Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130
Chương 130
Chiến Quốc Việt nhăn lại mũi, nhếch miệng, mỗi lần không biết trả lời thế nào thì đều có hành động đáng yêu này.
“Chơi” Một lúc sau, Chiến Quốc Việt mới nói một chữ: Chiến Hàn Quân khó chịu nhắm mắt lại, anh thật sự là hiểu lầm Lạc Thanh Tùng! Có lẽ là vì áy náy nên bất giác ôm Lạc Thanh Tùng chặt hơn “Con muốn về nhà” Lạc Thanh Tùng đột nhiên nức nở. Những đứa trẻ bị làm trái ý tự nhiên sẽ muốn đến áp một bến cảng ấm hơn và đáng tin cậy hơn.
“Lạc Thanh Tùng, đây là nhà của con” Chiến Hàn Quân cố gắng bù đấp lỗi lầm, cố gẳng tác động đến đứa trẻ bằng sự dịu dàng của mình.
“Con nhớ mẹ” Nước mắt của Lạc Thanh Tùng giống như những hạt pha le, ai nhìn thấy cũng sẽ không khỏi xúc động.
Chiến Hàn Quân ngồi đó, không biết nên làm gì.
Chiến Anh Nguyệt đi tới, vươn tay: “Lạc Thanh Tùng, tối nay cháu ngủ với cô đi” Lạc Thanh Tùng gần như không hề suy nghĩ gì mà nhào vào lòng Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân dừng lại, đứng đó với đôi mắt u ám.
Sau khi Anh Nguyệt rời đi cùng Lạc Thanh Tùng, Chiến Quốc Việt trở nên phụ thuộc vào anh. Chiến Quốc Việt nắm tay bố, nâng đôi con ngươi sáng như sao nhìn Chiến Hàn Quân.
Bố đang không vui, ai có mắt tinh ý đều thấy được.
“Quốc Việt, nói cho bố biết, hôm nay sao con lại run rẩy sau khi vào lâu đài?” Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha, ôm lấy Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt trong mắt lập tức tràn ra vẻ hoảng sợ, Chiến Hàn Quân nhíu mày, ngoài Lạc Thanh Tùng ra, trong Lâu đầu không có sinh vật sống nào khác, Quốc Việt sợ cái gì? “Quốc Việt sợ Thanh Tùng sao?” Chiến Hàn Quân nói với cậu bé.
Chiến Quốc Việt lắc đầu nguầy nguậy.
Chiến Hàn Quân vô cùng khó hiểu, có vẻ như anh thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Không phải chuyện của Lạc Thanh Tùng.
Nghĩ mình đã làm sai với Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân đau đầu. Nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện với cậu bé, phải khai sáng, phải giải thích với cậu bé để cậu không cảm thấy bị oan ức.
Tối hôm đó, bà cụ sai người đến mời dự tiệc, Chiến Hàn Quân từ chối lời mời. Một là bản thân không có tâm trạng ăn uống, hai là Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt có vẻ rất phiền muộn.
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện một trận mưa.
Sau khi Chiến Hàn Quân đưa Chiến Quốc Việt vào giấc ngủ, anh đi đến phòng tắm của Chiến Anh Nguyệt. Người hầu nói với anh: “Cô chủ và cậu chủ nhỏ đã nghỉ ngơi sớm rồi ạ” Chiến Hàn Quân thất vọng quay lại.
Đêm đó, Lạc Thanh Tùng sao có thể ngủ được? Cậu bé nghĩ chuyện khủng khiếp làm vỡ chiếc sứ quý hiếm trị giá hàng trăm tỷ khiến cậu bé bàng hoàng. Cùng với sự trừng phạt tàn nhẫn của bố đối với mình, Lạc Thanh Tùng quyết định rằng bố không đủ yêu mình. Cậu bé cứ trẫn trọc suy nghĩ như vậy, mãi không ngủ được.
Chỉ là giả vờ ngủ để đánh lừa người khác.
Sau khi mọi người đã ngủ say, Lạc Thanh Tùng nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, lẻn ra khỏi vườn Hương Đỉnh trong lúc mọi người đã ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chiến Anh Nguyệt tỉnh dậy, thấy Lạc Thanh Tùng đã biến mất nên vô cùng hoảng sợ, lập tức gọi Chiến Hàn Quân: “Anh, không thấy Thanh Tùng đâu cả” Trong lòng Chiến Hàn Quân nghe thấy tin này như muốn nổ tung.
Đột nhiên anh đập mạnh tay vào cửa kính, näảm đấm ứa máu, nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào: “Chết tiệt!”
