Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1223
Chương 1223: Một núi có hai hổ
Cơ thể tuyệt mỹ của Chiến Quốc Việt đột nhiên đơ cứng I Monster, cái tên này nghe như sấm rền bên tai.
Thầy Kiều của đại học Truyền Kỳ nói: Những người dựa vào tài năng và học lực thực sự đánh thẳng được cậu, trong lịch sử của đại học Truyền Kỳ chỉ có hai người: ông ấy và Monster.
Nhưng Monster đã tốt nghiệp nhiều năm, Chiến Quốc Việt là một người mới còn non trẻ, thành tích của Monster có lẽ cao hơn cậu rất nhiều.
Điều khiến Chiến Quốc Việt càng thêm băn khoăn chính là trước khi đi, viện trưởng đã từng chúc cậu: chúc cậu và Monster không biến thành một núi có hai hổ.
Có thể thấy, con đường của Monster, tất nhiên phải đi ngược lại với con đường Chiến Quốc Việt. Trưởng khoa mới bộ lộ ra cảm xúc như vậy, Chiến Hàn Quân vô cùng khẩn cấp bật máy tính lên, xâm nhập vào hệ thống mạng của đại học Truyền Kỳ, Đại học Truyền Kỳ có một kho lưu trữ, chứa thông tin tuyệt mật về các sinh viên đã tốt nghiệp.
Chiến Quốc Việt muốn lấy thông tin của Monster từ trong đó ra, nhưng cậu lại không ngờ rãng, khi bấm vào tên Monster, gói tài liệu nhanh chóng phát nổ.
Hóa thành hư không.
Chiến Hàn Quân sửng sốt, mặc dù kỹ năng hack của cậu là bất khả chiến bại, nhưng cậu lại cực kỳ bị động khi đối phương áp dụng những kỹ thuật phòng thủ cao cấp.
Ví dụ, bây giờ, có vẻ sẽ là một quá trình rất dài để khôi phục dữ liệu.
Điều cốt yếu là hành động của cậu hôm nay chắc chẩn sẽ gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Monster. Trong khoảng thời gian mà cậu khôi phục dữ liệu, Monster có thể áp dụng một hệ thống phòng ngự mạnh hơn.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại…
Giống như một trận chiến vô tận.
Hôm đó, Chiến Quốc Việt đặt vé trở về thủ đô.
Sau khi trở lại vườn hoa Vô Ưu, Chiến Quốc Việt tự nhốt mình trong phòng ngủ.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy con trai mình bất thường như vậy, anh đã tò mò hỏi mấy người Phong Mang, “Có chuyện gì vậy?”
Phong Mang sắc mặt ngưng trệ nói: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã tìm ra thân phận của người đàn ông đó. Anh ta tên là Monster và có liên quan đến tổ chức Mạt Thế”
Nghe đến tổ chức Mạt Thế, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân liền tái nhợt.
Ngón tay dưới tay áo run rẩy không ngừng.
Tổ chức Mạt Thế này thực sự là một quả bom vô hình đối với nhà họ Chiến của bọn họ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi”Chiến Hàn Quân gật đầu Quay người lên lầu, đi tới phòng ngủ của Chiến Quốc Việt.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, Chiến Quốc Việt đang ngồi trước máy tính xách tay.
Những ngón tay mảnh mai của một nghệ sĩ dương cầm nhảy nhót thật nhanh trên bàn phím.
Chiến Hàn Quân bước tới, ngồi trước mặt Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt ngừng gõ, quay đầu nhìn bố.
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt ngây ngô của Chiến Quốc Việt, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cậu. Trấn an: “Quốc Việt, con có phải là đang lo läng tổ chức Mạt Thế lại trở lại không?”
Chiến Quốc Việt lắc đầu.
Chiến Hàn Quân sững sờ, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào cặp mắt đem theo vẻ lo lắng của Chiến Quốc Việt.
