Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126
Chương 126
“Anh có thời gian không?” Chiến Hàn Quân im lặng.
Chiến Anh Nguyệt đưa Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng trở lại vườn Hương Đỉnh trong biệt thự Ngọc Bích… đó là nhà của Chiến Hàn Quân trong biệt thự Ngọc Bích.
Mặc dù bên trong biệt viện không còn sôi động như xưa, hầu hết người hầu đều bị cắt giảm, nhưng nó vẫn giữ được sự hào hoa: sáu bảo mẫu, hai đầu bếp, chịu trách nhiệm phát triển các món ăn truyền thống và phương Tây, người phụ trách cây cối, người phụ trách vệ sinh, cùng với nhiều người làm khác.
Ngay khi Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng trở về nhà, đám người hầu đã mở toang cửa đứng xếp hàng hai bên, khiêm nhường cúi người hô lên khẩu hiệu chào đón hai cậu chủ đã được luyện tập từ trước: “Chào mừng cậu.
cả, chào mừng cậu hai trở về” Chiến Anh Nguyệt ôm Chiến Quốc Việt trong tay, đã đủ mệt rồi, thở phì phò, nói với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, cô có thể thả cháu xuống được chưa?”
Chiến Quốc Việt có phần kháng cự, Lạc Thanh Tùng chủ động đưa tay ra: “Quốc Việt, nếu anh sợ, hãy nằm lấy tay em, em sẽ bảo vệ anh”
Chiến Quốc Việt trượt khỏi Chiến Anh Nguyệt, đan vào các ngón tay với Lạc Thanh Tùng. Hai đứa trẻ tay trong tay chạy lên lầu.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng đưa Lạc Thanh Tùng về chỗ ở của mình, sau đó vội vàng đóng chặt cửa lại, Lạc Thanh Tùng nhìn Chiến Quốc Việt bất thường thì nhẹ giọng hỏi: “Quốc Việt, có phải là anh sợ không?”
Chiến Quốc Việt kéo tay Lạc Thanh Tùng đi vào trong tủ quần áo, dường như chỉ có điều này mới có thể giải tỏa được lo lắng của cậu bé. Cậu trốn trong tủ nói với Lạc Thanh Tùng: “Ở đây có qu: Thanh Tùng, em phải cẩn thận kẻo bị nó nhìn thấy. Nó ăn thịt người.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt không chút máu của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Tùng không khỏi siết chặt lấy tay Chiến Hàn Quân, nói: “Đừng sợ anh Hàn Quân, em nói cho anh biết, em học võ, em còn đoạt chức vô địch nữa…em có thể bảo vệ anh”
“Thật sao?” Sự sợ hãi của Chiến Quốc Việt bị sự tự tin vô cùng của Lạc Thanh Tùng xua tan, trượt mở cửa tủ kéo Lạc Thanh Tùng ra ngoài. Cậu bé vui vẻ hỏi: “Em có thể dạy anh không?”
“Đương nhiên có thể” Lạc Thanh Tùng thuận miệng đáp lại Chiến Hàn Quân vừa quay lại đã nghe thấy tiếng động răng rắc từ trên lầu truyền đến, người hầu đều ngồi chật kín ngoài cửa, lo lắng đập cửa hét lên: “Hai cậu chủ, mau mở cửa”
Chiến Anh Nguyệt gục xuống ghế sô pha dưới lầu, siết chặt hai tay và cổ tay, than thở: “Chiến Quốc Việt, đứa nhỏ này, gần như chắc.
chắn không hợp với phong thủy ở đây rồi. Khi về đến đây thì lúc nào cũng co rúm sợ hãi như bé gái nhút nhát, mệt chết tôi rồi” “Có chuyện gì vậy?” Chiến Hàn Quân lạnh mặt hỏi.
Chiến Anh Nguyệt ngẩng mặt lên một cách khó khăn, tức giận nói: “Hai đứa nhóc này vừa về đến nơi đã chạy đến lâu đài của Quốc Việt, hình như còn đánh nhau nữa. Anh, nghe tiếng động thì có vẻ đánh nhau rất kịch liệt, anh mau đi xem đi!”
Chiến Hàn Quân trầm giọng nói: “Em làm cô mà như thế này sao được? Em không biết hòa giải chúng nó sao?”
“Cánh tay của em gần như phế rồi. Chân của em hiện giờ mềm như bún. Anh bảo em khuyên thế nào đây?” Chiến Hàn Quân nhớ ra Chiến Anh Nguyệt ôm Chiến Quốc Việt suốt quãng đường trở về.
Biệt thự Ngọc Bích lớn như vậy, đi bộ từ sảnh đường đến vườn Hương Đỉnh không phải là một đoạn đường ngắn. Chiến Anh Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ nhăn, có thể ôm Chiến Quốc Việt đi cả một quãng đường dài như vậy đã là rất yêu quý cháu mình rồi.
Chiến Hàn Quân cảm động trước sự cống hiến của Chiến Anh Nguyệt, nhưng anh vẫn nói câu chọc cô ấy: “Thật vô dụng!”