Chương 130
Chiến Quốc Việt nhăn lại mũi, nhếch miệng, mỗi lần không biết trả lời thế nào thì đều có hành động đáng yêu này.
“Chơi” Một lúc sau, Chiến Quốc Việt mới nói một chữ: Chiến Hàn Quân khó chịu nhắm mắt lại, anh thật sự là hiểu lầm Lạc Thanh Tùng! Có lẽ là vì áy náy nên bất giác ôm Lạc Thanh Tùng chặt hơn “Con muốn về nhà” Lạc Thanh Tùng đột nhiên nức nở. Những đứa trẻ bị làm trái ý tự nhiên sẽ muốn đến áp một bến cảng ấm hơn và đáng tin cậy hơn.
“Lạc Thanh Tùng, đây là nhà của con” Chiến Hàn Quân cố gắng bù đấp lỗi lầm, cố gẳng tác động đến đứa trẻ bằng sự dịu dàng của mình.
“Con nhớ mẹ” Nước mắt của Lạc Thanh Tùng giống như những hạt pha le, ai nhìn thấy cũng sẽ không khỏi xúc động.
Chiến Hàn Quân ngồi đó, không biết nên làm gì.
Chiến Anh Nguyệt đi tới, vươn tay: “Lạc Thanh Tùng, tối nay cháu ngủ với cô đi” Lạc Thanh Tùng gần như không hề suy nghĩ gì mà nhào vào lòng Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân dừng lại, đứng đó với đôi mắt u ám.
Sau khi Anh Nguyệt rời đi cùng Lạc Thanh Tùng, Chiến Quốc Việt trở nên phụ thuộc vào anh. Chiến Quốc Việt nắm tay bố, nâng đôi con ngươi sáng như sao nhìn Chiến Hàn Quân.
Bố đang không vui, ai có mắt tinh ý đều thấy được.
“Quốc Việt, nói cho bố biết, hôm nay sao con lại run rẩy sau khi vào lâu đài?” Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha, ôm lấy Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt trong mắt lập tức tràn ra vẻ hoảng sợ, Chiến Hàn Quân nhíu mày, ngoài Lạc Thanh Tùng ra, trong Lâu đầu không có sinh vật sống nào khác, Quốc Việt sợ cái gì? “Quốc Việt sợ Thanh Tùng sao?” Chiến Hàn Quân nói với cậu bé.
Chiến Quốc Việt lắc đầu nguầy nguậy.
Chiến Hàn Quân vô cùng khó hiểu, có vẻ như anh thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Không phải chuyện của Lạc Thanh Tùng.
Nghĩ mình đã làm sai với Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân đau đầu. Nhất định phải tìm thời gian để nói chuyện với cậu bé, phải khai sáng, phải giải thích với cậu bé để cậu không cảm thấy bị oan ức.
Tối hôm đó, bà cụ sai người đến mời dự tiệc, Chiến Hàn Quân từ chối lời mời. Một là bản thân không có tâm trạng ăn uống, hai là Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt có vẻ rất phiền muộn.
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện một trận mưa.
Sau khi Chiến Hàn Quân đưa Chiến Quốc Việt vào giấc ngủ, anh đi đến phòng tắm của Chiến Anh Nguyệt. Người hầu nói với anh: “Cô chủ và cậu chủ nhỏ đã nghỉ ngơi sớm rồi ạ” Chiến Hàn Quân thất vọng quay lại.
Đêm đó, Lạc Thanh Tùng sao có thể ngủ được? Cậu bé nghĩ chuyện khủng khiếp làm vỡ chiếc sứ quý hiếm trị giá hàng trăm tỷ khiến cậu bé bàng hoàng. Cùng với sự trừng phạt tàn nhẫn của bố đối với mình, Lạc Thanh Tùng quyết định rằng bố không đủ yêu mình. Cậu bé cứ trẫn trọc suy nghĩ như vậy, mãi không ngủ được.
Chỉ là giả vờ ngủ để đánh lừa người khác.
Sau khi mọi người đã ngủ say, Lạc Thanh Tùng nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, lẻn ra khỏi vườn Hương Đỉnh trong lúc mọi người đã ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chiến Anh Nguyệt tỉnh dậy, thấy Lạc Thanh Tùng đã biến mất nên vô cùng hoảng sợ, lập tức gọi Chiến Hàn Quân: “Anh, không thấy Thanh Tùng đâu cả” Trong lòng Chiến Hàn Quân nghe thấy tin này như muốn nổ tung.
Đột nhiên anh đập mạnh tay vào cửa kính, näảm đấm ứa máu, nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào: “Chết tiệt!”