“Vậy thì con đang lo lắng điều gì?”Chiến Hàn Quân hỏi Chiến Quốc Việt nói: “Bố, là Monster”
Chiến Hàn Quân đồng tử màu hạt dẻ hơi trầm xuống, “Con biết anh ta?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh ta là tiền bối của con. Giáo viên ở tất cả các khoa đối với thành tích của anh ta đều rất ngưỡng mộ.
Anh ta là kiểu học bá thiên tài. Độ tuổi hiệ tại e là đã ba mấy tuổi rồi, chắc hẳn với tài năng của anh ta cùng với kinh nghiệm tham chiến bao nhiêu năm như vậy, nhất định là ưu tú hơn con rồi, con s¿ Chiến Quốc Việt không nói với bố về lời chúc của viện trưởng: một núi có hai hổ. Bởi vì cậu không muốn bố phải sống trong lo lắng bất an như cậu.
Xét cho cùng, Chiến Hàn Quân là một người từng trải qua phong ba bão táp, tâm lý và tuổi tác đều trưởng thành và vững vàng.
Đối với sự lo lắng của con trai, Chiến Hàn Quân kiên nhẫn giải thích: “Quốc việt, dù là Monster bí ẩn hay một tổ chức Mạt Thế, kẻ thù mà nhà họ Chiến chúng ta sẽ phải đối mặt không phải là một người bình thường.
Bố tặng con một câu: Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, phòng ngừa trước sau.
Nếu vận hạn lại ập đến lần nữa, chúng ta sẽ có thể bình tĩnh giải quyết ”.
Chiến Quốc Việt cười nói: “Cảm ơn lời khuyên của bố, Quốc Việt hiểu rồi”
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào.
đầu con trai mình, đứng dậy rời đi.
Sau khi Chiến Quốc Việt suy nghĩ một lúc, cậu đột nhiên đứng dậy, từ chiếc vali trong tủ quần áo, lật ra “bí kíp võ thuật” mà Kiều Nhi đã đưa cho cậu.
“Bé Tùng, anh trai nhất định sẽ tìm thấy em?
Cơ thể tuyệt mỹ của Chiến Quốc Việt đột nhiên đơ cứng I Monster, cái tên này nghe như sấm rền bên tai.
Thầy Kiều của đại học Truyền Kỳ nói: Những người dựa vào tài năng và học lực thực sự đánh thẳng được cậu, trong lịch sử của đại học Truyền Kỳ chỉ có hai người: ông ấy và Monster.
Nhưng Monster đã tốt nghiệp nhiều năm, Chiến Quốc Việt là một người mới còn non trẻ, thành tích của Monster có lẽ cao hơn cậu rất nhiều.
Điều khiến Chiến Quốc Việt càng thêm băn khoăn chính là trước khi đi, viện trưởng đã từng chúc cậu: chúc cậu và Monster không biến thành một núi có hai hổ.
Có thể thấy, con đường của Monster, tất nhiên phải đi ngược lại với con đường Chiến Quốc Việt. Trưởng khoa mới bộ lộ ra cảm xúc như vậy, Chiến Hàn Quân vô cùng khẩn cấp bật máy tính lên, xâm nhập vào hệ thống mạng của đại học Truyền Kỳ, Đại học Truyền Kỳ có một kho lưu trữ, chứa thông tin tuyệt mật về các sinh viên đã tốt nghiệp.
Chiến Quốc Việt muốn lấy thông tin của Monster từ trong đó ra, nhưng cậu lại không ngờ rãng, khi bấm vào tên Monster, gói tài liệu nhanh chóng phát nổ.
Hóa thành hư không.
Chiến Hàn Quân sửng sốt, mặc dù kỹ năng hack của cậu là bất khả chiến bại, nhưng cậu lại cực kỳ bị động khi đối phương áp dụng những kỹ thuật phòng thủ cao cấp.
Ví dụ, bây giờ, có vẻ sẽ là một quá trình rất dài để khôi phục dữ liệu.
