Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1364
Chương 1364: Thắng trưởng lão Côn Tăng
“Thằng đê tiện, thằng vô liêm sỉ. Đợi lúc trở về ông cố sẽ dạy dỗ nó một trận đàng hoàng” Dư Niên lấy lòng Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Quốc Việt nhìn ông rồi lắc đầu: “Cái đó thì không cần. Đợi lát nữa, cháu sẽ tự mình dạy dỗ cho chú ấy”
Dư Niên lộ ra nét mặt vui mừng.
“Đứa nhỏ này thật là khiến cho người khác yêu thích”
Lúc Chiến Quốc Việt đi vào chỗ vượt ải, Trưởng lão Côn Tăng thành thật mà nói: “Thăng nhóc, sư tổ không ngại nói thật cho con biết, đợi lát nữa sư tổ đến chỗ giữ ải, sẽ dùng gậy dài để đấu với con. Con vẫn nên chọn một cái vũ khi giống vậy để đấu với sư tổ đi?”
Chiến Quốc Việt cười nhẹ, hoá ra ông ta là sư phụ của bà nội?
Chiến Quốc Việt không kiềm chế được nên trêu chọc: “Con có thể chọn súng không?
Trưởng lão Côn Tăng nói: “Thôi thôi thôi, con chọn súng thì ông phải chơi như thế nào hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Ồ”
Những người sáng suốt đều nhìn ra, trận thi đấu vượt ải này, rõ ràng là cố ý làm khó Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt tới chỗ chọn vũ khí, cuối cùng cầm một dây thêm cứng chắc lên.
Trưởng lão Côn Tăng hoang mang hỏi: “Con chọn cái kia là có ý gì? Cái đó không phải là binh khí sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đó là cảnh giới võ thuật của ông vẫn chưa đủ. Người đã đạt tới cảnh giới trong võ thuật, thì vạn vật đều là vũ khí”
Trưởng lão Côn Tăng cười nói: “Thắng nhóc này, miệng lưỡi sắc bén. Đến đây đi, cho ông xem võ công của con như thế nào?”
Nói xong, Trưởng lão Côn Tăng bỗng nhiên rút ra một cây trúc dài mảnh, hai tay múa như lưỡi đao, mấy cành lá vụn vặt trên thân trúc liền rơi lả tả xuống mặt đất. Chỉ còn lại một cây gậy tre trụi lủi Chiến Quốc Việt há mồm kinh ngạc, trong lòng âm thầm cảm thán, tay người này thô ráp như vậy, xem ra thời gian luyện võ là vô cùng lâu.
Chiến Quốc Việt trở nên cần thận hơn, lúc gậy dài của trưởng lão Công Tăng múa tới đây, cậu không đón lấy, mà giống như một con cá trạch thoát khỏi ông cụ, sau đó leo vào trong rừng trúc.
Cùng lúc đó cậu lấy sợi dây thép ra, kết thành lưới ở trong rừng, rất nhanh liền kết thành một cái mạng nhện.
Chiến Quốc Việt nhanh nhẹn linh hoạt nhảy ra khỏi cái mạng nhện, động tác nhanh chóng, Trưởng lão Côn Tăng đánh không được cậu, ngược lại mỗi lần vung tay đánh ra chỉ là cắt ngang không khí, dân dần cảm thấy được một lực cản vô hình.
Đó là lực cản của sợi dây thép với ông ta, ánh mắt của ông lão không tốt, nhìn không thấy dây thép, đánh vào trên dây thép, Chiến Quốc Việt liền nhân cơ hội ra một quyền, cướp được cây gậy của ông ta, ném xuống đất “Ông ơi, ông thua rồi”
Trưởng lão Côn Tăng thua tâm phục khẩu phục: “Cái thằng nhóc này, ức hiếp ông hoa mắt có phải không?”
Những âm thanh vỗ tay nhiệt liệt của mọi người vang lên.
Dư Nhân không vui không buồn nói: “Giống như khi trốn chui trốn lủi, chỉ biết trốn, không tấn công. Còn ức hiếp ông cụ hoa mắt, thẳng cũng không vẻ vang”
Ông cụ Niên mắng anh ta một câu: “Phi, thẳng chính là thắng, con thừa nhận thực lực.
Chiến Quốc Việt lợi hại thì cũng không mất miếng thịt nào đâu”
Dư Nhân chua xót nói: “Còn tới chín ải nữa, thằng bé thẳng được bọn họ mới lợi hại”
Ông cụ Niên nói: “Mười trưởng lão này là sư phụ của cô con đó, năm đó cô của con có thể đánh thắng được bảy vị trưởng lão. Chiến Quốc Việt nhỏ như vậy làm thế nào có thể đánh lại được mười vị trưởng lão. Thằng bé có thể đánh thắng một người là đã lợi hại rồi.
