Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1288
Chương 1288: Nói chuyện
Để đảm bảo Dư Nhân sẽ không làm hỏng kế hoạch, Linh Trang lại nói với Dư Tiền: “Dư Tiền, anh vào đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Dư Tiền nhìn lại Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn đã đi xa, suy nghĩ một chút, sau đó mới đi theo Linh Trang vào trong.
“Anh Nguyệt, rót trà cho Dư Tiền đi”
Anh Nguyệt chậm rãi rót cho Dư Tiền một tách trà, đẩy tới trước mặt Dư Tiền. Dư Tiền nhận lấy tách trà rồi đặt lên bàn, n‹ thẳng vào vấn đề: “Cô Linh Trang, kế điệu hổ ly sơn này của cô cũng thật là cao minh đấy?”
Bị Dư Tiền nhìn thấu, Linh Trang không hề hoảng sợ nói: “Dư Tiền, tôi chỉ tìm người bạn cũ để nói lại chuyện xưa mà thôi, anh lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao cũng là tiểu nhân, tôi không nên xem trọng anh làm gì”
Dư Tiền cắn chặt mồm, sáng nay ra ngoài không xem lịch hoàng đạo mà. Mới sáng sớm tỉnh ngủ đã bị cặp đôi miệng nam mô bụng bồ dao găm A Nguyệt và Nghiêm Linh Trang ám hại “Cô Linh Trang, không giấu gì cô, trên núi có rất nhiều dã thú xuất hiện, vệ sĩ của cô ra ngoài lên núi, nếu như không có người của tôi dẫn đường, ắt sẽ không còn đường quay lại”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang thoáng qua chút bất an, nhưng mà nghĩ thấy anh Hàn Quân đã có bản đồ của Dư Thiên An dẫn đường, chắc chắn có thể thành công tránh thoát tất cả các chướng ngại, bèn thoải mái cười nói: “Không phiền anh phải lo lắng”
Đáy mắt Dư Tiền lại thoáng qua chút ý cười cực kỳ đắc ý: “Nếu cô Linh Trang đã không quan tâm đến sống chết của anh ta, vậy tôi không cần thiết phải nhiều lời nữa”
Linh Trang trì hoãn Dư Tiền, Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn mới có thể nhanh chóng chạy đến Tàng Thư Các mà không bị trở ngại Nhưng mà, lúc sắp sửa đến Tàng Thư Các, phải băng qua một rừng trúc lớn. Rừng trúc thanh nhã xanh mướt, dưới mặt đất được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trong tầm mắt bốn bề, không hề có lấy một chiếc lá rụng.
Chiến Hàn Quân nhìn rừng trúc đến sững sờ, trong đầu không biết sao lại liên tưởng, đến mấy vị cao thủ tuyệt thế của Thiếu Lâm Tựt Bên trong rừng trúc, còn có một bộ bàn ghế uống trà được kết bằng vỏ tre. Bên trên bàn trà có bày một bộ ấm trà tử sa. Có một ông già đang ngồi ở đó, quay lưng lại về phía Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn, đang thưởng thức trà.
Nghiêm Mặc Hàn đi đường vừa mệt vừa khát, lập tức chạy qua đó xin một ngụm trà.
“Ông ơi, có thể cho tôi xin một tách trà được không?”.
Ngôn Tình Sắc
“Xin mời”
Nghiêm Mặc Hàn cầm lên uống cạn một chén.
Chiến Hàn Quân đi vòng lại phía đối diện với ông lão, nhìn thấy ông lão tóc bạc da hồng, phong thái thần tiên, trông rất ưa nhìn, đối với ông ấy cảm thấy có vài phần thân thiết khó giải thích được.
“Đây là lá trúc xanh sao?” Chiến Hàn Quân vớt là trà lên, ngắm nghía lá trà giữa đầu ngón tay một lúc: “Trà ngon.”
