Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1357
Chương 1357: Tới mượn binh
Một câu đánh thức người trong mộng Dư Niên nói: “Dư Nhân nói đúng. Chúng ta tụm lại ở đây sẽ chỉ làm cho họ hiểu lâm sự chân thành của chúng ta. Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi ra ngoài đón khách quý mới đúng”
Vừa dứt lời, liền nghe được một giọng nói tự kiêu réo rắt truyền đến: “Thành ý của các người tôi đã thấy hết rồi”
Dư Niên quay đầu, liền nhìn thấy một người thanh niên đang cưỡng ép Dư Tiền đi vào. Bên cạnh cậu ấy, còn có một cô gái trẻ xinh đẹp như bức tượng bằng ngọc, đôi mắt thanh thuần, lộ ra sự kiên định và thuần khiết hiếm có.
Dư Niên nói: “Thằng nhóc này là ai? Điên cuồng như vậy?”
Dư Sinh nói: “Bố, nó là con trai của Hàn Quân – Chiến Quốc Việt.
Dư Niên nghe vậy, tỉ mỉ xem xét Chiến Quốc Vi Thấy dáng người cao và hiên ngang như cây ngọc lan của cậu, vẻ mặt ngạo nghễ, một đôi mắt sáng như trăng rằm, thần thái bình tĩnh như vậy.
Dư Niên hết lòng khen ngợi: “Dáng vẻ thật tuấn tú, không hổ là con cháu của nhà họ Dư ta”
Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn đám người Dư Niên, thấy dáng vẻ bọn họ tuy rằng nho nhã, nhưng xuất thân vẫn là ăn cướp, khó che giấu cái tính hung hãn trên người.
Bởi vì tức giận Trại nhà họ Dư tiếp đãi với cậu không chu đáo, liền nói: “Vẻ đẹp của tôi giống bố tôi, bố tôi lại giống ông nội tôi. Và ông tôi trông giống như bà cố của tôi Dư Niên hoang mang, quay đầu hỏi Dư Nhân: “Lời này của cháu nó là có ý gì chứ?”
Dư Nhân cần răng nói: ‘Ý nó chính là nét đẹp của nó, không liên quan gì đến chúng ta đấy: Dư Niên liền nổi cáu đùng đùng: “Sao lại không có quan hệ? Ông đây tuy rằng là lớn tuổi thô lỗ, tốt xấu gì cũng đọc sách. Di truyền học này được viết rõ ràng, gen của đứa trẻ, một nửa đến từ bố và một nửa từ mẹ: Nhìn dáng vẻ cười hồn nhiên, tuấn tú của.
Chiến Quốc Việt, Dư Niên kìm nén cái tính cáu gắt của mình, cười nói: “Quốc Việt, cháu còn nhỏ, chờ cháu học được định luật di truyền gen. Thì cháu sẽ không nói vậy nữa đâu.”
Chiến Quốc Việt cố ý gây rắc rối, giọng không đổi nói: “Gen của nhà họ Dư, có lẽ toàn bộ đều là gen lặn. Vừa khéo, đã bị gen nhà họ Chiến chiếm hết toàn bộ rồi. Cho nên, trên người tôi, các người mới không thể nhìn thấy bóng dáng của nhà họ Dư.”
Dư Niên nhìn Chiến Quốc Việt với ánh mắt vô cùng bất ngờ, còn tưởng rằng cậu chưa từng học qua định luật gen di truyền, thì ra cậu học rất thấu đáo, còn biết quan hệ về gen lặn và gen trội.
Dư Niên nói: “Được rồi, dáng vẻ của cháu giống nhà họ Chiến, tính cách giống như nhà họ Dư chúng ta thì hơn.”
Chiến Quốc Việt khinh bỉ cười, nói: “Tính cách bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài rất lớn. Nhà họ Chiến chúng tôi gặp nhiều khó khăn, khi còn bé phần gen trí tuệ nhút nhát, ngu ngốc đã sớm bị những trải nghiệm của cuộc sống bên ngoài làm cho trở nên cứng cỏi.”
Vẻ mặt của Dư Niên lại đột nhiên vô cùng kinh ngạc.
