Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1308
Chương 1308: Kết quả ADN
Dư Nhân có quyết định riêng của mình, nếu như Nguyệt thực sự là Chiến Hàn Quân quay về từ cõi chết kia, vậy thì anh ta sẽ nói thân phận của anh cho ông nội biết, để tránh ông nội và anh chém giết lẫn nhau, cuối cùng lại tiếc nuối cả một đời.
Nếu như anh đoán sai, Nguyệt không phải là Chiến Hàn Quân, vậy thì anh ta sẽ tiếp tục chôn giấu bí mật của Chiến Hàn Quân xuống đáy lòng, không để cho ông cụ thêm buồn phiền.
Lúc này người hầu của ông cụ đã đến, nói: “Ông chủ, ông cụ muốn ông qua đó một chuyến”
Dư Sinh nói: “Được.”
Dư Nhân đoán chắc là đã có xét nghiệm ADN của Nguyệt rồi, liền phân phó Dư Tiền: “Lấy xe lăn đến đây, đưa tôi đến chỗ ông nội.”
Dư Sinh vội vã đi đến biệt thự của ông cụ, vốn dĩ ông ta nhìn thấy ông cụ liền sợ hãi, vì vậy mới bước vào vườn của ông cụ, liền co rúm lại như chim cút.
Nhưng mà, lần này ông cụ không những không trách mảng gì ông ta, mà còn cười hoan nghênh: “Dư Sinh, con làm tốt lắm.”
Đầu óc Dư Sinh mơ hồ, nghỉ ngờ mà nhìn ông cụ, cẩn thận mà hỏi: “Bố à, bố nói rõ đi.”
Ông cụ đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm cho ông ta: “Tự xem đi”
Dư Sinh mở tờ giấy kết quả ra rồi xem, nhìn thấy kết quả kiểm tra ở bên trên, liền run rẩy mà đứng lên: “Bố à, chuyện này… con con…”
Ông cụ vỗ vai của anh ta: “Đừng căng thẳng, lần này con làm tốt lắm.”
Dư Sinh nghệt mặt, mỗ ông ta đưa con riêng về nhận tổ tông, ông cụ đều vô cùng tức giận.
Cũng rất xem thường mấy đứa con riêng của ông ta, cứ nhặt xương trong trứng mà bới tìm l Mỗi lần này, ông cụ lại thản nhiên chấp nhận đứa “con riêng” của ông ta. Nhưng Nguyệt này, Dư Sinh có nghĩ cho nổ đầu cũng không nhớ được là mình có đứa con này ở đâu.
“Bố, Nguyệt này, không phải con con”
Ông cụ cười ha ha nói: “Đã có bằng chứng đây rồi, còn muốn chống chế hả? Con yên tâm, lần này, bố không mảng con. Ngược lại bố còn muốn khen con.”
Dư Sinh có thể nhìn ra được, ông cụ rất thích Nguyệt này.
Nhưng mà nhận thân là chuyện lớn, không làm qua loa được.
Dư Sinh cứ khăng khăng nói: “Bố, bố tin con đi, Nguyệt thực sự không phải là con trai con”
Nụ cười của Dư Niên dần tắt…
“Ý của con là, kết quả xét nghiệm này là giả?”
Dư Sinh hoang mang lắc đầu: “Theo lý mà nói thì không thể sai được. Nhưng mà cậu ta thực sự không phải là con trai con.”
Ông cụ Dư cũng trở nên hoang mang.
Lúc này giọng nói ung dung của Dư Nhân truyền đến từ phía sau lưng: “Ông nội, cậu ấy thực sự không phải là con trai của bố cháu!”
Dư Sinh, Dư Niên quay đầu, hai người đều bày ra biểu cảm ngây ngốc.
Dư Niên cũng biết chắc chắn Dư Nhân biết được thân phận của Nguyệt, liền vội vàng mà hỏi Dư Nhân: “Báo cáo xét nghiệm ADN này viết rõ ràng nó là cháu nội của ông mà. Dư Nhân, sau cháu lại phủ nhận sự thật này vậy?”
Vẻ mặt ông cụ tràn đầy mất mát.
Dư Nhân nhìn khuôn mặt khó chịu của ông cụ, khẽ cười: “Ông nội à, cậu ấy không phải là cháu nội của ông, nhưng cậu ấy là cháu ngoại của ông!”
Đôi mắt chỉm ưng của ông cụ liền trợn tròn…
Sự vui mừng của ông cụ biến thành mừng như điên, sự tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ông ta chính là Thiên An hoàn mỹ không để lại cho ông cụ một đứa cháu nối dõi.
Sau này khi ông cụ nghe được Thiên An bị nhà họ Chiến hại chết rồi, tức giận mà ra lệnh tàn sát cho nhà họ Chiến máu chảy thành sông.
Nhưng hoàn toàn không ngờ được, trước khi chết Thiên An còn để lại cho ông cụ một đứa trẻ xuất sắc như vậy.
