Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1222
Chương 1222: Manh mối
Giờ chỉ còn một chút hy vọng ít ỏi: Chính là hội Hắc Thiệp kia có thể mang đến cho.
cậu những thông tin đáng tin cậy.
Ba ngày sau, dưới sự hộ tống của một nhóm vệ sĩ, thiên kim của hội Hắc Thiệu khí thế hiên ngang xông vào khách sạn của mấy người Chiến Quốc Vi “Là ai muốn gặp bố tôi?”Cô gái này tuổi còn nhỏ, đeo kính râm, ngậm một điếu xì gà, đôi môi đỏ mọng. Nhìn gương mặt xinh đẹp, nhưng lại toát ra khí chất của côn đồ.
Đăng sau lưng cô ta còn có cả một nhóm vệ sĩ.
Chiến Quốc Việt ngồi trên sô pha, vắt chéo hai chân lên, dửng dưng nhìn vị khách không mời mà đến.
Dựa trên nguyên tắc “người đến là khách ”, Nghiêm Mặc Hàn nhiệt tình hỏi: “Cô gái, bố cô là ai?”
*Tảng Vĩnh”
Lúc này, Phong Mang thì thầm với Chiến Quốc Việt nói: “Cậu chủ, Tằng Vĩnh là ông chủ của hội Hắc Thiệu Hàn Quốc. Rõ ràng là người của hội thương mại, nhưng lại âm thầm hoạt động kinh doanh với bọn buôn lậu và côn đồ.”
Phong Mang ở lại Hàn Quốc ba năm. Để tìm bé Tùng, anh ta đã cải trang thành đủ mọi loại thân phận khác nhau, giao tiệp với đủ những nhân vật lớn của tất cả các tầng lớp xã hội Hàn Quốc. Rất quen thuộc với các ông lớn từ mọi tầng lớp.
“Người tôi mời tới làm khách là ông Tăng Vĩnh, không phải cô”Chiến Quốc Việt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái kia nói.
Cô gái nhìn bộ dạng quyến rũ bất phàm của Chiến Quốc Việt, bởi vì Chiến Quốc Việt còn trẻ nên cô đã nhầm tưởng rằng Chiến Quốc Việt là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Trái tìm cô gái tình xuân gợn són giác bên tai đỏ lên “Anh muốn gặp bố tôi, thì phải qua ải của tôi trước”
Chiến Quốc Việt lại từ bị động thành chủ động, ném bức chân dung do Phong Mang vẽ cho cô gái, vô cùng ngang ngược nói “Nếu các người có tin tức của anh ta, thì hãng nói điều kiện với tôi”
Cô gái mím môi cười thầm, “Nếu như không có tin tức mà anh đang tìm kiếm, chúng tôi sẽ không đến làm ăn với anh.”
Chiến Quốc Việt lúc này mới hơi sốc lại một chút tinh thần: “Nói đi, phải như thế nào mới có thể bằng lòng hợp tác?”
Cô gái vô cùng tự tin nói: “Đảng thẳng tôi, là được”
Trong ấn tượng của Nghiêm Mặc Hàn, Quốc Việt không bao giờ đánh nhau, nhanh chóng từ chối: “Quốc Việt nhà chúng tôi không đánh nhau “.
Chiến Quốc Việt lại mệt mỏi đứng lên, “Mấy chiêu?”
Cô gái hơi giật mình, cô ta không ngờ Chiến Quốc Việt lại kiêu ngạo như vậy.
Cô gái bỗng cảm thấy lòng tự trọng bị thách thức, tinh thần chiến đấu được khơi dậy. “Trong mười chiêu không đánh thắng được anh, coi như tôi thua”
Chiến Quốc Việt nói: “Ba chiêu, nếu không thẳng được cô, coi như tôi thua”
Cô gái trẻ đã rất tức giận, nằm chặt đấm Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, khi thị giác tối đen, thính giác của cậu vô cùng nhạy bén.
