Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1263
Chương 1263: Chuyển lời
Nghiêm Mặc Hàn hoảng sợ ôm chặt Chiến Anh Nguyệt, gào khóc thảm thiết đứng lên: “Mẹ ơi, từ nơi này ngã xuống đúng là thịt nát xương tan nha. Đến lúc đó linh hồn không có nơi nương tựa, chỉ có thể làm một hồn ma cô đơn mà thôi.”
Chiến Hàn Quân ghét bỏ nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Chúng ta chưa có đem lời chuyển tới trước mặt ông cố Dư, bọn họ sẽ không thể để cho chúng ta chết được đâu.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại == trùmt ruyện.CO M ==
Linh Trang mặc sức tưởng tượng như thể bản thân mình rất nhanh thôi sắp được nhìn thấy bé Thanh Tùng, trong lòng vui mừng.
không thôi, đôi mắt lóe lên sự hy vọng.
“Ông xã, chờ lát nữa đừng quên hỏi chuyện Thanh Tùng nữa nhé.” Linh Trang dịu dàng nhắc nhở anh.
“Anh biết rồi” Chiến Hàn Quân thấy ánh mắt kỳ vọng của Linh Trang, trong lòng anh lại trở nên không nỡ đạp lên hy vọng của cô.
Linh Trang đem toàn bộ hy vọng cuối cùng đặt lên người Thanh Tùng.
Anh chỉ lo lắng kết quả sẽ khiến cho Linh Trang phải thất vọng thôi.
Ban đầu ở nước H, Tăng Vĩnh đã để lộ ra tin tức không chịu nổi đản đo nhiều lần.
Ở đây có hai điểm đáng nghỉ ngờ: Người mang Thanh Tùng đi thật sự là Monster sao?
Còn có Monster thực sự là người của Mạt Thế sao?
Bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ gì có thể tin điều này. Chẳng qua là việc cấp bách bây giờ phải tìm được Thanh Tùng, cho nên cho dù không có một chút hy vọng cũng phải dùng quan hệ hay tiền đi tìm kiếm thử xem.
Đây cũng là tấm lòng của người làm bố làm mẹt Đúng như dự đoán của Chiến Hàn Quân, cáp treo lắc lư trên không trung một trận thì mọi người đã bình an lên đến đỉnh núi.
Nhân viên quản lý cáp treo đang làm việc lười biếng ngồi ngăn cách ở bên trong, ánh mắt tinh quái nhìn bọn Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ tiến lên trước dò hỏi: “Xin hỏi đường tới trại nhà họ Dư đi như thế nào?”
“Trại nhà họ Dư ở giữa sườn núi, không có ở trên đỉnh núi này” Nhân viên làm việc tỏ rõ thái độ lạnh lùng.
Quan Minh Vũ cảm giác bị trêu đùa: “Vậy các người đưa chúng tôi lên đỉnh núi làm gì?”
“Cáp treo không dừng lại ở giữa sườn núi được”
“Đưa chúng tôi một bản đồ hướng dẫn khu du lịch này”
“Không có.”
Quan Minh Vũ lập tức nổi giận.
Quan Minh Vũ là người có ăn học, tao nhã lịch sự lại gặp phải một người không nói phải trái, nhất thời có miệng mà không thể nói được gì.
Hàn Quân đẩy Nghiêm Mặc Hàn ra phó với loại người này thì anh đi thì thích hợp hơn.”
Rõ ràng là lời nói làm tổn thương, nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại cảm thấy hết sức kiêu ngạo, rốt cuộc anh ta cũng được trọng dụng đối phó với loại cặn bã vô học này.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn ra được người nơi này vốn dĩ không hoan nghênh du khách tới đây du lịch.
Thế là anh dứt khoát cầm lấy điện thoại ra, vừa không quan tâm đến ai chụp ảnh, vừa chậm rãi nói: “Phong cảnh nơi này thật đẹp, bông tuyết còn lớn hơn cả trứng chim bồ câu nữa, tuyết đọng lại so với người còn sâu hơn, tôi sẽ chụp nhiều tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè để cho bạn bè của tôi cũng tới nơi này ngắm tuyết nha. À, không không, hẳn là đăng lên diễn đàn toàn thế giới, để cho người nước ngoài cũng biết tới nơi này ngắm phong cảnh đẹp mới được…”
Nhân viên làm việc nhanh tay nhanh chân đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, nói: “Muốn đi trại nhà họ Dư mời qua bên kia làm thủ tục lục soát người để kiểm tra”
Thấy yêu cầu này quá vô lễ, ngay tức thì Nghiêm Mặc Hàn phản kháng: “Tôi không chấp nhận yêu cầu lục soát người thì sao?”