Ông lão rất vui mừng, lại rót thêm một chén trà cho anh: “Cậu nếm thử xem, đây là nước trà vừa mới pha tại chỗ, cậu nên uống thử”
Chiến Hàn Quân nhận lấy chén trà, ngửi ngửi, sau đó lại đổ chén trà xuống đất.
Ông lão nghỉ hoặc nhìn anh hỏi: “Thăng nhóc này, cậu không uống thì thôi, sao lại lãng phí trà của tôi?”
Chiến Hàn Quân nhìn kỹ ông lão, nói lời đầy thâm ý: “Ông lão à, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, không ở nhà an dưỡng tuổi già, còn chạy ra ngoài quét tước lá rụng, cuộc sống cũng thật vất vả quá đấy?”
Đôi mắt đào hoa quyến rũ hiện lên nụ cười như có như không: “Con cháu của ông thật là bất hiếu quá!”
Khuôn mặt tao nhã từ bi của ông lão đột nhiên trở nên tối sầm: “Cậu cái thằng nhóc thối tha này, sao lại mắng con mắng cháu của tôi? Con cháu tôi có đắc tội gì với cậu không.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Thấy chuyện bất bình nên mới lên tiếng mà thôi”
Ông cụ liếc anh một cái: “Muốn quản chuyện bao đồng lắm phải không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Trước giờ không hề quản chuyện bao đồng”
Ông cụ bặm môi lẩm bẩm nói: “Vậy chuyện cậu đang làm bây giờ không phải là chuyện bao đồng saol”
Chiến Hàn Quân giành lấy chén trà ông cụ đang cầm đưa lên trước miệng, đưa đến bên cánh mũi ngửi thử.
Một hơi cạn sạch!
Đáy mắt ông cụ hiện lên màu đen tối tăm: “Sao cậu lại giành uống trà của tôi chứ?
Không phải ở đây vẫn còn sao?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Tôi sợ ông cụ đây ích kỷ quá, tự pha trà ngon cho một mình mình uống thôi”
Để đảm bảo Dư Nhân sẽ không làm hỏng kế hoạch, Linh Trang lại nói với Dư Tiền: “Dư Tiền, anh vào đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Dư Tiền nhìn lại Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn đã đi xa, suy nghĩ một chút, sau đó mới đi theo Linh Trang vào trong.
“Anh Nguyệt, rót trà cho Dư Tiền đi”
Anh Nguyệt chậm rãi rót cho Dư Tiền một tách trà, đẩy tới trước mặt Dư Tiền. Dư Tiền nhận lấy tách trà rồi đặt lên bàn, n‹ thẳng vào vấn đề: “Cô Linh Trang, kế điệu hổ ly sơn này của cô cũng thật là cao minh đấy?”
Bị Dư Tiền nhìn thấu, Linh Trang không hề hoảng sợ nói: “Dư Tiền, tôi chỉ tìm người bạn cũ để nói lại chuyện xưa mà thôi, anh lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao cũng là tiểu nhân, tôi không nên xem trọng anh làm gì”
Dư Tiền cắn chặt mồm, sáng nay ra ngoài không xem lịch hoàng đạo mà. Mới sáng sớm tỉnh ngủ đã bị cặp đôi miệng nam mô bụng bồ dao găm A Nguyệt và Nghiêm Linh Trang ám hại “Cô Linh Trang, không giấu gì cô, trên núi có rất nhiều dã thú xuất hiện, vệ sĩ của cô ra ngoài lên núi, nếu như không có người của tôi dẫn đường, ắt sẽ không còn đường quay lại”
Trong lòng Nghiêm Linh Trang thoáng qua chút bất an, nhưng mà nghĩ thấy anh Hàn Quân đã có bản đồ của Dư Thiên An dẫn đường, chắc chắn có thể thành công tránh thoát tất cả các chướng ngại, bèn thoải mái cười nói: “Không phiền anh phải lo lắng”
Đáy mắt Dư Tiền lại thoáng qua chút ý cười cực kỳ đắc ý: “Nếu cô Linh Trang đã không quan tâm đến sống chết của anh ta, vậy tôi không cần thiết phải nhiều lời nữa”
Linh Trang trì hoãn Dư Tiền, Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn mới có thể nhanh chóng chạy đến Tàng Thư Các mà không bị trở ngại Nhưng mà, lúc sắp sửa đến Tàng Thư Các, phải băng qua một rừng trúc lớn. Rừng trúc thanh nhã xanh mướt, dưới mặt đất được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trong tầm mắt bốn bề, không hề có lấy một chiếc lá rụng.