Cô gái lắc nằm tay, vung chân, Chiến Quốc Việt đột nhiên bật dậy, dùng sức giãm lên lưng cô gái rồi lật người về phía sau, sau đó đá một vòng xoay 540 độ, cô gái nhẹ nhàng như lá rơi bay lên, sau đó rơi xuống.
đất với một cú đập mạnh.
Nghiêm Mặc Hàn che mắt không dám nhìn, Chiến Quốc Việt muốn người ta giúp mình, nhưng lại không hiểu một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Cô gái xấu hổ đứng dậy, tức giận nhìn Chiến Quốc Việt. Trong lòng lại bị khuất phục trước võ công nổi bật hơn người này của Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Cô thua rồi, bây giờ nói cho tôi biết tin tức của người này đi”
Khit mũi lạnh lùng, cô gái giậm chân tại chỗ bước về chỗ cửa lớn.
Nghiêm Mặc Hàn trách mảng Chiến Hàn Quân, “Quốc Việt, cháu sao lại có thể đánh con gái nhà người ta ngã thành bộ dạng khó coi như vậy? Con trai nên lịch thiệp một chút.”
Chiến Quốc Việt nói: “Nam nữ bình đẳng.”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
“Nhưng cháu là đang nhờ vả người ta, đắc tội với cô ta rồi ai sẽ cung cấp manh mối cho cháu?”
Chiến Quốc Việt liếc nhìn cô gái một cái, nhàn nhạt nói: “Đường đường là cô chủ hội Hắc Thiệp, sẽ không mất uy tín như vậy đâu?”
Cô gái bị Chiến Quốc Việt làm cho kích động, trong lòng nói: “Anh yên tâm, tôi có gan chơi có gan chịu thua”
Cô gái dừng lại một lát, nói: “Người mà anh đang tìm, anh ta ở trên giang hồ có một biệt hiệu, gọi là Monster. Chúng tôi từng tiếp xúc với anh ta một lần, chỉ biết anh ta đang tìm một bảo vật. Ồ, còn có, anh ta và tổ chức.
Mạt Thế có liên quan với nhau.”
Giờ chỉ còn một chút hy vọng ít ỏi: Chính là hội Hắc Thiệp kia có thể mang đến cho.
cậu những thông tin đáng tin cậy.
Ba ngày sau, dưới sự hộ tống của một nhóm vệ sĩ, thiên kim của hội Hắc Thiệu khí thế hiên ngang xông vào khách sạn của mấy người Chiến Quốc Vi “Là ai muốn gặp bố tôi?”Cô gái này tuổi còn nhỏ, đeo kính râm, ngậm một điếu xì gà, đôi môi đỏ mọng. Nhìn gương mặt xinh đẹp, nhưng lại toát ra khí chất của côn đồ.
Đăng sau lưng cô ta còn có cả một nhóm vệ sĩ.
Chiến Quốc Việt ngồi trên sô pha, vắt chéo hai chân lên, dửng dưng nhìn vị khách không mời mà đến.
Dựa trên nguyên tắc “người đến là khách ”, Nghiêm Mặc Hàn nhiệt tình hỏi: “Cô gái, bố cô là ai?”
*Tảng Vĩnh”
Lúc này, Phong Mang thì thầm với Chiến Quốc Việt nói: “Cậu chủ, Tằng Vĩnh là ông chủ của hội Hắc Thiệu Hàn Quốc. Rõ ràng là người của hội thương mại, nhưng lại âm thầm hoạt động kinh doanh với bọn buôn lậu và côn đồ.”
Phong Mang ở lại Hàn Quốc ba năm. Để tìm bé Tùng, anh ta đã cải trang thành đủ mọi loại thân phận khác nhau, giao tiệp với đủ những nhân vật lớn của tất cả các tầng lớp xã hội Hàn Quốc. Rất quen thuộc với các ông lớn từ mọi tầng lớp.
“Người tôi mời tới làm khách là ông Tăng Vĩnh, không phải cô”Chiến Quốc Việt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái kia nói.
