Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1237
Chương 1237: Phòng tân hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân sắp xếp xong cho Nghiêm Linh Trang trong phòng nghỉ, giao phó cho một y tá chăm sóc Nghiêm Linh Trang. Sau đó trở lại phòng khám của bác sĩ nhãn khoa.
“Bác sĩ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chiến Hàn Quân, một người có thể nhìn thấu từ những vật nhỏ nhất đã nhận thức được, căn bệnh về mắt của Nghiêm Linh Trang không hề đơn giản.
Bác sĩ nhãn khoa nhìn Chiến Hàn Quân bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó hỏi mấy câu đầy ẩn ý, “Tổng giám đốc, có thể mạo muội hỏi một câu, tình cảm giữa anh và vợ có hòa hợp không?”
Nếu người khác dám thẳng thừng hỏi về đời tư của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng đối phương là bác sĩ của Nghiêm Linh Trang, thái độ của Chiến Hàn Quân đối với ông ta liền vô cùng thân thiện.
Chiến Hàn Quân trịnh trọng nói: “Tôi và Linh Trang, là thanh mai trúc mã, vợ chồng tình cảm sâu đậm”
“Vậy thì kỳ lạ thật.“Bác sĩ nhãn khoa bối rối “Mắt của cô ấy bị mù là do khóc quá nhiều. Và chứng rối loạn thần kinh càng làm trầm trọng thêm tình trạng của cô ấy ”.
Bác sĩ nhãn khoa mở hình ảnh chụp lại con mắt của Linh Trang, chỉ vào lòng trng của mắt, nói: “Lòng trắng bình thường mà anh thấy, có xu hướng bình thường. Nhưng khi mở mí mắt của cô ấy, anh nhìn đi, có thế thấy máu đỏ rất rõ ràng.”
Huyết sắc trên mặt Chiến Hàn Quân biến mất từng chút một…
“Mắt cô ấy có thể chữa lành được không?”
Nhưng những lời tiếp theo của bác sĩ nhãn khoa khiến Chiến Hàn Quân tràn đầy tuyệt vọng, “Nếu anh có thể tìm ra lý do khiến cô ấy khóc, cùng với trong một thời gian dài cắt đứt lý do này. Phối hợp với một số loại thuốc nhỏ mắt của tôi, tôi nghĩ mắt cô ấy vẫn còn hy vọng lấy lại được thị lực”
Chiến Hàn Quân chua xót nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông”
Run rẩy đứng dậy, anh bước ra ngoài một cách tuyệt vọng.
Bệnh của Nghiêm Linh Trang, là tâm bệnh.
Bé Tùng không trở về, làm sao có thể ngăn được những giọt nước mắt của cô đây?
Chiến Hàn Quân ôm chặt cô.
“Linh Trang, anh thật sự hi vọng tất cả khổ đau của em đều có thể để anh thay em gánh vác”
Linh Trang cảm nhận được tâm trạng âm trầm chưa từng có của Chiến Hàn Quân, trái tim cô quặn thắt.
“Anh Hàn Quân, em xin lỗi, em luôn khiến anh phải lo lẳng cho em”
“Không sao đâu, Linh Trang”
Những vấn đề vụn vặt trước đám cưới làm vơi đi nỗi đau buồn của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang Hôm đó, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc.
Hàn xuất hiện ở vườn hoa Vô Ưu, ôm đủ những gói quà lớn nhỏ.
Chiến Quốc Việt có tính dự đoán trước nói: “Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường lừa đảo thì cũng là trộm cắp.”
Nghiêm Mặc Hàn sẵng giọng: “Trẻ con nhà này, sao nội tâm lại đen tối như vậy, chú mua quà đến tặng cho mấy đứa, có thể có mục đích xấu gì chứ?”
Chiến Hàn Quân nheo cặp mắt diều hâu lại, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi! “
Nghiêm Mặc Hàn cười nói vui vẻ: “Không phải là tôi và Anh Nguyệt sắp kết hôn rồi sao? Nhưng chúng tôi vẫn chưa có phòng tân hôn của mình! Nói đến đây, liền liếm môi, những lời sau có vẻ xấu hổ không dám nói ra.
