Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1303
Chương 1303: Mày muốn chết, tao cho mày chết
Anh đã làm sai cái gì, mà phải tận mắt chứng kiến ông ngoại và bố mình ngập chìm trong tai ương do thù hận mang đến?
Còn liên lụy vợ anh phải chịu khổ, những phần tủi thân này, Chiến Hàn Quân cố nuốt xuống, nhưng không đại diện cho trong lòng anh không có oán hận.
Đương nhiên Dư Niên không nghe được những tiếng lòng này của anh, chỉ thấy mình bị anh chọc giận. Tức giận mà đấm vào bụng anh.
Chiến Hàn Quân đau đến cuộn tròn người.
Ông cụ Dư nói: “Mày muốn chết, tao cho mày chết”
Làm sao mà Chiến Hàn Quân đồng ý chịu chết? Anh còn có Linh Trang, còn có con, trên vai anh vẫn còn trách nhiệm và sứ mệnh của mình.
Vì vậy, anh liền nói không chút do dự: “Ông già, ông mà giết tôi, tôi đảm bảo không lâu sau, sẽ có người lấy được chín tấm bản đồ mà đến san bằng Núi Châu Phong. Cũng làm cho ông nếm được đau khổ mất đi tất cả mọi thứ.”
Nắm tay ông cụ dừng trên không trung, chín tấm bản đồ, là thứ mà ông ta kiêng kị nhất.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của ông cụ, Chiến Hàn Quân vô cùng đắc ý mà cười.
Tính cách con người ông cụ này mà có thù hận, thì có thù tất báo. Nhìn thấy biểu cảm đắc ý của Chiến Hàn Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng ranh con, mày đừng có mà đắc ý sớm. Cho dù là mày có chín tấm bản đồ, thì sao cơ chứ? Núi Châu Phong bọn tao có hào.
Thiên Khiếu, đường núi dốc khó đi, đảm bảo làm cho mày có đến không có về.”
Ông cụ trợn mắt trắng với Chiến Hàn Quân, nói: “Không đưa chín tấm bản đồ ra, mày cho rằng mày có thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây sao?”
Chiến Hàn Quân ngang ngược mà nói: “Chỗ này tốt, được ăn uống miễn phí, còn không mất tiền ở, còn được ông tự tay đút cơm cho tôi. Những ngày tháng thần tiên như vậy tôi thấy rất ung dung tự tại, sao tôi lại muốn rời khỏi đây chứ?”
Ông cụ có chút cạn lời mà nhìn anh, vốn dĩ những ngày tháng cầm tù phải vô cùng đau khổ, nhưng mà tên ranh con này thì lại sống trong vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Chiến Hàn Quân, bộ dạng vô cùng bình tĩnh, ông cụ cũng không có cách nào làm gì anh.
“Người đâu, tra tấn cho tôi. Ông đây không tin, trước hình phạt của tao, mày vẫn còn kiêu ngạo như thế này.”
Ông cụ vừa nói xong, mấy người hầu liền đi vào.
Bọn họ lôi Chiến Hàn Quân khỏi mặt đất, cột Chiến Hàn Quân vào một cây cột dỗ, sau đó cầm roi da hổ, hung hăng mà quất lên người Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cũng không sợ hãi, chỉ cười mà nhìn ông cụ, nói: “Ông già, đừng có đánh mặt được không? Cô chủ nhà tôi là người thích cái đẹp, nếu như làm tôi xấu đi, tôi sợ cô ấy không thích tôi nữa”
Ông cụ lên tiếng: “Cô chủ nhà mày sẽ không bao giờ thích mày đâu”
Chiến Hàn Quân nghe ra được ẩn ý, nhất thời đáy lòng trùng xuống, đôi mắt chim ưng tràn đầy sự suy nghĩ: “Ông có ý gì? Rốt cuộc cô chủ nhà tôi thế nào rồi?”
Ông cụ cong mắt mà nhìn anh, không ngờ, thứ uy hiếp được thãng ranh này lại là người phụ nữ đó.
Ông cụ cứ như là phát hiện ra được đại lục mới, ánh mắt vui vẻ phóng ra tỉa sáng: “Ây dô, thăng ranh con, mày thực sự là rất kỳ lạ đấy nha. Hình phạt nghiêm khắc thì mày không sợ, hóa ra là sợ cô chủ nhà mày!”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đóng băng: “Ông già, nhà họ Dư các người mà dám làm tổn thương cô chủ nhà tao, Nguyệt tao xin thề, cho dù san bằng Châu Phong, tôi cũng muốn các người đền tội cho cô ấy”
Ông cụ khoanh hai tay, cố ý nói: “Tao sợ thật đấy. Làm sao giờ, cô chủ nhà mày chết rồi”
Chết rồi!
Hai từ này hoàn toàn làm cho con sư tử đang ngủ của Chiến Hàn Quân bừng tình, liền phát ra một tiếng rống rung động trời đất: “Không”
Tiếng rống này làm cho ông cụ có chút thất thần.
Không phải chỉ là chủ của cậu ta chết hay sao? Sao tên nhóc này lại phản ứng mạnh như vậy.
