Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1229
Chương 1229: Món quà dành cho Nghiêm Tranh Ngọc
Nghiêm Mặc Hàn nâng mắt lên, những giọt nước mắt của Anh Nguyệt hiện ra.
Trái tim của Nghiêm Mặc Hàn không hiểu sao đột nhiên nhói lên.
Đột nhiên anh ta chịu thua, hét lên: “Chiến Anh Nguyệt, chỉ cần em bằng lòng gả cho Nghiêm Mặc Hàn anh, anh hứa sau này sẽ không để em năm ngón tay không dính một hại bụi. Từ nay về sau em chính là nữ hoàng của anh, em nói đi về phía đông, anh.
tuyệt đối sẽ không đi về phía tây. Em nói một, anh tuyệt đối không nói hai. Xin em hãy gả cho anh, để anh được yêu thương em, che chở em, bảo vệ em cả đời này. Có được không?”
Chiến Anh Nguyệt cười rạng rỡ, “Được”
Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy, nhỏ giọng thì thầm với Anh Nguyệt: “Cháu trai ngoan em, cậu ta lại dám âm thầm tính kế anh”
Trái tìm Anh Nguyệt nóng ran, cứ tưởng Quốc Việt rất thờ ơ và xa lánh cô ấy, nhưng không ngờ đến giờ phút quan trọng, cậu bé vẫn là rất yêu thương người cô này.
Cô ấy quả thực là không uổng công yêu thương cậu bé như vậy.
Nghiêm Linh Trang bực bội, “Sao em lại cảm thấy em giống như rơi vào hang sói vậy?”
Các khách mời nhìn thấy những người trẻ tuổi như bọn họ tuy rằng cãi nhau âm ï, nhưng tình nghĩa lại vô cùng khăng khít, không nhịn được đều cười lớn.
Chiến Hàn Quân không thích náo nhiệ liền ôm Linh Trang đi lên phòng ngủ trên lầu.
Anh ôm Linh Trang rất khéo léo, Linh Trang vòng tay qua cổ anh. Trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, cảnh tượng này rất đẹp.
Anh Nguyệt đột nhiên đưa tay về phía Nghiêm Mặc Hàn, “Mặc Hàn, anh bế em”
Nghiêm Mặc Hàn liếc mắt nhìn dáng người cao lớn tròn trịa của Anh Nguyệt, đồng tử trừng lên, “Em đang đùa sao?”
Anh Nguyệt nhấn mạnh, “Bế em”
Nghiêm Mặc Hàn dùng hết sức bình sinh để bế Anh Nguyệt.
Sau khi loạng choạng được hai bước, anh ta hét lên: “Em có thể giảm cân không?”
Anh Nguyệt từ trên người anh ta lăn xuống, nói với vẻ chán ghét: “Rõ ràng không phải là em béo, mà là thắt lưng của anh không khỏe.”
Nghiêm Mặc Hàn dường như đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn, “Ai nói răng eo của anh không khỏe? Đêm nay anh sẽ cho em biết eo của tôi có khỏe hay không.”
Anh Nguyệt đỏ mặt, bỏ chạy thật nhanh.
Nghiêm Mặc Hàn thở dài một hơi: “Tôi muốn đổi em rể”
Chiến Hàn Quân ở bên cạnh ném cho.
anh ta một ánh mắt tử thần, “Bố tôi càng muốn đổi em rể đây”
Nghiêm Mặc Hàn khẽ giật mình, sau đó anh ta nhận ra rằng anh ta và Anh Nguyệt đang ở bên nhau, và địa vị của anh ta trước mặt Chiến Hàn Quân đã giảm đi một thế hệ.
Cảm thấy như mình đang thua cuộc.
Khi Nghiêm Mặc Hàn đang suy nghĩ lung tung, mấy người Nghiêm Linh Trang đã lên lầu rồi Tâng trên.
Món quà đầu tiên mà Tranh Ngọc nhận được, chính là Linh Trang chuyển phòng công chúa của mình cho chị cả. Còn phòng của Linh Trang chuyển sang phòng công chúa nhỏ hơn một chút bên cạnh.
Ngay khi Tranh Ngọc định mở miệng từ chối, liền nghe thấy Linh Trang nói: “Chị, em có một số chuyện không thể nói trước mặt chị. Cho nên em giấu rất nhiều tâm tư nhỏ trong phòng này, đợi khi chị tìm được những thứ đó rồi, chị sẽ biết tâm tư của em là gì”
Tranh Ngọc hủy bỏ ý định đổi phòng.
Bởi vì cô ấy muốn biết Linh Trang trong lòng muốn nói gì với cô “Được rồi, chị cả sẽ sống ở đây”
Bảo bối Thanh An đưa cho Tranh Ngọc một con búp bê mặc váy cưới dát kim cương, sau đó ôm lấy Tranh Ngọc nói: “Cô, cháu muốn nhìn thấy cô kết hôn, cũng muốn cô nhìn thấy cháu kết hôn”
Anh Nguyệt trêu chọc: “Ô, đứa trẻ này mới có mấy tuổi, đã muốn gả cho người ta rồi. Không biết ngượng sao?”
Chiến Quốc Việt đưa thẻ ngân hàng cho Tranh Ngọc, “Cô, thiếu tiền cô cứ hỏi cháu là được”
Tỉnh thần trách nhiệm bất khuất của Chiến Quốc Việt chắc chản là được kế thừa một truyền thống tốt đẹp của gia đình.
