Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1314
Chương 1314: Ai nói tôi phải làm rùa đen rụt cổ?
: Ai nói tôi phải làm rùa đen rụt cổ?
Dư Tiền có chút không đồng tình với hành động việc ai người nấy lo của cậu chủ: “Cậu chủ, nếu có cậu ở bên ngoài chỉ huy tàu bảo vệ, nói không chừng đã có thể bắt lấy những tên Quỷ Ảnh đó.”
Dư Nhân nói: “Đối nghịch với Chiến Hàn Quân, đó là đi thắp đèn lồng vào trong WC để tìm phân!”
Dư Tiền nói lời an ủi Dư Nhân: “Cậu chủ, tuy rằng cậu là người đã thua cuộc dưới tay gã, nhưng mà cậu cũng đừng tự coi nhẹ mình chứ!”
Dư Nhân ngồi bật thẳng dậy giống như: thây ma, nhìn Dư Tiền: “Anh nói cái gì vậy?”
Dư Tiền cũng không biết mình đã nói sai ở chỗ nào, lại lặp lại lời nói của mình: “Cậu chủ, thua bởi Chiến Hàn Quân không mất mặt. Cậu không thể bởi vì sợ thua gã ta mà làm con rùa đen rụt cổ cả đời được đúng không?”
Dư Nhân tức giận đến mức cầm cái gối đầu lên ném về phía Dư Tiền: “Ai nói tôi phải làm rùa đen rụt cổ?”
Dư Tiền đón lấy gối đầu, trố mắt hỏi: “Vậy vì sao mà đêm nay cậu không dám đi ra ngoài đánh nhau với gã? Cậu…… rõ ràng cậu chính là sợ thua thì có!”
Dư Nhân cả nói: “Anh ngốc à, tôi đánh nhau với nó, thẳng cũng là thua. Bây giờ nó là cục cưng yêu quý của ông nội, đánh thẳng nó, nó không vui vẻ, ông nội cũng sẽ không vui vẻ. Ông nội mà không vui vẻ, ông ấy sẽ để tôi được sống yên ổn qua ngày à?”
Dư Tiền chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Nói rất đúng đó.”
Dư Nhân là người thông minh thì hay suy nghĩ nhiều, dù thế nào cũng có một sai sót.
Anh ta cho rằng anh không tham dự, không can thiệp, là có thể tránh được kiếp nạn này.
Ai ngờ, cụ cố tổ đánh mất đứa cháu ngoại quý báu, trong cơn giận dữ, lửa giận nhanh chóng lan tràn đến mỗi một góc ở Nhà họ Dư.
Dư Nhân rõ ràng là không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi cụ cố tổ trở lại biệt thự, bèn sầm mặt đi tới đi lui ở trong sân, cả giận hỏi: “Thằng Dư Sinh đâu?”
“Ở trong chỗ ngủ của bà Ba Nhà họ Dư”
Người hầu bẩm báo.
Tâm tình của cụ cố tổ không thoải mái, chửi ầm lên: “Suốt ngày đều chỉ biết ôm đàn bà ngủ. Bây giờ đã là lúc nào rồi, nó còn ôm đàn bà ngủ? Một ngày không ôm đàn bà cũng không chết được. Nhanh nhanh gọi nó dậy mau lên, bảo nó có chết cũng phải lại đây mở họp cho ông đây.”
“Còn có thắng rùa con rụt đầu Dư Nhân kia đâu? Đêm nay nó lại chết dí ở chỗ nào vậy?”
“Thưa cụ cố tổ, cậu chủ đang ngủ.”
Người hầu bẩm báo thật cẩn thận.
“Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ thôi à? Lớn đầu như vậy rồi, ngay cả một con vợ cũng không có. Không có đàn bà để ôm nó còn ngủ được à?”
Người hầu sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa. Cụ cố tổ tức giận đến mức ngay cả lời nói ra đều mâu thuẫn với nhau mà vẫn còn không biết. Lần này gia chủ và cậu chủ phải gặp xui rồi.
Không bao lâu, Dư Sinh và Dư Nhân ăn mặc không chỉnh tề lại đây. Cụ cố tổ nhìn thấy bộ dáng chật vật của bọn họ, lửa giận trong lòng mới hơi hơi giảm bớt được một chút.
“Hai bố con nhà mày là sâu ngủ đầu thai sao? Bên ngoài ồn ào đến long trời lở đất, chúng mày còn ngủ được à?”
Dư Sinh và Dư Nhân nhìn nhau, cả hai bố con đều không muốn làm chỉm đầu đàn.
Dư Sinh nhỏ giọng ra lệnh cho con trai: “Thăng nhóc thối tha kia, ngày thường ông nội con đối xử với con không tệ, con nhanh nhanh khuyên nhủ ông nội con đi chứ?”
Dư Nhân nói: “Ông già ông lại muốn hại tôi. Ông nội còn đang nổi nóng. Đây là lúc mà ông ấy hành xử vô lý nhất, ai giảng đạo lý với ông đều chỉ có chữ chết mà thôi.”
Hai cha con cùng mang vẻ mặt im ắng như đúc từ một khuôn.
Cụ cố tổ vẻ mặt đau khổ nhìn thắng con, thẳng con không nói lời nào lại nghiêng đầu nhìn đứa cháu trai.
Thấy Dư Sinh và Dư Nhân đều mang một dáng vẻ và thái độ sống chết mặc bây, cụ cố tổ nháy mắt bùng lên lửa giận: “Ông đây mặc kệ chúng mày dùng cách gì, nhất định phải mang Hàn Quân không bị tổn hao đến một cọng lông nào về đây cho ông đây”
Dư Sinh và Dư Nhân gục đầu xuống, thở ngắn than dài.