Vốn muốn dùng tình yêu để khiến Chiến Quốc Việt rung động, không ngờ rằng cái miệng này của Chiến Quốc Việt còn bạc tình bạc nghĩa hơn cả bố cậu, thật là càng nói càng muốn cho một trận.
Ông cụ cảm thấy mình có nói thế nào cũng không thể khiến đứa nhỏ này thay đổi, trực tiếp tức giận nói: “Thằng nhóc thối này, đến đây làm cái gì?”
Chẳng lẽ là cố ý đến trêu tức ông ấy.
“Mượn binh.” Chiến Quốc Việt thản nhiên nói.
Dư Niên nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Chiến Quốc Việt, trong lòng thật sự không hiểu, nếu đã cầu xin người khác giúp đỡ còn cao ngạo như vậy? Sợ là đứa nhỏ này không biết lễ phép, không biết khi xin người khác giúp đỡ cũng nên hạ thấp thái độ.
Dư Nhân bởi vì trong lòng vẫn còn mối hận với Chiến Quốc Việt, giờ phút này mà thêm dầu vào lửa. Mượn đao giết người, đây mới là cảnh giới cao nhất báo thù.
“Ông à, thắng nhóc thối này đến Trại nhà họ Dư chúng ta mượn binh, nhưng lại bắt Dư Tiền để xông vào, thật sự là không hiểu lễ nghĩa” Dư Nhân nói một cách khiêu khích Dư Niên nhìn Chiến Quốc Việt, cân nhắc khó xử vì đứa nhỏ này, xem nó phản ứng như: thế nào, “Nếu như ông không cho cháu mượn thì sao?”
Chiến Quốc Việt đi tới chỗ cái ghế trên ở phòng khách tao nhã ngồi xuống. Sau đó, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn đám người trong phòng khách, tràn đầy tự tin nói: “Nếu nói nhẹ mà không mượn được, vậy thì chỉ có thể cứng rắn thôi. Tôi nghĩ, với binh lực và trí thông minh của nhà họ Chiến chúng tôi, có Cửu Trương Đồ chỉ dẫn, muốn phá hủy cái nơi nhỏ bé này của ông là chuyện dễ như trở bàn tay”
Một câu đánh thức người trong mộng Dư Niên nói: “Dư Nhân nói đúng. Chúng ta tụm lại ở đây sẽ chỉ làm cho họ hiểu lâm sự chân thành của chúng ta. Chúng ta vẫn nên cùng nhau đi ra ngoài đón khách quý mới đúng”
Vừa dứt lời, liền nghe được một giọng nói tự kiêu réo rắt truyền đến: “Thành ý của các người tôi đã thấy hết rồi”
Dư Niên quay đầu, liền nhìn thấy một người thanh niên đang cưỡng ép Dư Tiền đi vào. Bên cạnh cậu ấy, còn có một cô gái trẻ xinh đẹp như bức tượng bằng ngọc, đôi mắt thanh thuần, lộ ra sự kiên định và thuần khiết hiếm có.
Dư Niên nói: “Thằng nhóc này là ai? Điên cuồng như vậy?”
Dư Sinh nói: “Bố, nó là con trai của Hàn Quân – Chiến Quốc Việt.
Dư Niên nghe vậy, tỉ mỉ xem xét Chiến Quốc Vi Thấy dáng người cao và hiên ngang như cây ngọc lan của cậu, vẻ mặt ngạo nghễ, một đôi mắt sáng như trăng rằm, thần thái bình tĩnh như vậy.
Dư Niên hết lòng khen ngợi: “Dáng vẻ thật tuấn tú, không hổ là con cháu của nhà họ Dư ta”
Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn đám người Dư Niên, thấy dáng vẻ bọn họ tuy rằng nho nhã, nhưng xuất thân vẫn là ăn cướp, khó che giấu cái tính hung hãn trên người.
Bởi vì tức giận Trại nhà họ Dư tiếp đãi với cậu không chu đáo, liền nói: “Vẻ đẹp của tôi giống bố tôi, bố tôi lại giống ông nội tôi. Và ông tôi trông giống như bà cố của tôi Dư Niên hoang mang, quay đầu hỏi Dư Nhân: “Lời này của cháu nó là có ý gì chứ?”