“Vậy các người tự mình đi tìm trại nhà họ Dư trên núi lớn này đi. Tôi đảm bảo các người sẽ không thấy được trại nhà họ Dư thì trước đó các người đã phải đi tới điện Diêm Vương để báo cáo rồi.”
Chiến Hàn Quân cân nhắc trong chốc lát, nếu trại nhà họ Dư thật sự là hang ổ của Mạt Thế, dựa vào trình độ và uy lực sản xuất vũ khí lúc đầu của Dư Nhân ra thì vốn không thể xem nhẹ trình độ phát triển của trại nhà họ Dư ngày nay sẽ cao xa đến đâu.
Nếu là người của trại nhà họ Dư muốn làm ít chuyện ở trên núi này, bọn họ cũng chỉ tuỳ ý nghe sắp xếp.
Huống hồ quang cảnh núi tuyết này có thể cản trở anh mấy ngày.
Chiến Hàn Quân chủ động đi về phía cửa sổ kiểm tra.
Trong cửa sổ kiểm tra có một đôi nam nữ, người đàn ông giúp Chiến Hàn Quân lục soát người, người phụ nữ còn lại giúp Linh Trang kiểm tra người.
Hai tay cô gái kia ở trên người Linh Trang sờ tượng trưng mấy lần. Nhưng cuối cùng lại gian ác đặt tay dừng lại trước ngực Linh Trang.
Linh Trang không chịu tỏ ra yếu kém, nhanh nhẹn bắt lấy tay cô ta Người phụ nữ kia cười nham hiểm: “Cô làm gì vậy, tôi đang lục soát người.”
Linh Trang cười nói: “Xin lỗi, tôi là người mù. Nên sờ nhầm chõ. Cô lục soát người cứ việc lục soát người, đừng nên dính vào tôi, nếu không lần sau tôi không biết sẽ mò tới nơi nào của cô đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn hoảng sợ ôm chặt Chiến Anh Nguyệt, gào khóc thảm thiết đứng lên: “Mẹ ơi, từ nơi này ngã xuống đúng là thịt nát xương tan nha. Đến lúc đó linh hồn không có nơi nương tựa, chỉ có thể làm một hồn ma cô đơn mà thôi.”
Chiến Hàn Quân ghét bỏ nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nói: “Chúng ta chưa có đem lời chuyển tới trước mặt ông cố Dư, bọn họ sẽ không thể để cho chúng ta chết được đâu.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại == trùmt ruyện.CO M ==
Linh Trang mặc sức tưởng tượng như thể bản thân mình rất nhanh thôi sắp được nhìn thấy bé Thanh Tùng, trong lòng vui mừng.
không thôi, đôi mắt lóe lên sự hy vọng.
“Ông xã, chờ lát nữa đừng quên hỏi chuyện Thanh Tùng nữa nhé.” Linh Trang dịu dàng nhắc nhở anh.
“Anh biết rồi” Chiến Hàn Quân thấy ánh mắt kỳ vọng của Linh Trang, trong lòng anh lại trở nên không nỡ đạp lên hy vọng của cô.
Linh Trang đem toàn bộ hy vọng cuối cùng đặt lên người Thanh Tùng.
Anh chỉ lo lắng kết quả sẽ khiến cho Linh Trang phải thất vọng thôi.
Ban đầu ở nước H, Tăng Vĩnh đã để lộ ra tin tức không chịu nổi đản đo nhiều lần.
Ở đây có hai điểm đáng nghỉ ngờ: Người mang Thanh Tùng đi thật sự là Monster sao?
Còn có Monster thực sự là người của Mạt Thế sao?
Bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ gì có thể tin điều này. Chẳng qua là việc cấp bách bây giờ phải tìm được Thanh Tùng, cho nên cho dù không có một chút hy vọng cũng phải dùng quan hệ hay tiền đi tìm kiếm thử xem.
Đây cũng là tấm lòng của người làm bố làm mẹt Đúng như dự đoán của Chiến Hàn Quân, cáp treo lắc lư trên không trung một trận thì mọi người đã bình an lên đến đỉnh núi.