: Ai nói tôi phải làm rùa đen rụt cổ?
Dư Tiền có chút không đồng tình với hành động việc ai người nấy lo của cậu chủ: “Cậu chủ, nếu có cậu ở bên ngoài chỉ huy tàu bảo vệ, nói không chừng đã có thể bắt lấy những tên Quỷ Ảnh đó.”
Dư Nhân nói: “Đối nghịch với Chiến Hàn Quân, đó là đi thắp đèn lồng vào trong WC để tìm phân!”
Dư Tiền nói lời an ủi Dư Nhân: “Cậu chủ, tuy rằng cậu là người đã thua cuộc dưới tay gã, nhưng mà cậu cũng đừng tự coi nhẹ mình chứ!”
Dư Nhân ngồi bật thẳng dậy giống như: thây ma, nhìn Dư Tiền: “Anh nói cái gì vậy?”
Dư Tiền cũng không biết mình đã nói sai ở chỗ nào, lại lặp lại lời nói của mình: “Cậu chủ, thua bởi Chiến Hàn Quân không mất mặt. Cậu không thể bởi vì sợ thua gã ta mà làm con rùa đen rụt cổ cả đời được đúng không?”
Dư Nhân tức giận đến mức cầm cái gối đầu lên ném về phía Dư Tiền: “Ai nói tôi phải làm rùa đen rụt cổ?”
Dư Tiền đón lấy gối đầu, trố mắt hỏi: “Vậy vì sao mà đêm nay cậu không dám đi ra ngoài đánh nhau với gã? Cậu…… rõ ràng cậu chính là sợ thua thì có!”
Dư Nhân cả nói: “Anh ngốc à, tôi đánh nhau với nó, thẳng cũng là thua. Bây giờ nó là cục cưng yêu quý của ông nội, đánh thẳng nó, nó không vui vẻ, ông nội cũng sẽ không vui vẻ. Ông nội mà không vui vẻ, ông ấy sẽ để tôi được sống yên ổn qua ngày à?”
Dư Tiền chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Nói rất đúng đó.”
Dư Nhân là người thông minh thì hay suy nghĩ nhiều, dù thế nào cũng có một sai sót.
Anh ta cho rằng anh không tham dự, không can thiệp, là có thể tránh được kiếp nạn này.
Ai ngờ, cụ cố tổ đánh mất đứa cháu ngoại quý báu, trong cơn giận dữ, lửa giận nhanh chóng lan tràn đến mỗi một góc ở Nhà họ Dư.
Dư Nhân rõ ràng là không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi cụ cố tổ trở lại biệt thự, bèn sầm mặt đi tới đi lui ở trong sân, cả giận hỏi: “Thằng Dư Sinh đâu?”
“Ở trong chỗ ngủ của bà Ba Nhà họ Dư”
Người hầu bẩm báo.
Tâm tình của cụ cố tổ không thoải mái, chửi ầm lên: “Suốt ngày đều chỉ biết ôm đàn bà ngủ. Bây giờ đã là lúc nào rồi, nó còn ôm đàn bà ngủ? Một ngày không ôm đàn bà cũng không chết được. Nhanh nhanh gọi nó dậy mau lên, bảo nó có chết cũng phải lại đây mở họp cho ông đây.”
“Còn có thắng rùa con rụt đầu Dư Nhân kia đâu? Đêm nay nó lại chết dí ở chỗ nào vậy?”
“Thưa cụ cố tổ, cậu chủ đang ngủ.”
Người hầu bẩm báo thật cẩn thận.
“Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ thôi à? Lớn đầu như vậy rồi, ngay cả một con vợ cũng không có. Không có đàn bà để ôm nó còn ngủ được à?”
Người hầu sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa. Cụ cố tổ tức giận đến mức ngay cả lời nói ra đều mâu thuẫn với nhau mà vẫn còn không biết. Lần này gia chủ và cậu chủ phải gặp xui rồi.
Không bao lâu, Dư Sinh và Dư Nhân ăn mặc không chỉnh tề lại đây. Cụ cố tổ nhìn thấy bộ dáng chật vật của bọn họ, lửa giận trong lòng mới hơi hơi giảm bớt được một chút.
“Hai bố con nhà mày là sâu ngủ đầu thai sao? Bên ngoài ồn ào đến long trời lở đất, chúng mày còn ngủ được à?”
Dư Sinh và Dư Nhân nhìn nhau, cả hai bố con đều không muốn làm chỉm đầu đàn.
Dư Sinh nhỏ giọng ra lệnh cho con trai: “Thăng nhóc thối tha kia, ngày thường ông nội con đối xử với con không tệ, con nhanh nhanh khuyên nhủ ông nội con đi chứ?”
Dư Nhân nói: “Ông già ông lại muốn hại tôi. Ông nội còn đang nổi nóng. Đây là lúc mà ông ấy hành xử vô lý nhất, ai giảng đạo lý với ông đều chỉ có chữ chết mà thôi.”
Hai cha con cùng mang vẻ mặt im ắng như đúc từ một khuôn.
Cụ cố tổ vẻ mặt đau khổ nhìn thắng con, thẳng con không nói lời nào lại nghiêng đầu nhìn đứa cháu trai.
Thấy Dư Sinh và Dư Nhân đều mang một dáng vẻ và thái độ sống chết mặc bây, cụ cố tổ nháy mắt bùng lên lửa giận: “Ông đây mặc kệ chúng mày dùng cách gì, nhất định phải mang Hàn Quân không bị tổn hao đến một cọng lông nào về đây cho ông đây”
Dư Sinh và Dư Nhân gục đầu xuống, thở ngắn than dài.