Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1241
Chương 1241: Tung tích
Nghiêm Mặc Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Vậy mọi người có biết Mạt Thế đang ở đâu không?”
Một lời bừng tỉnh mọi người.
Tổ chức thần bí tà ác kia, chỉ sợ còn khó tìm hơn bé Thanh Tùng.
Linh Trang gật đầu nói: “Có lẽ em biết!”
Mọi người vô cùng kinh ngạc!
“Quan Minh Vũ, anh lấy két sắt của tôi ra đây đi” Linh Trang nói.
“Được” Quan Minh Vũ xoay người rời đi.
Quá trình chờ đợi không ngắn. Quan Minh Vũ quay về Á Châu, lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người lân nữa, trong ngực anh †a có một cái hộp nhỏ.
“Bên trong là gì vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Quan Minh Vũ mở tủ ra, bên trong là một bức thư.
Đôi mắt màu đồng của Chiến Hàn Quân đột ngột co lại, cả người toát ra khí thế nguy hiểm.
Mấy năm anh không ở đây, thế mà lại có người dùng các thức xưa cũ như vậy để bám riết không tha, cố tình muốn liên hệ với người phụ nữ của anh?
Thật đúng là có lòng mài!
*Ai viết vậy?” Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi vào hình bông hoa hồng đỏ trên bức thư, ngữ khí lạnh lùng đến mức có thể đông chết một đầu trâu.
Quan Minh Vũ nào dám trả lời.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Linh Trang giải thích: “Là thư của Dư Nhân gửi. Anh Hàn Quân, anh mau xem bên trong có để lộ địa chỉ của Mạt Thế hay không?”
Lúc này, Chiến Hàn Quân quả thật có lòng muốn giết Dư Nhân. Tuy nhiên bởi vì Linh Trang chưa bao giờ đọc mấy lá thư này, cho nên Chiến Hàn Quân vẫn có thể giữ vững lý trí được.
Chỉ là Nghiêm Linh Trang đã từng nhờ.
Quan Minh Vũ đọc chúng…
Lúc này, sắc mặt Nghiêm Linh Trang càng ngày càng trắng nhợt. Kiểu người đàn ông cố chấp lại có dục vọng chiếm hữu như tổng giám đốc, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác dùng lời lẽ như vậy làm quen vợ mình được cơ chứ.
Chiến Hàn Quân mở thư ra, chậm rãi đọc bức thư thứ nhất…
Mọi người chỉ nhìn thấy sắc mặc của anh càng ngày càng đen đi, thật giống như mỗi chốc lại tối thêm một tầng, cuối cùng đen thui thành đáy nồi.
Mồ hôi lạnh của Quan Minh Vũ chảy đầm đìa.
Cuộc đời này, người Quan Minh Vũ ngưỡng mộ nhất chính là Chiến Hàn Quân.
Chỉ là sau khi nhìn thấy lá thư của Dư Nhân, anh ta lại bắt đầu bội phục dũng khí của Dư Nhân rồi.
Dư Nhân thế mà dám viết thẳng trong lá thư: “Linh Trang, Chiến Hàn Quân đã chết, em thì vẫn còn trẻ, không cần thủ tiết vì anh ta đâu”
“Linh Trang, anh chờ em ở Mạt Thế, đời này, nếu không phải em thì không cưới Loại lời nói khiêu khích tổng giám đốc này quả thực được anh ta nói ra một cách rất nhẹ nhàng.
Thế mà lại có người to gan lớn mật dám động vào bà chủ: Linh Trang màu da như ngọc, tốt đẹp khiến người ta phải động lòng Chiến Hàn Quân xem hết thư, tức giận ném hết tất cả các lá thư lên bàn trà, hàm răng nghiến chặt ken két, giống như phải nghiền nát Dư Nhân mới thôi.
“Đúng là tên sở khanh”
Chiến Quốc Việt lắc đầu thở dài, rất rõ ràng, lúc bố xem mấy bức thư này, toàn bộ lực chú ý của bố đều tập trung ở lời tâm tình của Dư Nhân.
Chiến Quốc Việt hỏi: “Bố ơi, thế cuối cùng bên trong có địa chỉ của Mạt Thế không?”
Chiến Hàn Quân tốn hơi thừa lời nói: “Anh ta mời mẹ con đến Mạt Thế làm khách nhiều lần. Chỉ ước gì có thể viết địa chỉ ở nơi dễ nhìn thấy nhất”
Chiến Quốc Việt thở dài: “Haizz, thì rra lại là một kẻ sỉ tình”
Bé Thanh An cảm thấy sỉ tình là một lời ca ngợi, không vui nói: “Tên đó là một tên sở khanh, là cưồng tín, không phải sỉ tình”
Chiến Quốc Việt nói: “Một người đàn ông có thể bán đứng chính cuộc sống của mình, xây dựng một thế giới cho người phụ nữ đã có chồng, còn không phải sỉ tình thì là gì ạ?”
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Chiến Hàn Quân đang ngâm mình trong bình dấm chua, cô nói: “Thật ra lại có vài phần giống bố của các con!”
Đều là mẫu người vì tình yêu mà điên cuồng!
Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang như muốn ăn thịt người.
Đánh đồng anh với loại người không có liêm sỉ như Dư Nhân, quả thật đúng là sỉ nhục anh.