Dư Nhân có quyết định riêng của mình, nếu như Nguyệt thực sự là Chiến Hàn Quân quay về từ cõi chết kia, vậy thì anh ta sẽ nói thân phận của anh cho ông nội biết, để tránh ông nội và anh chém giết lẫn nhau, cuối cùng lại tiếc nuối cả một đời.
Nếu như anh đoán sai, Nguyệt không phải là Chiến Hàn Quân, vậy thì anh ta sẽ tiếp tục chôn giấu bí mật của Chiến Hàn Quân xuống đáy lòng, không để cho ông cụ thêm buồn phiền.
Lúc này người hầu của ông cụ đã đến, nói: “Ông chủ, ông cụ muốn ông qua đó một chuyến”
Dư Sinh nói: “Được.”
Dư Nhân đoán chắc là đã có xét nghiệm ADN của Nguyệt rồi, liền phân phó Dư Tiền: “Lấy xe lăn đến đây, đưa tôi đến chỗ ông nội.”
Dư Sinh vội vã đi đến biệt thự của ông cụ, vốn dĩ ông ta nhìn thấy ông cụ liền sợ hãi, vì vậy mới bước vào vườn của ông cụ, liền co rúm lại như chim cút.
Nhưng mà, lần này ông cụ không những không trách mảng gì ông ta, mà còn cười hoan nghênh: “Dư Sinh, con làm tốt lắm.”
Đầu óc Dư Sinh mơ hồ, nghỉ ngờ mà nhìn ông cụ, cẩn thận mà hỏi: “Bố à, bố nói rõ đi.”
Ông cụ đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm cho ông ta: “Tự xem đi”
Dư Sinh mở tờ giấy kết quả ra rồi xem, nhìn thấy kết quả kiểm tra ở bên trên, liền run rẩy mà đứng lên: “Bố à, chuyện này… con con…”
Ông cụ vỗ vai của anh ta: “Đừng căng thẳng, lần này con làm tốt lắm.”
Dư Sinh nghệt mặt, mỗ ông ta đưa con riêng về nhận tổ tông, ông cụ đều vô cùng tức giận.
Cũng rất xem thường mấy đứa con riêng của ông ta, cứ nhặt xương trong trứng mà bới tìm l Mỗi lần này, ông cụ lại thản nhiên chấp nhận đứa “con riêng” của ông ta. Nhưng Nguyệt này, Dư Sinh có nghĩ cho nổ đầu cũng không nhớ được là mình có đứa con này ở đâu.
“Bố, Nguyệt này, không phải con con”
Ông cụ cười ha ha nói: “Đã có bằng chứng đây rồi, còn muốn chống chế hả? Con yên tâm, lần này, bố không mảng con. Ngược lại bố còn muốn khen con.”
Dư Sinh có thể nhìn ra được, ông cụ rất thích Nguyệt này.
Nhưng mà nhận thân là chuyện lớn, không làm qua loa được.
Dư Sinh cứ khăng khăng nói: “Bố, bố tin con đi, Nguyệt thực sự không phải là con trai con”
Nụ cười của Dư Niên dần tắt…
“Ý của con là, kết quả xét nghiệm này là giả?”
Dư Sinh hoang mang lắc đầu: “Theo lý mà nói thì không thể sai được. Nhưng mà cậu ta thực sự không phải là con trai con.”
Ông cụ Dư cũng trở nên hoang mang.
Lúc này giọng nói ung dung của Dư Nhân truyền đến từ phía sau lưng: “Ông nội, cậu ấy thực sự không phải là con trai của bố cháu!”
Dư Sinh, Dư Niên quay đầu, hai người đều bày ra biểu cảm ngây ngốc.
Dư Niên cũng biết chắc chắn Dư Nhân biết được thân phận của Nguyệt, liền vội vàng mà hỏi Dư Nhân: “Báo cáo xét nghiệm ADN này viết rõ ràng nó là cháu nội của ông mà. Dư Nhân, sau cháu lại phủ nhận sự thật này vậy?”
Vẻ mặt ông cụ tràn đầy mất mát.
Dư Nhân nhìn khuôn mặt khó chịu của ông cụ, khẽ cười: “Ông nội à, cậu ấy không phải là cháu nội của ông, nhưng cậu ấy là cháu ngoại của ông!”
Đôi mắt chỉm ưng của ông cụ liền trợn tròn…
Sự vui mừng của ông cụ biến thành mừng như điên, sự tiếc nuối lớn nhất cả đời này của ông ta chính là Thiên An hoàn mỹ không để lại cho ông cụ một đứa cháu nối dõi.
Sau này khi ông cụ nghe được Thiên An bị nhà họ Chiến hại chết rồi, tức giận mà ra lệnh tàn sát cho nhà họ Chiến máu chảy thành sông.
Nhưng hoàn toàn không ngờ được, trước khi chết Thiên An còn để lại cho ông cụ một đứa trẻ xuất sắc như vậy.