Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1216
Chương 1216: Tôi không thể hoàn thành được nhiệm vụ anh giao phó
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Mặc Hàn hơi kinh ngạc mở miệng, “Làm sao mà cháu biết?”
“Bởi vì cháu là một hacker” Chiến Quốc Việt nói.
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng kinh ngạc nói: “Chắc cháu đã xâm phạm các trang mạng của nhiều hệ thống tư pháp để điều tra thông tin danh tính của mấy người đó đúng không.
Chiến Quốc Việt, cháu làm như vậy là phạm pháp rồi…”
Chiến Quốc Việt vẻ mặt nghiêm túc, ‘Cậu có chứng cứ không?”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Chiến Quốc Việt, Nghiêm Mặc Hàn đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Tốt rồi” Nghiêm Mặc Hàn gật đầu.
Chiến Hàn Quân cau mày, anh đặc biệt không bao giờ muốn gia đình mình bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ đến vợ con để giúp đưa ra một quyết định đúng nhất.
“Cung cấp thông tin của sáu người này.
cho Cục Tình báo. Chúng ta giúp họ làm công việc có ích, và họ giúp chúng ta tìm ra người mà chúng ta cần tìm, vẹn cả đôi đường.”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Ý kiến hay.”
Nghiêm Mặc Hàn đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại sắc sảo giữa hai cha con họ, chỉ cảm thấy thập phần kinh hãi.
Anh ta thà xúc phạm tội phạm còn hơn động chạm đến cặp bố con đáng sợ này.
Đến chiều tối, hai người họ đã về đến nơi.
Theo sau họ là một người đàn ông bẩn thỉu ăn mặc rách rưới và tồi tàn, trông giống như một kẻ lang thang vậy.
Nghiêm Mặc Hàn che mặt lại, vốn là muốn đi ra bên ngoài. Tuy nhiên, khi anh ta nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt, hai người họ vẫn đứng ở đó, anh ta cảm thấy tình hình này có gì đó không ổn.
Quả nhiên, kẻ lang thang đó bước tới trước mặt Chiến Hàn Quân rồi quỳ xuống với một tiếng huych. “Xin lỗi Chủ tịch, tôi đã không hoàn thành được việc mà anh giao phó, tôi để cho anh thất vọng rồi.”
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại, cảnh chia tay ngày hôm đó giống như ngày hôm qua, “Phong Mang nếu cậu không tìm được bé Tùng thì đừng có quay lại gặp tôi.”
Ba năm trở lại đây, Phong Mang vì câu nói này mà lang thang trên khắp các đường phố, truy tìm tung tích của bé Tùng.
Chiến Hàn Quân đỡ cậu lên, nghẹn ngào nói: “Cậu đi tắm trước đi. Thay quần áo khác vào.”
Bóng dáng đó cũng khuất dần đi.
Khi hình ảnh của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên tờ giấy, mắt Nghiêm Mặc Hàn lóe lên vẻ phẫn nộ, “Hăn ta chính là tên khốn nạn đó.”
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt nhìn nhau.
Sau đó hai người họ liếc nhìn hình ảnh của sáu người đàn ông trên máy tính.
Cuối cùng thì dừng lại ở bức ảnh thứ hai.
Mặc dù chúng chỉ là những bức ảnh không rõ ràng, nhưng Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc vẫn có thể được phân bằng độ mịn của các đường nét trên khi mặt của cơ thể con người.
Chiến Hàn Quân chỉ vào bức ảnh của người đàn ông và hỏi Phong Mang, “Phong Mang, nhìn kỹ một chút, có phải là người này không?”
Phong Mang nhìn nó hồi lâu rồi nói: “Chủ tịch, tôi chắc chăn là hắn ta.”
Chiến Quốc Việt bối rối. “Người này khi lên máy bay không mang theo đứa nhỏ.
Chẳng lẽ một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, để lại bé Tùng ở nước s?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chúng ta giao thông tin của người này cho Cục tình báo, và đợi họ sẽ trả lời lại chúng ta.”
“Được thôi.”
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, đến tối, Chiến Hàn Quân năm trên giường gọi điện cho Anh Nguyệt.
“Đưa điện thoại cho Linh Trang” Ngay khi điện thoại được kết nối, Chiến Hàn Quân đã ra lệnh cho Anh Nguyệt như thế.
Anh Nguyệt bĩu môi và phàn nàn, “Dù sao thì anh cũng phải chào em một tiếng chứ”
Linh Trang trả lời điện thoại, và giọng nói của Chiến Hàn Quân ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng và chìm lắng.