Dư Nhân cần răng nói: ‘Ý nó chính là nét đẹp của nó, không liên quan gì đến chúng ta đấy: Dư Niên liền nổi cáu đùng đùng: “Sao lại không có quan hệ? Ông đây tuy rằng là lớn tuổi thô lỗ, tốt xấu gì cũng đọc sách. Di truyền học này được viết rõ ràng, gen của đứa trẻ, một nửa đến từ bố và một nửa từ mẹ: Nhìn dáng vẻ cười hồn nhiên, tuấn tú của.
Chiến Quốc Việt, Dư Niên kìm nén cái tính cáu gắt của mình, cười nói: “Quốc Việt, cháu còn nhỏ, chờ cháu học được định luật di truyền gen. Thì cháu sẽ không nói vậy nữa đâu.”
Chiến Quốc Việt cố ý gây rắc rối, giọng không đổi nói: “Gen của nhà họ Dư, có lẽ toàn bộ đều là gen lặn. Vừa khéo, đã bị gen nhà họ Chiến chiếm hết toàn bộ rồi. Cho nên, trên người tôi, các người mới không thể nhìn thấy bóng dáng của nhà họ Dư.”
Dư Niên nhìn Chiến Quốc Việt với ánh mắt vô cùng bất ngờ, còn tưởng rằng cậu chưa từng học qua định luật gen di truyền, thì ra cậu học rất thấu đáo, còn biết quan hệ về gen lặn và gen trội.
Dư Niên nói: “Được rồi, dáng vẻ của cháu giống nhà họ Chiến, tính cách giống như nhà họ Dư chúng ta thì hơn.”
Chiến Quốc Việt khinh bỉ cười, nói: “Tính cách bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài rất lớn. Nhà họ Chiến chúng tôi gặp nhiều khó khăn, khi còn bé phần gen trí tuệ nhút nhát, ngu ngốc đã sớm bị những trải nghiệm của cuộc sống bên ngoài làm cho trở nên cứng cỏi.”
Vẻ mặt của Dư Niên lại đột nhiên vô cùng kinh ngạc.
Vốn muốn dùng tình yêu để khiến Chiến Quốc Việt rung động, không ngờ rằng cái miệng này của Chiến Quốc Việt còn bạc tình bạc nghĩa hơn cả bố cậu, thật là càng nói càng muốn cho một trận.
Ông cụ cảm thấy mình có nói thế nào cũng không thể khiến đứa nhỏ này thay đổi, trực tiếp tức giận nói: “Thằng nhóc thối này, đến đây làm cái gì?”
Chẳng lẽ là cố ý đến trêu tức ông ấy.
“Mượn binh.” Chiến Quốc Việt thản nhiên nói.
Dư Niên nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Chiến Quốc Việt, trong lòng thật sự không hiểu, nếu đã cầu xin người khác giúp đỡ còn cao ngạo như vậy? Sợ là đứa nhỏ này không biết lễ phép, không biết khi xin người khác giúp đỡ cũng nên hạ thấp thái độ.
Dư Nhân bởi vì trong lòng vẫn còn mối hận với Chiến Quốc Việt, giờ phút này mà thêm dầu vào lửa. Mượn đao giết người, đây mới là cảnh giới cao nhất báo thù.
“Ông à, thắng nhóc thối này đến Trại nhà họ Dư chúng ta mượn binh, nhưng lại bắt Dư Tiền để xông vào, thật sự là không hiểu lễ nghĩa” Dư Nhân nói một cách khiêu khích Dư Niên nhìn Chiến Quốc Việt, cân nhắc khó xử vì đứa nhỏ này, xem nó phản ứng như: thế nào, “Nếu như ông không cho cháu mượn thì sao?”
Chiến Quốc Việt đi tới chỗ cái ghế trên ở phòng khách tao nhã ngồi xuống. Sau đó, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn đám người trong phòng khách, tràn đầy tự tin nói: “Nếu nói nhẹ mà không mượn được, vậy thì chỉ có thể cứng rắn thôi. Tôi nghĩ, với binh lực và trí thông minh của nhà họ Chiến chúng tôi, có Cửu Trương Đồ chỉ dẫn, muốn phá hủy cái nơi nhỏ bé này của ông là chuyện dễ như trở bàn tay”