Điều cốt yếu là hành động của cậu hôm nay chắc chẩn sẽ gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Monster. Trong khoảng thời gian mà cậu khôi phục dữ liệu, Monster có thể áp dụng một hệ thống phòng ngự mạnh hơn.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại…
Giống như một trận chiến vô tận.
Hôm đó, Chiến Quốc Việt đặt vé trở về thủ đô.
Sau khi trở lại vườn hoa Vô Ưu, Chiến Quốc Việt tự nhốt mình trong phòng ngủ.
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy con trai mình bất thường như vậy, anh đã tò mò hỏi mấy người Phong Mang, “Có chuyện gì vậy?”
Phong Mang sắc mặt ngưng trệ nói: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã tìm ra thân phận của người đàn ông đó. Anh ta tên là Monster và có liên quan đến tổ chức Mạt Thế”
Nghe đến tổ chức Mạt Thế, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân liền tái nhợt.
Ngón tay dưới tay áo run rẩy không ngừng.
Tổ chức Mạt Thế này thực sự là một quả bom vô hình đối với nhà họ Chiến của bọn họ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi”Chiến Hàn Quân gật đầu Quay người lên lầu, đi tới phòng ngủ của Chiến Quốc Việt.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, Chiến Quốc Việt đang ngồi trước máy tính xách tay.
Những ngón tay mảnh mai của một nghệ sĩ dương cầm nhảy nhót thật nhanh trên bàn phím.
Chiến Hàn Quân bước tới, ngồi trước mặt Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt ngừng gõ, quay đầu nhìn bố.
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt ngây ngô của Chiến Quốc Việt, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cậu. Trấn an: “Quốc Việt, con có phải là đang lo läng tổ chức Mạt Thế lại trở lại không?”
Chiến Quốc Việt lắc đầu.
Chiến Hàn Quân sững sờ, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào cặp mắt đem theo vẻ lo lắng của Chiến Quốc Việt.
“Vậy thì con đang lo lắng điều gì?”Chiến Hàn Quân hỏi Chiến Quốc Việt nói: “Bố, là Monster”
Chiến Hàn Quân đồng tử màu hạt dẻ hơi trầm xuống, “Con biết anh ta?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh ta là tiền bối của con. Giáo viên ở tất cả các khoa đối với thành tích của anh ta đều rất ngưỡng mộ.
Anh ta là kiểu học bá thiên tài. Độ tuổi hiệ tại e là đã ba mấy tuổi rồi, chắc hẳn với tài năng của anh ta cùng với kinh nghiệm tham chiến bao nhiêu năm như vậy, nhất định là ưu tú hơn con rồi, con s¿ Chiến Quốc Việt không nói với bố về lời chúc của viện trưởng: một núi có hai hổ. Bởi vì cậu không muốn bố phải sống trong lo lắng bất an như cậu.
Xét cho cùng, Chiến Hàn Quân là một người từng trải qua phong ba bão táp, tâm lý và tuổi tác đều trưởng thành và vững vàng.
Đối với sự lo lắng của con trai, Chiến Hàn Quân kiên nhẫn giải thích: “Quốc việt, dù là Monster bí ẩn hay một tổ chức Mạt Thế, kẻ thù mà nhà họ Chiến chúng ta sẽ phải đối mặt không phải là một người bình thường.
Bố tặng con một câu: Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, phòng ngừa trước sau.
Nếu vận hạn lại ập đến lần nữa, chúng ta sẽ có thể bình tĩnh giải quyết ”.
Chiến Quốc Việt cười nói: “Cảm ơn lời khuyên của bố, Quốc Việt hiểu rồi”
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào.
đầu con trai mình, đứng dậy rời đi.
Sau khi Chiến Quốc Việt suy nghĩ một lúc, cậu đột nhiên đứng dậy, từ chiếc vali trong tủ quần áo, lật ra “bí kíp võ thuật” mà Kiều Nhi đã đưa cho cậu.
“Bé Tùng, anh trai nhất định sẽ tìm thấy em?