Nhân viên quản lý cáp treo đang làm việc lười biếng ngồi ngăn cách ở bên trong, ánh mắt tinh quái nhìn bọn Chiến Hàn Quân.
Quan Minh Vũ tiến lên trước dò hỏi: “Xin hỏi đường tới trại nhà họ Dư đi như thế nào?”
“Trại nhà họ Dư ở giữa sườn núi, không có ở trên đỉnh núi này” Nhân viên làm việc tỏ rõ thái độ lạnh lùng.
Quan Minh Vũ cảm giác bị trêu đùa: “Vậy các người đưa chúng tôi lên đỉnh núi làm gì?”
“Cáp treo không dừng lại ở giữa sườn núi được”
“Đưa chúng tôi một bản đồ hướng dẫn khu du lịch này”
“Không có.”
Quan Minh Vũ lập tức nổi giận.
Quan Minh Vũ là người có ăn học, tao nhã lịch sự lại gặp phải một người không nói phải trái, nhất thời có miệng mà không thể nói được gì.
Hàn Quân đẩy Nghiêm Mặc Hàn ra phó với loại người này thì anh đi thì thích hợp hơn.”
Rõ ràng là lời nói làm tổn thương, nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại cảm thấy hết sức kiêu ngạo, rốt cuộc anh ta cũng được trọng dụng đối phó với loại cặn bã vô học này.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn ra được người nơi này vốn dĩ không hoan nghênh du khách tới đây du lịch.
Thế là anh dứt khoát cầm lấy điện thoại ra, vừa không quan tâm đến ai chụp ảnh, vừa chậm rãi nói: “Phong cảnh nơi này thật đẹp, bông tuyết còn lớn hơn cả trứng chim bồ câu nữa, tuyết đọng lại so với người còn sâu hơn, tôi sẽ chụp nhiều tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè để cho bạn bè của tôi cũng tới nơi này ngắm tuyết nha. À, không không, hẳn là đăng lên diễn đàn toàn thế giới, để cho người nước ngoài cũng biết tới nơi này ngắm phong cảnh đẹp mới được…”
Nhân viên làm việc nhanh tay nhanh chân đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, nói: “Muốn đi trại nhà họ Dư mời qua bên kia làm thủ tục lục soát người để kiểm tra”
Thấy yêu cầu này quá vô lễ, ngay tức thì Nghiêm Mặc Hàn phản kháng: “Tôi không chấp nhận yêu cầu lục soát người thì sao?”
“Vậy các người tự mình đi tìm trại nhà họ Dư trên núi lớn này đi. Tôi đảm bảo các người sẽ không thấy được trại nhà họ Dư thì trước đó các người đã phải đi tới điện Diêm Vương để báo cáo rồi.”
Chiến Hàn Quân cân nhắc trong chốc lát, nếu trại nhà họ Dư thật sự là hang ổ của Mạt Thế, dựa vào trình độ và uy lực sản xuất vũ khí lúc đầu của Dư Nhân ra thì vốn không thể xem nhẹ trình độ phát triển của trại nhà họ Dư ngày nay sẽ cao xa đến đâu.
Nếu là người của trại nhà họ Dư muốn làm ít chuyện ở trên núi này, bọn họ cũng chỉ tuỳ ý nghe sắp xếp.
Huống hồ quang cảnh núi tuyết này có thể cản trở anh mấy ngày.
Chiến Hàn Quân chủ động đi về phía cửa sổ kiểm tra.
Trong cửa sổ kiểm tra có một đôi nam nữ, người đàn ông giúp Chiến Hàn Quân lục soát người, người phụ nữ còn lại giúp Linh Trang kiểm tra người.
Hai tay cô gái kia ở trên người Linh Trang sờ tượng trưng mấy lần. Nhưng cuối cùng lại gian ác đặt tay dừng lại trước ngực Linh Trang.
Linh Trang không chịu tỏ ra yếu kém, nhanh nhẹn bắt lấy tay cô ta Người phụ nữ kia cười nham hiểm: “Cô làm gì vậy, tôi đang lục soát người.”
Linh Trang cười nói: “Xin lỗi, tôi là người mù. Nên sờ nhầm chõ. Cô lục soát người cứ việc lục soát người, đừng nên dính vào tôi, nếu không lần sau tôi không biết sẽ mò tới nơi nào của cô đâu.”