trong đầu Chiến Quốc Việt lấy được Cửu Trương Đồ, là phải đánh tan phòng bị trong lòng Chiến Quốc Việt.
Nhưng người có tâm lý mạnh như Chiến Quốc Việt thì ai có thể đối phó được anh ta?
Rất nhanh sau đó, Chiến Quốc Việt quay trở lại Thanh Tùng kinh ngạc giật mình: “Tại sao anh trở về Chiến Quốc Việt nói: tôi. Tôi phải ngủ ở chỗ nà Thanh Tùng cợt nhả đứng lên: “Anh không sợ người cậu có tố chất thần kinh kia của anh lo lắng anh cầm súng ra trận hủy căn cơ à?”
Khóe môi Chiến Quốc Việt nhếch lên, người này trưởng thành càng lúc càng ngang ngạnh.