Chiến Hàn Quân nhìn rừng trúc đến sững sờ, trong đầu không biết sao lại liên tưởng, đến mấy vị cao thủ tuyệt thế của Thiếu Lâm Tựt Bên trong rừng trúc, còn có một bộ bàn ghế uống trà được kết bằng vỏ tre. Bên trên bàn trà có bày một bộ ấm trà tử sa. Có một ông già đang ngồi ở đó, quay lưng lại về phía Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn, đang thưởng thức trà.
Nghiêm Mặc Hàn đi đường vừa mệt vừa khát, lập tức chạy qua đó xin một ngụm trà.
“Ông ơi, có thể cho tôi xin một tách trà được không?”.
Ngôn Tình Sắc
“Xin mời”
Nghiêm Mặc Hàn cầm lên uống cạn một chén.
Chiến Hàn Quân đi vòng lại phía đối diện với ông lão, nhìn thấy ông lão tóc bạc da hồng, phong thái thần tiên, trông rất ưa nhìn, đối với ông ấy cảm thấy có vài phần thân thiết khó giải thích được.
“Đây là lá trúc xanh sao?” Chiến Hàn Quân vớt là trà lên, ngắm nghía lá trà giữa đầu ngón tay một lúc: “Trà ngon.”
Ông lão rất vui mừng, lại rót thêm một chén trà cho anh: “Cậu nếm thử xem, đây là nước trà vừa mới pha tại chỗ, cậu nên uống thử”
Chiến Hàn Quân nhận lấy chén trà, ngửi ngửi, sau đó lại đổ chén trà xuống đất.
Ông lão nghỉ hoặc nhìn anh hỏi: “Thăng nhóc này, cậu không uống thì thôi, sao lại lãng phí trà của tôi?”
Chiến Hàn Quân nhìn kỹ ông lão, nói lời đầy thâm ý: “Ông lão à, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, không ở nhà an dưỡng tuổi già, còn chạy ra ngoài quét tước lá rụng, cuộc sống cũng thật vất vả quá đấy?”
Đôi mắt đào hoa quyến rũ hiện lên nụ cười như có như không: “Con cháu của ông thật là bất hiếu quá!”
Khuôn mặt tao nhã từ bi của ông lão đột nhiên trở nên tối sầm: “Cậu cái thằng nhóc thối tha này, sao lại mắng con mắng cháu của tôi? Con cháu tôi có đắc tội gì với cậu không.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Thấy chuyện bất bình nên mới lên tiếng mà thôi”
Ông cụ liếc anh một cái: “Muốn quản chuyện bao đồng lắm phải không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Trước giờ không hề quản chuyện bao đồng”
Ông cụ bặm môi lẩm bẩm nói: “Vậy chuyện cậu đang làm bây giờ không phải là chuyện bao đồng saol”
Chiến Hàn Quân giành lấy chén trà ông cụ đang cầm đưa lên trước miệng, đưa đến bên cánh mũi ngửi thử.
Một hơi cạn sạch!
Đáy mắt ông cụ hiện lên màu đen tối tăm: “Sao cậu lại giành uống trà của tôi chứ?
Không phải ở đây vẫn còn sao?”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Tôi sợ ông cụ đây ích kỷ quá, tự pha trà ngon cho một mình mình uống thôi”