Nghiêm Mặc Hàn nâng mắt lên, những giọt nước mắt của Anh Nguyệt hiện ra.
Trái tim của Nghiêm Mặc Hàn không hiểu sao đột nhiên nhói lên.
Đột nhiên anh ta chịu thua, hét lên: “Chiến Anh Nguyệt, chỉ cần em bằng lòng gả cho Nghiêm Mặc Hàn anh, anh hứa sau này sẽ không để em năm ngón tay không dính một hại bụi. Từ nay về sau em chính là nữ hoàng của anh, em nói đi về phía đông, anh.
tuyệt đối sẽ không đi về phía tây. Em nói một, anh tuyệt đối không nói hai. Xin em hãy gả cho anh, để anh được yêu thương em, che chở em, bảo vệ em cả đời này. Có được không?”
Chiến Anh Nguyệt cười rạng rỡ, “Được”
Nghiêm Mặc Hàn đứng dậy, nhỏ giọng thì thầm với Anh Nguyệt: “Cháu trai ngoan em, cậu ta lại dám âm thầm tính kế anh”
Trái tìm Anh Nguyệt nóng ran, cứ tưởng Quốc Việt rất thờ ơ và xa lánh cô ấy, nhưng không ngờ đến giờ phút quan trọng, cậu bé vẫn là rất yêu thương người cô này.
Cô ấy quả thực là không uổng công yêu thương cậu bé như vậy.
Nghiêm Linh Trang bực bội, “Sao em lại cảm thấy em giống như rơi vào hang sói vậy?”
Các khách mời nhìn thấy những người trẻ tuổi như bọn họ tuy rằng cãi nhau âm ï, nhưng tình nghĩa lại vô cùng khăng khít, không nhịn được đều cười lớn.
Chiến Hàn Quân không thích náo nhiệ liền ôm Linh Trang đi lên phòng ngủ trên lầu.
Anh ôm Linh Trang rất khéo léo, Linh Trang vòng tay qua cổ anh. Trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, cảnh tượng này rất đẹp.
Anh Nguyệt đột nhiên đưa tay về phía Nghiêm Mặc Hàn, “Mặc Hàn, anh bế em”
Nghiêm Mặc Hàn liếc mắt nhìn dáng người cao lớn tròn trịa của Anh Nguyệt, đồng tử trừng lên, “Em đang đùa sao?”
Anh Nguyệt nhấn mạnh, “Bế em”
Nghiêm Mặc Hàn dùng hết sức bình sinh để bế Anh Nguyệt.
Sau khi loạng choạng được hai bước, anh ta hét lên: “Em có thể giảm cân không?”
Anh Nguyệt từ trên người anh ta lăn xuống, nói với vẻ chán ghét: “Rõ ràng không phải là em béo, mà là thắt lưng của anh không khỏe.”
Nghiêm Mặc Hàn dường như đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn, “Ai nói răng eo của anh không khỏe? Đêm nay anh sẽ cho em biết eo của tôi có khỏe hay không.”
Anh Nguyệt đỏ mặt, bỏ chạy thật nhanh.
Nghiêm Mặc Hàn thở dài một hơi: “Tôi muốn đổi em rể”
Chiến Hàn Quân ở bên cạnh ném cho.
anh ta một ánh mắt tử thần, “Bố tôi càng muốn đổi em rể đây”
Nghiêm Mặc Hàn khẽ giật mình, sau đó anh ta nhận ra rằng anh ta và Anh Nguyệt đang ở bên nhau, và địa vị của anh ta trước mặt Chiến Hàn Quân đã giảm đi một thế hệ.
Cảm thấy như mình đang thua cuộc.
Khi Nghiêm Mặc Hàn đang suy nghĩ lung tung, mấy người Nghiêm Linh Trang đã lên lầu rồi Tâng trên.
Món quà đầu tiên mà Tranh Ngọc nhận được, chính là Linh Trang chuyển phòng công chúa của mình cho chị cả. Còn phòng của Linh Trang chuyển sang phòng công chúa nhỏ hơn một chút bên cạnh.
Ngay khi Tranh Ngọc định mở miệng từ chối, liền nghe thấy Linh Trang nói: “Chị, em có một số chuyện không thể nói trước mặt chị. Cho nên em giấu rất nhiều tâm tư nhỏ trong phòng này, đợi khi chị tìm được những thứ đó rồi, chị sẽ biết tâm tư của em là gì”
Tranh Ngọc hủy bỏ ý định đổi phòng.
Bởi vì cô ấy muốn biết Linh Trang trong lòng muốn nói gì với cô “Được rồi, chị cả sẽ sống ở đây”
Bảo bối Thanh An đưa cho Tranh Ngọc một con búp bê mặc váy cưới dát kim cương, sau đó ôm lấy Tranh Ngọc nói: “Cô, cháu muốn nhìn thấy cô kết hôn, cũng muốn cô nhìn thấy cháu kết hôn”
Anh Nguyệt trêu chọc: “Ô, đứa trẻ này mới có mấy tuổi, đã muốn gả cho người ta rồi. Không biết ngượng sao?”
Chiến Quốc Việt đưa thẻ ngân hàng cho Tranh Ngọc, “Cô, thiếu tiền cô cứ hỏi cháu là được”
Tỉnh thần trách nhiệm bất khuất của Chiến Quốc Việt chắc chản là được kế thừa một truyền thống tốt đẹp của gia đình.