“Thằng đê tiện, thằng vô liêm sỉ. Đợi lúc trở về ông cố sẽ dạy dỗ nó một trận đàng hoàng” Dư Niên lấy lòng Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Quốc Việt nhìn ông rồi lắc đầu: “Cái đó thì không cần. Đợi lát nữa, cháu sẽ tự mình dạy dỗ cho chú ấy”
Dư Niên lộ ra nét mặt vui mừng.
“Đứa nhỏ này thật là khiến cho người khác yêu thích”
Lúc Chiến Quốc Việt đi vào chỗ vượt ải, Trưởng lão Côn Tăng thành thật mà nói: “Thăng nhóc, sư tổ không ngại nói thật cho con biết, đợi lát nữa sư tổ đến chỗ giữ ải, sẽ dùng gậy dài để đấu với con. Con vẫn nên chọn một cái vũ khi giống vậy để đấu với sư tổ đi?”
Chiến Quốc Việt cười nhẹ, hoá ra ông ta là sư phụ của bà nội?
Chiến Quốc Việt không kiềm chế được nên trêu chọc: “Con có thể chọn súng không?
Trưởng lão Côn Tăng nói: “Thôi thôi thôi, con chọn súng thì ông phải chơi như thế nào hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Ồ”
Những người sáng suốt đều nhìn ra, trận thi đấu vượt ải này, rõ ràng là cố ý làm khó Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt tới chỗ chọn vũ khí, cuối cùng cầm một dây thêm cứng chắc lên.
Trưởng lão Côn Tăng hoang mang hỏi: “Con chọn cái kia là có ý gì? Cái đó không phải là binh khí sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Đó là cảnh giới võ thuật của ông vẫn chưa đủ. Người đã đạt tới cảnh giới trong võ thuật, thì vạn vật đều là vũ khí”
Trưởng lão Côn Tăng cười nói: “Thắng nhóc này, miệng lưỡi sắc bén. Đến đây đi, cho ông xem võ công của con như thế nào?”
Nói xong, Trưởng lão Côn Tăng bỗng nhiên rút ra một cây trúc dài mảnh, hai tay múa như lưỡi đao, mấy cành lá vụn vặt trên thân trúc liền rơi lả tả xuống mặt đất. Chỉ còn lại một cây gậy tre trụi lủi Chiến Quốc Việt há mồm kinh ngạc, trong lòng âm thầm cảm thán, tay người này thô ráp như vậy, xem ra thời gian luyện võ là vô cùng lâu.
Chiến Quốc Việt trở nên cần thận hơn, lúc gậy dài của trưởng lão Công Tăng múa tới đây, cậu không đón lấy, mà giống như một con cá trạch thoát khỏi ông cụ, sau đó leo vào trong rừng trúc.
Cùng lúc đó cậu lấy sợi dây thép ra, kết thành lưới ở trong rừng, rất nhanh liền kết thành một cái mạng nhện.
Chiến Quốc Việt nhanh nhẹn linh hoạt nhảy ra khỏi cái mạng nhện, động tác nhanh chóng, Trưởng lão Côn Tăng đánh không được cậu, ngược lại mỗi lần vung tay đánh ra chỉ là cắt ngang không khí, dân dần cảm thấy được một lực cản vô hình.
Đó là lực cản của sợi dây thép với ông ta, ánh mắt của ông lão không tốt, nhìn không thấy dây thép, đánh vào trên dây thép, Chiến Quốc Việt liền nhân cơ hội ra một quyền, cướp được cây gậy của ông ta, ném xuống đất “Ông ơi, ông thua rồi”
Trưởng lão Côn Tăng thua tâm phục khẩu phục: “Cái thằng nhóc này, ức hiếp ông hoa mắt có phải không?”
Những âm thanh vỗ tay nhiệt liệt của mọi người vang lên.
Dư Nhân không vui không buồn nói: “Giống như khi trốn chui trốn lủi, chỉ biết trốn, không tấn công. Còn ức hiếp ông cụ hoa mắt, thẳng cũng không vẻ vang”
Ông cụ Niên mắng anh ta một câu: “Phi, thẳng chính là thắng, con thừa nhận thực lực.
Chiến Quốc Việt lợi hại thì cũng không mất miếng thịt nào đâu”
Dư Nhân chua xót nói: “Còn tới chín ải nữa, thằng bé thẳng được bọn họ mới lợi hại”
Ông cụ Niên nói: “Mười trưởng lão này là sư phụ của cô con đó, năm đó cô của con có thể đánh thắng được bảy vị trưởng lão. Chiến Quốc Việt nhỏ như vậy làm thế nào có thể đánh lại được mười vị trưởng lão. Thằng bé có thể đánh thắng một người là đã lợi hại rồi.