Anh đã làm sai cái gì, mà phải tận mắt chứng kiến ông ngoại và bố mình ngập chìm trong tai ương do thù hận mang đến?
Còn liên lụy vợ anh phải chịu khổ, những phần tủi thân này, Chiến Hàn Quân cố nuốt xuống, nhưng không đại diện cho trong lòng anh không có oán hận.
Đương nhiên Dư Niên không nghe được những tiếng lòng này của anh, chỉ thấy mình bị anh chọc giận. Tức giận mà đấm vào bụng anh.
Chiến Hàn Quân đau đến cuộn tròn người.
Ông cụ Dư nói: “Mày muốn chết, tao cho mày chết”
Làm sao mà Chiến Hàn Quân đồng ý chịu chết? Anh còn có Linh Trang, còn có con, trên vai anh vẫn còn trách nhiệm và sứ mệnh của mình.
Vì vậy, anh liền nói không chút do dự: “Ông già, ông mà giết tôi, tôi đảm bảo không lâu sau, sẽ có người lấy được chín tấm bản đồ mà đến san bằng Núi Châu Phong. Cũng làm cho ông nếm được đau khổ mất đi tất cả mọi thứ.”
Nắm tay ông cụ dừng trên không trung, chín tấm bản đồ, là thứ mà ông ta kiêng kị nhất.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của ông cụ, Chiến Hàn Quân vô cùng đắc ý mà cười.
Tính cách con người ông cụ này mà có thù hận, thì có thù tất báo. Nhìn thấy biểu cảm đắc ý của Chiến Hàn Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng ranh con, mày đừng có mà đắc ý sớm. Cho dù là mày có chín tấm bản đồ, thì sao cơ chứ? Núi Châu Phong bọn tao có hào.
Thiên Khiếu, đường núi dốc khó đi, đảm bảo làm cho mày có đến không có về.”
Ông cụ trợn mắt trắng với Chiến Hàn Quân, nói: “Không đưa chín tấm bản đồ ra, mày cho rằng mày có thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây sao?”
Chiến Hàn Quân ngang ngược mà nói: “Chỗ này tốt, được ăn uống miễn phí, còn không mất tiền ở, còn được ông tự tay đút cơm cho tôi. Những ngày tháng thần tiên như vậy tôi thấy rất ung dung tự tại, sao tôi lại muốn rời khỏi đây chứ?”
Ông cụ có chút cạn lời mà nhìn anh, vốn dĩ những ngày tháng cầm tù phải vô cùng đau khổ, nhưng mà tên ranh con này thì lại sống trong vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Chiến Hàn Quân, bộ dạng vô cùng bình tĩnh, ông cụ cũng không có cách nào làm gì anh.
“Người đâu, tra tấn cho tôi. Ông đây không tin, trước hình phạt của tao, mày vẫn còn kiêu ngạo như thế này.”
Ông cụ vừa nói xong, mấy người hầu liền đi vào.
Bọn họ lôi Chiến Hàn Quân khỏi mặt đất, cột Chiến Hàn Quân vào một cây cột dỗ, sau đó cầm roi da hổ, hung hăng mà quất lên người Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân cũng không sợ hãi, chỉ cười mà nhìn ông cụ, nói: “Ông già, đừng có đánh mặt được không? Cô chủ nhà tôi là người thích cái đẹp, nếu như làm tôi xấu đi, tôi sợ cô ấy không thích tôi nữa”
Ông cụ lên tiếng: “Cô chủ nhà mày sẽ không bao giờ thích mày đâu”
Chiến Hàn Quân nghe ra được ẩn ý, nhất thời đáy lòng trùng xuống, đôi mắt chim ưng tràn đầy sự suy nghĩ: “Ông có ý gì? Rốt cuộc cô chủ nhà tôi thế nào rồi?”
Ông cụ cong mắt mà nhìn anh, không ngờ, thứ uy hiếp được thãng ranh này lại là người phụ nữ đó.
Ông cụ cứ như là phát hiện ra được đại lục mới, ánh mắt vui vẻ phóng ra tỉa sáng: “Ây dô, thăng ranh con, mày thực sự là rất kỳ lạ đấy nha. Hình phạt nghiêm khắc thì mày không sợ, hóa ra là sợ cô chủ nhà mày!”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đóng băng: “Ông già, nhà họ Dư các người mà dám làm tổn thương cô chủ nhà tao, Nguyệt tao xin thề, cho dù san bằng Châu Phong, tôi cũng muốn các người đền tội cho cô ấy”
Ông cụ khoanh hai tay, cố ý nói: “Tao sợ thật đấy. Làm sao giờ, cô chủ nhà mày chết rồi”
Chết rồi!
Hai từ này hoàn toàn làm cho con sư tử đang ngủ của Chiến Hàn Quân bừng tình, liền phát ra một tiếng rống rung động trời đất: “Không”
Tiếng rống này làm cho ông cụ có chút thất thần.
Không phải chỉ là chủ của cậu ta chết hay sao? Sao tên nhóc này lại phản ứng mạnh như vậy.