Chiến Quốc Việt nói: “Lời đãng sau không cần nói nữa”
Có lẽ cũng không phải lời tốt đẹp gì
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân sắp xếp xong cho Nghiêm Linh Trang trong phòng nghỉ, giao phó cho một y tá chăm sóc Nghiêm Linh Trang. Sau đó trở lại phòng khám của bác sĩ nhãn khoa.
“Bác sĩ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chiến Hàn Quân, một người có thể nhìn thấu từ những vật nhỏ nhất đã nhận thức được, căn bệnh về mắt của Nghiêm Linh Trang không hề đơn giản.
Bác sĩ nhãn khoa nhìn Chiến Hàn Quân bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó hỏi mấy câu đầy ẩn ý, “Tổng giám đốc, có thể mạo muội hỏi một câu, tình cảm giữa anh và vợ có hòa hợp không?”
Nếu người khác dám thẳng thừng hỏi về đời tư của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng đối phương là bác sĩ của Nghiêm Linh Trang, thái độ của Chiến Hàn Quân đối với ông ta liền vô cùng thân thiện.
Chiến Hàn Quân trịnh trọng nói: “Tôi và Linh Trang, là thanh mai trúc mã, vợ chồng tình cảm sâu đậm”
“Vậy thì kỳ lạ thật.“Bác sĩ nhãn khoa bối rối “Mắt của cô ấy bị mù là do khóc quá nhiều. Và chứng rối loạn thần kinh càng làm trầm trọng thêm tình trạng của cô ấy ”.
Bác sĩ nhãn khoa mở hình ảnh chụp lại con mắt của Linh Trang, chỉ vào lòng trng của mắt, nói: “Lòng trắng bình thường mà anh thấy, có xu hướng bình thường. Nhưng khi mở mí mắt của cô ấy, anh nhìn đi, có thế thấy máu đỏ rất rõ ràng.”
Huyết sắc trên mặt Chiến Hàn Quân biến mất từng chút một…
“Mắt cô ấy có thể chữa lành được không?”
Nhưng những lời tiếp theo của bác sĩ nhãn khoa khiến Chiến Hàn Quân tràn đầy tuyệt vọng, “Nếu anh có thể tìm ra lý do khiến cô ấy khóc, cùng với trong một thời gian dài cắt đứt lý do này. Phối hợp với một số loại thuốc nhỏ mắt của tôi, tôi nghĩ mắt cô ấy vẫn còn hy vọng lấy lại được thị lực”
Chiến Hàn Quân chua xót nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông”
Run rẩy đứng dậy, anh bước ra ngoài một cách tuyệt vọng.
Bệnh của Nghiêm Linh Trang, là tâm bệnh.
Bé Tùng không trở về, làm sao có thể ngăn được những giọt nước mắt của cô đây?
Chiến Hàn Quân ôm chặt cô.
“Linh Trang, anh thật sự hi vọng tất cả khổ đau của em đều có thể để anh thay em gánh vác”
Linh Trang cảm nhận được tâm trạng âm trầm chưa từng có của Chiến Hàn Quân, trái tim cô quặn thắt.
“Anh Hàn Quân, em xin lỗi, em luôn khiến anh phải lo lẳng cho em”
“Không sao đâu, Linh Trang”
Những vấn đề vụn vặt trước đám cưới làm vơi đi nỗi đau buồn của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang Hôm đó, Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc.
Hàn xuất hiện ở vườn hoa Vô Ưu, ôm đủ những gói quà lớn nhỏ.
Chiến Quốc Việt có tính dự đoán trước nói: “Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường lừa đảo thì cũng là trộm cắp.”
Nghiêm Mặc Hàn sẵng giọng: “Trẻ con nhà này, sao nội tâm lại đen tối như vậy, chú mua quà đến tặng cho mấy đứa, có thể có mục đích xấu gì chứ?”
Chiến Hàn Quân nheo cặp mắt diều hâu lại, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi! “
Nghiêm Mặc Hàn cười nói vui vẻ: “Không phải là tôi và Anh Nguyệt sắp kết hôn rồi sao? Nhưng chúng tôi vẫn chưa có phòng tân hôn của mình! Nói đến đây, liền liếm môi, những lời sau có vẻ xấu hổ không dám nói ra.
Chiến Quốc Việt nói: “Lời đãng sau không cần nói nữa”
Có lẽ cũng không phải lời tốt đẹp gì