Chương 126
“Anh có thời gian không?” Chiến Hàn Quân im lặng.
Chiến Anh Nguyệt đưa Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng trở lại vườn Hương Đỉnh trong biệt thự Ngọc Bích… đó là nhà của Chiến Hàn Quân trong biệt thự Ngọc Bích.
Mặc dù bên trong biệt viện không còn sôi động như xưa, hầu hết người hầu đều bị cắt giảm, nhưng nó vẫn giữ được sự hào hoa: sáu bảo mẫu, hai đầu bếp, chịu trách nhiệm phát triển các món ăn truyền thống và phương Tây, người phụ trách cây cối, người phụ trách vệ sinh, cùng với nhiều người làm khác.
Ngay khi Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng trở về nhà, đám người hầu đã mở toang cửa đứng xếp hàng hai bên, khiêm nhường cúi người hô lên khẩu hiệu chào đón hai cậu chủ đã được luyện tập từ trước: “Chào mừng cậu.
cả, chào mừng cậu hai trở về” Chiến Anh Nguyệt ôm Chiến Quốc Việt trong tay, đã đủ mệt rồi, thở phì phò, nói với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, cô có thể thả cháu xuống được chưa?”
Chiến Quốc Việt có phần kháng cự, Lạc Thanh Tùng chủ động đưa tay ra: “Quốc Việt, nếu anh sợ, hãy nằm lấy tay em, em sẽ bảo vệ anh”
Chiến Quốc Việt trượt khỏi Chiến Anh Nguyệt, đan vào các ngón tay với Lạc Thanh Tùng. Hai đứa trẻ tay trong tay chạy lên lầu.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng đưa Lạc Thanh Tùng về chỗ ở của mình, sau đó vội vàng đóng chặt cửa lại, Lạc Thanh Tùng nhìn Chiến Quốc Việt bất thường thì nhẹ giọng hỏi: “Quốc Việt, có phải là anh sợ không?”
Chiến Quốc Việt kéo tay Lạc Thanh Tùng đi vào trong tủ quần áo, dường như chỉ có điều này mới có thể giải tỏa được lo lắng của cậu bé. Cậu trốn trong tủ nói với Lạc Thanh Tùng: “Ở đây có qu: Thanh Tùng, em phải cẩn thận kẻo bị nó nhìn thấy. Nó ăn thịt người.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt không chút máu của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Tùng không khỏi siết chặt lấy tay Chiến Hàn Quân, nói: “Đừng sợ anh Hàn Quân, em nói cho anh biết, em học võ, em còn đoạt chức vô địch nữa…em có thể bảo vệ anh”
“Thật sao?” Sự sợ hãi của Chiến Quốc Việt bị sự tự tin vô cùng của Lạc Thanh Tùng xua tan, trượt mở cửa tủ kéo Lạc Thanh Tùng ra ngoài. Cậu bé vui vẻ hỏi: “Em có thể dạy anh không?”
“Đương nhiên có thể” Lạc Thanh Tùng thuận miệng đáp lại Chiến Hàn Quân vừa quay lại đã nghe thấy tiếng động răng rắc từ trên lầu truyền đến, người hầu đều ngồi chật kín ngoài cửa, lo lắng đập cửa hét lên: “Hai cậu chủ, mau mở cửa”
Chiến Anh Nguyệt gục xuống ghế sô pha dưới lầu, siết chặt hai tay và cổ tay, than thở: “Chiến Quốc Việt, đứa nhỏ này, gần như chắc.
chắn không hợp với phong thủy ở đây rồi. Khi về đến đây thì lúc nào cũng co rúm sợ hãi như bé gái nhút nhát, mệt chết tôi rồi” “Có chuyện gì vậy?” Chiến Hàn Quân lạnh mặt hỏi.
Chiến Anh Nguyệt ngẩng mặt lên một cách khó khăn, tức giận nói: “Hai đứa nhóc này vừa về đến nơi đã chạy đến lâu đài của Quốc Việt, hình như còn đánh nhau nữa. Anh, nghe tiếng động thì có vẻ đánh nhau rất kịch liệt, anh mau đi xem đi!”
Chiến Hàn Quân trầm giọng nói: “Em làm cô mà như thế này sao được? Em không biết hòa giải chúng nó sao?”
“Cánh tay của em gần như phế rồi. Chân của em hiện giờ mềm như bún. Anh bảo em khuyên thế nào đây?” Chiến Hàn Quân nhớ ra Chiến Anh Nguyệt ôm Chiến Quốc Việt suốt quãng đường trở về.
Biệt thự Ngọc Bích lớn như vậy, đi bộ từ sảnh đường đến vườn Hương Đỉnh không phải là một đoạn đường ngắn. Chiến Anh Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ nhăn, có thể ôm Chiến Quốc Việt đi cả một quãng đường dài như vậy đã là rất yêu quý cháu mình rồi.
Chiến Hàn Quân cảm động trước sự cống hiến của Chiến Anh Nguyệt, nhưng anh vẫn nói câu chọc cô ấy: “Thật vô dụng!”