Cô gái nhìn bộ dạng quyến rũ bất phàm của Chiến Quốc Việt, bởi vì Chiến Quốc Việt còn trẻ nên cô đã nhầm tưởng rằng Chiến Quốc Việt là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Trái tìm cô gái tình xuân gợn són giác bên tai đỏ lên “Anh muốn gặp bố tôi, thì phải qua ải của tôi trước”
Chiến Quốc Việt lại từ bị động thành chủ động, ném bức chân dung do Phong Mang vẽ cho cô gái, vô cùng ngang ngược nói “Nếu các người có tin tức của anh ta, thì hãng nói điều kiện với tôi”
Cô gái mím môi cười thầm, “Nếu như không có tin tức mà anh đang tìm kiếm, chúng tôi sẽ không đến làm ăn với anh.”
Chiến Quốc Việt lúc này mới hơi sốc lại một chút tinh thần: “Nói đi, phải như thế nào mới có thể bằng lòng hợp tác?”
Cô gái vô cùng tự tin nói: “Đảng thẳng tôi, là được”
Trong ấn tượng của Nghiêm Mặc Hàn, Quốc Việt không bao giờ đánh nhau, nhanh chóng từ chối: “Quốc Việt nhà chúng tôi không đánh nhau “.
Chiến Quốc Việt lại mệt mỏi đứng lên, “Mấy chiêu?”
Cô gái hơi giật mình, cô ta không ngờ Chiến Quốc Việt lại kiêu ngạo như vậy.
Cô gái bỗng cảm thấy lòng tự trọng bị thách thức, tinh thần chiến đấu được khơi dậy. “Trong mười chiêu không đánh thắng được anh, coi như tôi thua”
Chiến Quốc Việt nói: “Ba chiêu, nếu không thẳng được cô, coi như tôi thua”
Cô gái trẻ đã rất tức giận, nằm chặt đấm Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, khi thị giác tối đen, thính giác của cậu vô cùng nhạy bén.
Cô gái lắc nằm tay, vung chân, Chiến Quốc Việt đột nhiên bật dậy, dùng sức giãm lên lưng cô gái rồi lật người về phía sau, sau đó đá một vòng xoay 540 độ, cô gái nhẹ nhàng như lá rơi bay lên, sau đó rơi xuống.
đất với một cú đập mạnh.
Nghiêm Mặc Hàn che mắt không dám nhìn, Chiến Quốc Việt muốn người ta giúp mình, nhưng lại không hiểu một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Cô gái xấu hổ đứng dậy, tức giận nhìn Chiến Quốc Việt. Trong lòng lại bị khuất phục trước võ công nổi bật hơn người này của Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Cô thua rồi, bây giờ nói cho tôi biết tin tức của người này đi”
Khit mũi lạnh lùng, cô gái giậm chân tại chỗ bước về chỗ cửa lớn.
Nghiêm Mặc Hàn trách mảng Chiến Hàn Quân, “Quốc Việt, cháu sao lại có thể đánh con gái nhà người ta ngã thành bộ dạng khó coi như vậy? Con trai nên lịch thiệp một chút.”
Chiến Quốc Việt nói: “Nam nữ bình đẳng.”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…”
“Nhưng cháu là đang nhờ vả người ta, đắc tội với cô ta rồi ai sẽ cung cấp manh mối cho cháu?”
Chiến Quốc Việt liếc nhìn cô gái một cái, nhàn nhạt nói: “Đường đường là cô chủ hội Hắc Thiệp, sẽ không mất uy tín như vậy đâu?”
Cô gái bị Chiến Quốc Việt làm cho kích động, trong lòng nói: “Anh yên tâm, tôi có gan chơi có gan chịu thua”
Cô gái dừng lại một lát, nói: “Người mà anh đang tìm, anh ta ở trên giang hồ có một biệt hiệu, gọi là Monster. Chúng tôi từng tiếp xúc với anh ta một lần, chỉ biết anh ta đang tìm một bảo vật. Ồ, còn có, anh ta và tổ chức.
Mạt Thế có liên quan với nhau.”