“Em yêu, bữa tối em đã ăn gì thế?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Mặc Hàn hơi kinh ngạc mở miệng, “Làm sao mà cháu biết?”
“Bởi vì cháu là một hacker” Chiến Quốc Việt nói.
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng kinh ngạc nói: “Chắc cháu đã xâm phạm các trang mạng của nhiều hệ thống tư pháp để điều tra thông tin danh tính của mấy người đó đúng không.
Chiến Quốc Việt, cháu làm như vậy là phạm pháp rồi…”
Chiến Quốc Việt vẻ mặt nghiêm túc, ‘Cậu có chứng cứ không?”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Chiến Quốc Việt, Nghiêm Mặc Hàn đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Tốt rồi” Nghiêm Mặc Hàn gật đầu.
Chiến Hàn Quân cau mày, anh đặc biệt không bao giờ muốn gia đình mình bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ đến vợ con để giúp đưa ra một quyết định đúng nhất.
“Cung cấp thông tin của sáu người này.
cho Cục Tình báo. Chúng ta giúp họ làm công việc có ích, và họ giúp chúng ta tìm ra người mà chúng ta cần tìm, vẹn cả đôi đường.”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Ý kiến hay.”
Nghiêm Mặc Hàn đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại sắc sảo giữa hai cha con họ, chỉ cảm thấy thập phần kinh hãi.
Anh ta thà xúc phạm tội phạm còn hơn động chạm đến cặp bố con đáng sợ này.
Đến chiều tối, hai người họ đã về đến nơi.
Theo sau họ là một người đàn ông bẩn thỉu ăn mặc rách rưới và tồi tàn, trông giống như một kẻ lang thang vậy.
Nghiêm Mặc Hàn che mặt lại, vốn là muốn đi ra bên ngoài. Tuy nhiên, khi anh ta nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt, hai người họ vẫn đứng ở đó, anh ta cảm thấy tình hình này có gì đó không ổn.
Quả nhiên, kẻ lang thang đó bước tới trước mặt Chiến Hàn Quân rồi quỳ xuống với một tiếng huych. “Xin lỗi Chủ tịch, tôi đã không hoàn thành được việc mà anh giao phó, tôi để cho anh thất vọng rồi.”
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại, cảnh chia tay ngày hôm đó giống như ngày hôm qua, “Phong Mang nếu cậu không tìm được bé Tùng thì đừng có quay lại gặp tôi.”
Ba năm trở lại đây, Phong Mang vì câu nói này mà lang thang trên khắp các đường phố, truy tìm tung tích của bé Tùng.
Chiến Hàn Quân đỡ cậu lên, nghẹn ngào nói: “Cậu đi tắm trước đi. Thay quần áo khác vào.”
Bóng dáng đó cũng khuất dần đi.
Khi hình ảnh của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên tờ giấy, mắt Nghiêm Mặc Hàn lóe lên vẻ phẫn nộ, “Hăn ta chính là tên khốn nạn đó.”
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt nhìn nhau.
Sau đó hai người họ liếc nhìn hình ảnh của sáu người đàn ông trên máy tính.
Cuối cùng thì dừng lại ở bức ảnh thứ hai.
Mặc dù chúng chỉ là những bức ảnh không rõ ràng, nhưng Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc vẫn có thể được phân bằng độ mịn của các đường nét trên khi mặt của cơ thể con người.
Chiến Hàn Quân chỉ vào bức ảnh của người đàn ông và hỏi Phong Mang, “Phong Mang, nhìn kỹ một chút, có phải là người này không?”
Phong Mang nhìn nó hồi lâu rồi nói: “Chủ tịch, tôi chắc chăn là hắn ta.”
Chiến Quốc Việt bối rối. “Người này khi lên máy bay không mang theo đứa nhỏ.
Chẳng lẽ một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, để lại bé Tùng ở nước s?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chúng ta giao thông tin của người này cho Cục tình báo, và đợi họ sẽ trả lời lại chúng ta.”
“Được thôi.”
Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, đến tối, Chiến Hàn Quân năm trên giường gọi điện cho Anh Nguyệt.
“Đưa điện thoại cho Linh Trang” Ngay khi điện thoại được kết nối, Chiến Hàn Quân đã ra lệnh cho Anh Nguyệt như thế.
Anh Nguyệt bĩu môi và phàn nàn, “Dù sao thì anh cũng phải chào em một tiếng chứ”
Linh Trang trả lời điện thoại, và giọng nói của Chiến Hàn Quân ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng và chìm lắng.
“Em yêu, bữa tối em đã ăn gì thế?”