Nghiêm Mặc Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Vậy mọi người có biết Mạt Thế đang ở đâu không?”
Một lời bừng tỉnh mọi người.
Tổ chức thần bí tà ác kia, chỉ sợ còn khó tìm hơn bé Thanh Tùng.
Linh Trang gật đầu nói: “Có lẽ em biết!”
Mọi người vô cùng kinh ngạc!
“Quan Minh Vũ, anh lấy két sắt của tôi ra đây đi” Linh Trang nói.
“Được” Quan Minh Vũ xoay người rời đi.
Quá trình chờ đợi không ngắn. Quan Minh Vũ quay về Á Châu, lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người lân nữa, trong ngực anh †a có một cái hộp nhỏ.
“Bên trong là gì vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Quan Minh Vũ mở tủ ra, bên trong là một bức thư.
Đôi mắt màu đồng của Chiến Hàn Quân đột ngột co lại, cả người toát ra khí thế nguy hiểm.
Mấy năm anh không ở đây, thế mà lại có người dùng các thức xưa cũ như vậy để bám riết không tha, cố tình muốn liên hệ với người phụ nữ của anh?
Thật đúng là có lòng mài!
*Ai viết vậy?” Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi vào hình bông hoa hồng đỏ trên bức thư, ngữ khí lạnh lùng đến mức có thể đông chết một đầu trâu.
Quan Minh Vũ nào dám trả lời.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Linh Trang giải thích: “Là thư của Dư Nhân gửi. Anh Hàn Quân, anh mau xem bên trong có để lộ địa chỉ của Mạt Thế hay không?”
Lúc này, Chiến Hàn Quân quả thật có lòng muốn giết Dư Nhân. Tuy nhiên bởi vì Linh Trang chưa bao giờ đọc mấy lá thư này, cho nên Chiến Hàn Quân vẫn có thể giữ vững lý trí được.
Chỉ là Nghiêm Linh Trang đã từng nhờ.
Quan Minh Vũ đọc chúng…
Lúc này, sắc mặt Nghiêm Linh Trang càng ngày càng trắng nhợt. Kiểu người đàn ông cố chấp lại có dục vọng chiếm hữu như tổng giám đốc, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác dùng lời lẽ như vậy làm quen vợ mình được cơ chứ.
Chiến Hàn Quân mở thư ra, chậm rãi đọc bức thư thứ nhất…
Mọi người chỉ nhìn thấy sắc mặc của anh càng ngày càng đen đi, thật giống như mỗi chốc lại tối thêm một tầng, cuối cùng đen thui thành đáy nồi.
Mồ hôi lạnh của Quan Minh Vũ chảy đầm đìa.
Cuộc đời này, người Quan Minh Vũ ngưỡng mộ nhất chính là Chiến Hàn Quân.
Chỉ là sau khi nhìn thấy lá thư của Dư Nhân, anh ta lại bắt đầu bội phục dũng khí của Dư Nhân rồi.
Dư Nhân thế mà dám viết thẳng trong lá thư: “Linh Trang, Chiến Hàn Quân đã chết, em thì vẫn còn trẻ, không cần thủ tiết vì anh ta đâu”
“Linh Trang, anh chờ em ở Mạt Thế, đời này, nếu không phải em thì không cưới Loại lời nói khiêu khích tổng giám đốc này quả thực được anh ta nói ra một cách rất nhẹ nhàng.
Thế mà lại có người to gan lớn mật dám động vào bà chủ: Linh Trang màu da như ngọc, tốt đẹp khiến người ta phải động lòng Chiến Hàn Quân xem hết thư, tức giận ném hết tất cả các lá thư lên bàn trà, hàm răng nghiến chặt ken két, giống như phải nghiền nát Dư Nhân mới thôi.
“Đúng là tên sở khanh”
Chiến Quốc Việt lắc đầu thở dài, rất rõ ràng, lúc bố xem mấy bức thư này, toàn bộ lực chú ý của bố đều tập trung ở lời tâm tình của Dư Nhân.
Chiến Quốc Việt hỏi: “Bố ơi, thế cuối cùng bên trong có địa chỉ của Mạt Thế không?”
Chiến Hàn Quân tốn hơi thừa lời nói: “Anh ta mời mẹ con đến Mạt Thế làm khách nhiều lần. Chỉ ước gì có thể viết địa chỉ ở nơi dễ nhìn thấy nhất”
Chiến Quốc Việt thở dài: “Haizz, thì rra lại là một kẻ sỉ tình”
Bé Thanh An cảm thấy sỉ tình là một lời ca ngợi, không vui nói: “Tên đó là một tên sở khanh, là cưồng tín, không phải sỉ tình”
Chiến Quốc Việt nói: “Một người đàn ông có thể bán đứng chính cuộc sống của mình, xây dựng một thế giới cho người phụ nữ đã có chồng, còn không phải sỉ tình thì là gì ạ?”
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Chiến Hàn Quân đang ngâm mình trong bình dấm chua, cô nói: “Thật ra lại có vài phần giống bố của các con!”
Đều là mẫu người vì tình yêu mà điên cuồng!
Ánh mắt Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang như muốn ăn thịt người.
Đánh đồng anh với loại người không có liêm sỉ như Dư Nhân, quả thật đúng là sỉ nhục anh.